Bạch Thu tỉnh lại, nhìn thấy nội thất bài trí ở trong phòng, đầu tiên là hơi hơi ngây người, thật sự là không phải sương phòng của chính mình, vậy đên qua....
“Tỉnh rồi?” Không chú ý đến mép giường cạnh bàn còn có một người đang ngồi.
“Tiêu ca ca?” Bạch Thu nhìn về Tiêu Mặc Hàm, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là kinh ngạc:“ Huynh như thế nào.....”
“Vương gia không yên tâm..... Để cho ta đến trông ngươi.....” Nói, Tiêu Mặc Hàm đi đến mép giường ngồi xuống, làm ra bộ dáng hâm mộ vô cùng:“ Ta nhập phủ đã lâu như vậy rồi, vẫn là lần đầu nhìn thấy Vương gia đối với một người lại ôn nhu chăm sóc như vậy.....”
“Lời này.....” Bạch Thu nghĩ đến tình hình đêm qua, sắc mặt ửng đỏ, vẫn là nhịn không được hỏi:“..... Có thể hiểu như thế nào?”
“Đêm qua.....” Tiêu Mặc Hàm thoáng nhìn qua thần sắc của Bạch Thu, thì đã biết được suy nghĩ trong lòng hắn, bất động thanh sắc tiếp tục nói:“ Sau khi Vương gia yêu thương ngươi xong, còn tự mình giúp ngươi rửa sạch...... Buổi sáng trước khi rời đi, còn cố ý đến dặn dò ta xem ngươi có chỗ nào không khỏe hay không.....”
Vào lúc Bạch Thu biết Túc Lăng Giang muốn đem hắn đưa đến bên người Túc Lăng Uyên, thì hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị bản thân mình sẽ phải hầu hạ đối phương, chỉ là..... Trăm triệu không ngờ đến, Thành vương trước đây đối với hắn lạnh lùng sắc bén, đêm qua vậy mà lại đối với hắn ôn nhu như nước, đã thế còn quan tâm săn sóc.....
Cho dù bản thân hắn trước đây ở trong phủ của Túc Lăng Giang, thì Túc Lăng Giang cũng chỉ đối đãi với hắn như là một tên nam sủng, sau mỗi lúc hầu hạ phục vụ hắn xong, bản thân chính mình còn phải kéo lê thân thể mệt mỏi đau nhức, đi tẩy rửa.....
Cảm thấy bản thân mình không có gì là không khỏe, Bạch Thu xấu hổ đáp:“ Hẳn là...... Vương gia cảm thấy mới mẻ.... Qua mấy ngày.....”
“ Chính là vào thời điểm ta hoài thai Tiểu Mặc Nhi, Vương gia cũng chưa từng đối với ta như vậy.....” Tiêu Mặc Hàm giả vờ ủy khuất, tiếp tục nói:“ Vương gia đối với ngươi thật tốt.....”
Bạch Thu nghe vậy thì trong lòng lập tức run lên, thật vậy chăng? Thành vương là thật sự đối với ta.....
“Tiêu ca ca sẽ trách đệ sao?” Nếu như cùng Tiêu Mặc Hàm hòa hảo, thì cũng sẽ dễ dàng tiến thêm một bước, tiếp cận Túc Lăng Uyên...
“Sẽ không..... Ta yêu vương gia..... Chỉ cần là người y yêu thương, chỉ cần ngươi thật tâm đối tốt với Vương gia..... Ta cũng sẽ xem ngươi như là tri kỷ.....” Tuy trong lòng Tiêu Mặc Hàm không muốn, nhưng mà trên mặt vẫn bất biến đáp.
Bạch Thu nắm lấy tay Tiêu Mặc Hàm:“ Cảm ơn Tiêu ca ca....” Nếu như về sau có thể ở tại bên người Thành vương, tựa hồ cũng là một lựa chọn không tệ.... Vẫn là..... Tiếp tục làm việc cho Ngũ hoàng tử? Trong lòng Bạch Thu có chút buông lỏng.
Tiêu Mặc Hàm không chút dấu vết thu hồi tay:“ Vương gia đã xuất phát đi săn thú.... Ngươi là muốn nghỉ ngơi tiếp, hay là theo ta đi tìm Vương gia?” Tiêu Mặc Hàm cùng Bạch Thu thân là nam tử, cho nên cũng có thể cùng nhau tham gia săn thú, nhưng mà nhóm nữ quyến thì ngược lại chỉ có thể ngồi ngây ngốc ở bên trong hành cung.
“Bạch Thu cùng ca ca đi tìm vương gia đi....” Cho dù nghĩ muốn đem món đồ ngũ hoàng tử đưa cho đặt vào trong thư phòng của Túc Lăng Uyên, thì trước hết cũng phải lấy được tín nhiệm của Túc Lăng Uyên, ít nhất về sau có thể vào được tẩm viện của hắn mới được. Nói, Bạch Thu đã gấp không chờ nổi đứng dậy.
“Được....” Tiêu Mặc Hàm nhìn Bạch Thu vội vàng đi sửa sang lại hình dung, khóe môi khẽ cong lên.
Tiêu Doanh Doanh đi đến phòng của Tống thị, một tay đẩy cửa, bước đến cạnh bàn ngồi xuống.
“Mới sáng sớm, ai đã chọc tỷ tỷ tức giận?” Tống thị đang trang điểm, bị Tiêu Doanh Doanh bước vào làm cho hoàng sợ, tay run lên, chân mày bị vẽ hỏng biến thành một đường siêu vẹo.
Tiêu Doanh Doanh tức giận nói:“Còn là ai? Tên Bạch Thu kia cuối cùng đã làm chuyện gì?”
“Bạch Thu? Hắn làm sao.....” Tống thị nhớ đến câu chuyện dừng lại đêm qua, buông bút vẽ chân mày, cũng đi đến bên cạnh ngồi xuống.
“Nghe nói đêm qua, Vương gia làm hắn ở lại tẩm....” Tiêu Doanh Doanh cắn răng.
“Nhanh như vậy đã được Vương gia sủng ái.... Đó không phải là chuyện chúng ta muốn sao?” Trong lời nói của Tống Thị cũng không có bao nhiêu sự tự tin.
“Vừa rồi hắn lại còn đi chung với Tiêu Mặc Hàm ra ngoài..... Nói là đi tìm vương gia.....” Tiêu Doanh Doanh đập bàn:“ Bổn vương phi đồng ý cho hắn nhập phủ, là muốn hắn tiễn tên Tiêu Mặc Hàm kia đi, chứ không phải là làm hắn cùng Tiêu Mặc Hàm đều được Vương gia sủng ái cùng một lúc!”
“Này....” Tống thị đối với hành động của Bạch Thu cũng có chút bất mãn.
Tiêu Doanh Doanh hung tợn nói:“ Nếu hắn không làm theo kế hoạch của bổn vương phi, thì trong vương phủ này sẽ không tiếp tục lưu hắn....”
“Ta sẽ tìm cơ hội hỏi Bạch Thu xem..... Cuối cùng hắn có ý gì....” Tống thị sợ Tiêu Doanh Doanh thật sự sẽ đem Bạch Thu đuổi ra ngoài vương phủ, cho nên vội vàng trấn an.
“Hừ, bổn vương phi sẽ chờ tin tức của ngươi.” Nói xong, Tiêu Doanh Doanh bước ra ngoài cửa phòng.
Túc Viễn ra lệnh một tiếng, săn bắn chính thức bắt đầu, năm nay lấy giác nai làm chủ, nếu ai có thể săn được con nai cũng cắt được sừng huơu, thì sẽ được hạng nhất.
Vương gia nhàn hạ Túc Lăng Đào ngày thường không quan tâm đến chính vụ, nhưng mà chỉ cần không liên quan đến chính vụ, hắn đều sẽ tỏ vẻ bản thân rất rất hứng thú. Hiển nhiên, săn thú được hắn xếp vào trong danh sách “không có liên quan đến chính vụ”, bên này hoàng đế mới vừa phát lệnh xong, bên kia Túc Lăng Đào chọn phương hướng tốt nhất, giục ngựa lao nhanh như một mũi tên được bắn ra ngoài, thị vệ thái giám ở phía sau suýt chút nữa đã đuổi không kịp, bị người ném lại phía sau.
Túc Lăng Giang cũng nóng lòng muốn thử, nghĩ theo sát Túc Lăng Đào ở sau, nhưng cuối cùng vẫn là bị bỏ rơi, không còn cách nào khác, quay đầu ngựa, tìm kiếm một phương hướng khác.
Lúc nãy, ảnh vệ đã đem tình hình của Tiêu Mặc Hàm cùng Bạch Thu nói cho Túc Lăng Uyên biết, lo lắng thuật cưỡi ngựa của Tiêu Mặc Hàm không tốt, tìm không được chính mình, lại nóng vội gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy Túc Lăng Uyên dừng lại ở cuối cùng, không nhanh không chậm một bên cưỡi ngựa, một bên nhìn xung quanh. Đợi gần một giờ, mới nhìn thấy một con ngựa đi đi dừng dừng, đi một bước lui hai bước đi về bên này.
Thì ra Bạch Thu không biết cưỡi ngựa, mà Tiêu Mặc Hàm lại là nửa biết nửa không, vốn dĩ thị vệ không cho hai người lên ngựa, nhưng mà Tiêu Mặc Hàm lo lắng không thể hội hợp với Túc Lăng Uyên, cho nên vẫn khăng khăng hai người một ngựa đi vào khu vực săn bắn, thế nhưng bởi vì khả năng cưỡi ngựa quá kém, con ngựa làm sao cũng không nghe theo sai khiến, hoặc là không đi, hoặc là dứt khoát đi lùi ra sau, thật vất vả mới đi về phía trước hai bước thế nhưng còn lui về sau một bước nhỏ.
Túc Lăng Uyên nhìn thấy Tiêu Mặc Hàm khẩn trương nắm lấy dây cương, vừa thấy buồn cười lại vừa cảm thấy đau lòng, giục ngựa chạy nhanh tiến lên ổn định con ngựa kia.
“Tướng.....Vương gia......” Ngựa cuối cùng cũng được ổn định lại, Tiêu Mặc Hàm trông thấy người đến, thì vui vẻ quá mức, thiếu chút nữa buột miệng nói sai, lời nói bên miệng vội vàng sửa lại.
“Ừ.....Các ngươi sao lại đến đây?” Túc Lăng Uyên giả vờ kinh ngạc nói.
“Bạch Thu nghĩ đến bồi vương gia săn bắt.....” Bạch Thu ở sau lưng Tiêu Mặc Hàm nũng nịu đáp.
Lúc này Túc Lăng Uyên mới chú ý, hai người Tiêu Mặc Hàm và Bạch Thu cưỡi chung một con ngựa, nháy mắt đen mặt.
Để hai con ngựa song song với nhau, cánh tay Túc Lăng Uyên lúc này phủ đến, đem Tiêu Mặc Hàm chặn ngang ôm đến bên mình, cầm tay nhỏ của người trong lòng, ngoài miệng lại nói:“ Sao có thể ủy khuất Thu Nhi cùng người cưỡi ngựa.... Như vậy thoải mái nhiều hơn đi? Thu Nhi.... Kỹ năng cưỡi ngựa như nào?”
Vốn dĩ Bạch Thu đối với việc Tiêu Mặc Hàm bị ôm đi có chút chán ghét, nhưng nghe vậy thì thoáng an tâm, cúi đầu xấu hổ đáp:“ Thu Nhi....Không biết cưỡi ngựa.....”
Túc Lăng Uyên ôm chặt cái eo nhỏ của Tiêu Mặc Hàm, ngoài miệng lại nói:“ Đừng sợ..... Bổn vương thay ngươi nắm chặt dây cương...... Sẽ không có việc gì, ha?”
“Cảm ơn vương gia.....” Sắc mặt ửng đỏ.
Túc Lăng Uyên mang theo hai con ngựa, ba người dọc theo hướng đi của Túc Lăng Giang. Ước chừng đi được nửa canh giờ, thì nghe thấy ở phía trước truyền đến từng tiếng vó ngựa.
Đột nhiên một con lợn rừng vọt về phía nhóm người Túc Lăng Uyên.....
Túc Lăng Uyên buông ra dây cương của Bạch Thu, ôm chặt Tiêu Mặc Hàm, một tay cầm chặt dây cương, làm ngựa phóng qua đỉnh đầu lợn rừng, trực tiếp nhảy ra sau lưng con ngựa. Mà bên kia con ngựa của Bạch Thu cũng chấn kinh nhảy lên cao, sau đó rơi xuống đất, tiếp theo là chạy nhanh như điên.
“A.....Cứu mạng.....” Bạch Thu không biết cưỡi ngựa, đành phải ôm chặt cổ ngựa, ở trên lưng ngựa lung lay sắp rơi.
Ánh mắt Túc Lăng Uyên liếc qua, thấy rõ người đuổi theo sau con lợn rừng là nhóm người của Túc Lăng Giang, khóe môi gợn lên.....Vừa lúc.... Lặng lẽ ở bên tai Tiêu Mặc Hàm nói:“ Bọn họ đến, Hàm Nhi nắm chặt dây cương, chính mình phải cẩn thận.....” Tiêu Mặc Hàm hiểu ý gật đầu.
“Đưa ngựa cho ta.....” Chỉ thấy thị vệ xuống ngựa, nháy mắt Túc Lăng Uyên leo lên lưng ngựa, giục chạy đi theo phương hướng của Bạch Thu:“ Thu Nhi đừng sợ, bổn vương đến cứu ngươi.....”
Vất vả mới đuổi kịp, Túc Lăng Uyên phi thân, ngồi phía sau Bạch Thu:“hí.....” Cuối cùng cũng đã ổn định được ngựa.
Lúc này, Bạch Thu đã bị dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, cảm nhận được lòng ngực rộng lớn ở phía sau, xoay người ôm lấy Túc Lăng Uyên, thất thanh khóc lớn:“ Vương gia..... Bạch Thu sợ hãi....”
Túc Lăng Uyên muốn tránh cũng không được, nhịn xuống chán ghét, vỗ vỗ tấm lưng của Bạch Thu:“ Được rồi, không có chuyện gì nữa.....” Nói, cưỡi ngựa trở về phương hướng ban nãy.
Lúc này, lợn rừng cũng đã mất tích, Túc Lăng Giang từ bỏ truy đuổi, đi đến bên cạnh Tiêu Mặc Hàm:“ Thì ra là hoàng tẩu....”
“Ngũ hoàng tử....” Tiêu Mặc Hàm chắp tay đáp lễ.
Đang nói chuyện, Túc Lăng Uyên cùng Bạch Thu đã quay trở lại.
“Không phải là ngũ hoàng đệ sao?” Túc Lăng Uyên cố ý ở bên tai Bạch Thu cao giọng:“ Vừa rồi con lợn rừng kia, là con mồi của hoàng đệ?”
Bạch Thu nghe vậy quả nhiên thân mình cứng đờ, buông Túc Lăng Uyên ra, xoay người nhìn về Túc Lăng Giang.
“Hoàng huynh.....” Thần sắc Túc Lăng Giang không rõ nhìn thoáng qua người trong lòng ngực Túc Lăng Uyên, trả lời:“ Đúng vậy.... Lợn rừng kia đệ đã truy đuổi rất lâu, đáng tiếc vẫn khiến nó chạy thoát.....”
“Lợn rừng kia của đệ chính là làm mỹ nhân của huynh hoảng sợ..... Hoàng đệ phải xin lỗi hắn mới được.” Túc Lăng Uyên giả vờ không vui nói.
“Này.....Vị này chính là trong yến tiệc mừng thọ ngày ấy của phụ hoàng.....Thu công tử?” Túc Lăng Giang thoáng nhìn Bạch Thu. Mấy ngày không gặp, người đã bò được lên giường của đối phương? Động tác nhào vào lòng ngực của hắn rất lưu loát..... Lúc nãy ôm chặt như vậy, chẳng lẽ động tâm thật rồi?
“Bái kiến Ngũ hoàng tử....” Bạch Thu có chút oán niệm nhìn về Túc Lăng Giang. Lúc nãy nguy hiểm như vậy, ngươi còn không đến cứu ta..... Thế mà lại đứng ở một bên xem kịch.....Thành vương ít nhiều gì....
Túc Lăng Giang cắn răng:“ Là bổn hoàng tử không đúng......Đụng vào.....Người của hoàng huynh.....”
Tiêu Mặc Hàm đem phản ứng của hai người thu hết vào trong tầm mắt, nháy mắt với Túc Lăng Uyên một cái.
Túc Lăng Uyên hiểu ý giả vờ rộng lượng:“ Không sao.... Chỉ cần lần sau không còn như vậy nữa là được....” Nói, cố ý đối với Bạch Thu ôn nhu:“ Thu Nhi sợi hãi, bổn vương trước mang ngươi về?”
Bạch Thu nghe vậy thì sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu:“ Ừm....”
Tiếp theo, Túc Lăng Uyên mang theo Bạch Thu cùng Tiêu Mặc Hàm cáo biệt Túc Lăng Giang, đi về đại bản doanh.
Túc Lăng Giang nhìn bóng dáng của Túc Lăng Uyên, nắm chặt tay.