Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 208: Chương 208: Anh không bị kiềm chế.




"Hả? Đi đâu?"

"Đi ngủ."Lãnh Dạ hùng hồn nói, con ngươi lạnh lùng nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết, tựa hồ đang chờ cô ngoan ngoãn đi ngủ cùng anh.

Bạch Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, ra vẻ trấn tĩnh, dù sao cô cùng Lãnh Dạ từng có một lần, hơn nữa là ở trong phòng tắm làm, một lần đó, làm sao Bạch Tuyết có thể quên chứ! Mặc dù đối với người đàn ông xa lạ này, nhưng tẩn thể vẫn bị anh lôi kéo chuyển động một chút cũng không có mấy lần.

Chẳng qua, người đàn ông này hình như không đúng đắn!

“Em không buồn ngủ. Anh ngủ trước đi, ngủ ngon.” Bạch Tuyết ngăn cản.

“Tay còn đau hay không?” Lãnh Dạ nhìn tay bị thương của cô, yêu thương hỏi, bàn tay trằng nhỏ bé đã bị bó thành bánh tét!

“Không đau, cảm ơn!” Bạch Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh.

Lãnh Dạ nhếch khóe miệng, tuy cô không nhớ rõ anh, nhưng thân thể vẫn là đối với anh không thể kháng cự. Nắm chắc thắng lợi, anh tin tưởng sẽ làm cho Bạch Tuyết thương anh một lần nữa.

Khóe miệng không khỏi giơ cao thắng lợi vui sướng.

“Anh đã đáp ứng con, hiện tại liền đi theo anh lên lầu đi ngủ.” Lãnh dạ thản nhiên nói.

“Hả!” Bạch Tuyết giật mình, hai mắt mở thật lớn, không thể tin nhìn Lãnh Dạ.

“Đi thôi.”

“Không không, vừa rồi em chỉ là dỗ Ức Ức vui thôi, anh cũng biết là em yêu con, cho nên, đó là vì sao em không muốn làm cho con thất vọng, nếu con cho là anh là cha của nó, em không muốn làm cho đứa bé buồn! Anh không cần suy nghĩ nhiều!” Bạch Tuyết xấu hổ không biết phải làm thế nào, mặt cũng đỏ lên.

“Thì ra em lừa con, anh cho rằng em là mẹ nó, anh là cha của nó mà, ngủ cùng nhau đây không phải rất bình thường sao.” Lãnh Dạ cân nhắc nói, khóe miệng giơ lên ngả ngớn, trong lòng thầm đắc ý.

Gần đây, anh miễn cưỡng không đụng Bạch Tuyết, chủ yếu bà bởi vì đáp ứng con, dự định khiến cho mẹ của nó một lần nữa yêu cha, cho nên anh một mực chịu đựng đói khát, nhưng mà, đêm nay khác biệt, con đã truyền lệnh rồi, làm cho bọn họ ở cùng một chỗ, đồng thời ăn. Anh chỉ ăn cùng nhau, không được cùng nhau ngủ, dù sao, đang muốn cô đến khó chịu, như vậy thuận theo mệnh con ngủ cùng cô chứ!

Ai!

Đàn ông vốn là được tiện nghi còn ra vẻ thông mình!

Bạch Tuyết tim đập nhanh hơn.

Nhìn ra được việc này Lãnh Dạ không phải làm bảo mẫu. Nhưng mà anh vẫn chăm sóc đứa nhỏ của cô, mà còn không phiền chán, đàn ông như vậy Bạch Tuyết chưa quen, cô nhất thời không biết trả lời như thế nào.

“Thật xin lỗi, em không thể cùng anh ở một chỗ, hiện tại trong lòng em vẫn nghĩ tới một người đàn ông, em nghĩ ngưởi đàn ông kia chình là làm cho em mang thai, cũng là cha của con em, em nghĩ em yêu chính là anh ấy.” Bạch Tuyết đau lòng nói.

“Đàn ông của em? Em còn dám nói đàn ông của em, còn dám nói cha của bọn nhỏ? Anh ta bộ dạng ra sao em cũng không nhớ rõ, còn có tư cách nói thương anh ta ——" Lãnh Dạ đánh một quyền trên vách tường, anh yêu cô không bằng toàn bộ ký ức về anh, bọn họ đều không có ký ức tốt đẹp! Anh tức giận! Phát điên!

“Thật xin lỗi, em nghĩ anh đã hiểu lầm, em căn bản đối với anh không có cảm giác, anh đối với em mà nói là người xa lạ. . . . . .”

“Câm miệng ——" Lãnh Dạ làm sao có thể cho phép cô quên anh, nếu như hiện tại không nhớ thì anh sẽ giúp cô nhớ lại.

“Em là người phụ nữ của anh, làm sao có thể để em một mình phòng không gối chiếc, anh làm sao có thể nhẫn tâm khiến em sống như bà quả phụ, ngoan ngoãn lên lầu, không nên ép anh động thủ!” Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

“Anh? Vô sỉ, tôi căn bản không có tình cảm với anh, anh tại sao ép tôi?”

“Nói cho em biết, trước kia chùng ta chính là yêu nhau đã ngủ chung rồi, anh không ngại để tình cảm từ từ nảy ra, anh sẽ cùng em từ từ bồi dưỡng tình cả, anh có chính là kiên nhẫn.”

“Không —— chúng ta không thể ở cùng một chỗ.” Bạch Tuyết cương quyết từ chối.

“Tại sao?” Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

“Bởi vì, bởi vì chúng ta không phải là vợ chồng!” Bạch Tuyết cố hết sức chứng tỏ thái độ cùng lập trường của mình. Cũng nỗ lực mượn cớ như vậy có thể làm cho người đàn ông này hết hy vọng.

Lãnh Dạ tà mị cười, khóe miệng giơ lên một vòng cung đẹp mắt, ngay cả đáy mắt cũng tràn ngập vui mừng.

Cô như vậy mất khống chế, để chứng minh cô không thể bình tĩnh đối mặt với anh, chứng minh cô không thể kháng cự sức hấp dẫn của anh.

“Tốt lắm, hôm nay phục vụ trước, ngày mai anh mang em đến cục dân chính đăng kí kết hôn.”

Bạch Tuyết sửng sốt, lại vừa thất vọng, người đàn ông này thật ngoan cố.

Ngay thời điểm Bạch Tuyết không biết làm sao.

“Mẹ, cha hai người làm gì vậy? Đã trễ thế nào sao còn chưa ngủ?” Ức Ức nhô đầu nhỏ ra, thực ra, nó không ngủ, luôn luôn bí mật theo hõi hai người bọn họ, ai ngờ, quan sát nửa ngày, thấy cha vẫn chưa thu phục được mẹ, đành phải đi ra giúp một phen!

“Ức Ức?” Bạch Tuyết xấu hổ như là kẻ trộm bị bắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như quả anh đào.

Lãnh Dạ thấy Ức Ức đột nhiên xuất hiện, khóe miệng giơ lên cân nhắc cười, dịu dàng nhìn Ức Ức nói: “Con, cha là rất muốn ngủ, nhưng mà, mẹ của con không chịu theo cha đi ngủ, con nói phải làm sao bây giờ?” Lãnh Dạ bất đắc dĩ nói, bộ dáng vô tội, rất tội nghiệp, giống như rất hy vọng được con thông cảm.

Bạch Tuyết hổn hển trừng mắt nhìn người đàn ông trơ tráo, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng, trong nháy mắt trắng không còn chút máu.

Nhìn thấy con trai mờ ám cười, hình như đã phát hiện chuyện tình không nên xem, Bạch Tuyết ngây người, đây không phải con trai của cô? Cùi chỏ lại đi ra lừa gạt!

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Lãnh Dạ nói ra chuyện này, chứ không phải vẻ mặt nói cô là không ngủ với anh, còn khiến cho con bức cô, đây không phải buộc cô làm chuyện xấu sao!

Nếu người đàn ông này không phải là người đàn ông của mình, cô làm sao có thể phụ lòng cha của con trai mình!

“Mẹ, tại sao mẹ không ngủ cùng cha? Trước kia hai người cùng nhau ngủ mà.” Ức Ức nhìn trên người mẹ, mất hứng hỏi, muốn mẹ phải nói một lý do.

“Ức Ức, con còn nhỏ nhiều chuyện con không hiểu, mẹ cùng cha là người lớn, không thể tùy tiện ngủ cùng một giường, ngộ nhỡ cha không phải là cha của các con, mẹ liện phạm tội rồi, sẽ bị cảnh sát bắt đi.” Bạch Tuyết hy vọng có thể thuyết phục được con.

“Thì ra mẹ lo lắng cha không phải là cha của bọn con, mẹ yên tâm đi, cha chính là cha của bọn con mà, trước kia cha mẹ đều ngủ cùng nhau, cảnh sát không bắt mẹ nha.”

“Ức Ức, thật sự không được, những gì con nói mẹ không nhớ rõ!”

“Được rồi, mẹ không cần dong dài nữa, mẹ mau lại đây, khuya rồi, tay mẹ cũng không tốt, vẫn là ngủ sớm một chút.” Ức Ức vừa nói vừa lôi kéo Bạch Tuyết hướng đến phòng ngủ.

“Không được, Ức Ức, không được, thật sự không được , không thể . . . . “ Bạch Tuyết nôn nóng, hai gò má đỏ lên.

Ức Ức mặc kệ mẹ cự tuyệt, cố gắng kéo Bạch Tuyết vào trong phòng ngủ, miệng còn nói thầm: “Có thể, có thể, có thể, cha yêu mẹ, mẹ cũng yêu cha mà.”

“Ức Ức ——“ Bạch Tuyết gầm nhẹ.

“Con mặc kệ, cha mẹ của những bạn khác đều ngủ cùng nhau, con cũng muốn mạ và cha của con ngủ cùng nhau!” Ức ức khóc nức nở nói, Bạch Tuyết mềm lòng, đúng vậy, con cô thua thiệt nhiều lắm, bởi vì chính mình hồ đồ, không biết cha của con là ai, làm hại bọn nhỏ không được cha yêu thương!

Chắc toàn bộ người mẹ trên thế giới này chỉ có mình cô như vậy!

Cho con cuộc sống , cư nhiên lại không biết cha của con là ai?

Bọn trẻ đều mơ ước có một người cha, mà cô cũng muốn một gia đình!

Nhìn ánh mắt mong đợi của con, quên đi, nhẫn nại một đêm! Vì con!

Lãnh Dạ đắc ý nhìn hai mẹ con, có con giúp đỡ, sự việc liền thuận lợi hơn, nhìn Ức Ức bình thường rất lạnh lùng,bkhông nghĩ tới thời điểm mấu chốt lúc nào cũng giúp anh, như thế được rồi, sau này đói bụng tìm con giúp đỡ, chỉ cần con ra tay giúp đỡ, mọi chuyện đều OK.

Lãnh Dạ không nghĩ tới, có con anh cũng không cần khiêng cô vào phòng ngủ, như vậy tối thiểu chính mình không cần ra tay, không cần thô bạo, cũng không hù dọa cô sợ.

Mang theo tâm tình vui sướng, Lãnh Dạ đi theo hai mẹ con vào phòng ngủ.

Thật ra, Ức Ức vì để đẩy nhanh tiến triển tình cảm của mẹ và cha, cũng là lấy ra kỹ năng đặc biệt, bất đắc dĩ hai tiểu quỷ kia không có nhận ra cha, hiện tại chỉ có thể dựa vào bé thui.

“Nhanh lên một chút, con cũng sốt ruột rồi.” Lạnh Dạ khóe miệng lộ ra đường cong đẹp mắt, cười nói.

Ức Ức nhếch khóe miệng, rốt cuộc ai là người không chờ được hả? Nó làm như vậy vì ai? Làm như vậy hoàn toàn vì cha mà, lại biến thành không chờ được chính là bé rồi!

Nếu đã như vậy thẳng thắn đùa giỡn cha một chút cũng tốt.

“Cha, mẹ nhanh lên giường, con muốn cùng hai người ở cùng một chỗ.” Lời nói của Ức Ức làm kinh sợ đến hai người lớn, nhất là Lãnh Dạ thiếu chút nữa hộc máu, cái gì? Lúc đầu không phải con giúp anh sao!

Bạch Tuyết đắc ý, thật tốt quá, như vậy tối thiểu trong lòng không cảm thấy tội lỗi,có con ở cùng cũng khá tốt.

“Được, được, con lại đây mẹ ôm con ngủ.” Bạch Tuyết cười hớn hở nhìn Lãnh Dạ vẻ mặt khóc không ra nước mắt, ôm bụng cười.

“Con? Con . . . . .”

“Cha, lên đi, con ở giữa, mẹ nằm bên trái, cha nằm bên phải, hai người ôm Ức Ức ngủ.”

Lãnh Dạ cho dù có một trăm cũng không muốn, cũng không muốn đi ngủ với nụ cười châm biếm. Đây chính là con của anh sao, vừa rồi còn muốn giúp đỡ anh, bây giờ quay ngược anh, thật là không chịu nổi mà...

Ở trước mặt bọn nhỏ sao có thể làm gì cô được!

“Mẹ, Ức Ức sợ mẹ bị người khác cướp đi, cho nên mới làm như vậy, mẹ có thể hay không không nhớ đã sinh Ức Ức?” Ức Ức ngây thơ nhìn Bạch Tuyết, chân còn gác lên người Bạch Tuyết, tay nhỏ bé ôm thắt lưng Bạch Tuyết, thân thiết hỏi.

Bạch Tuyết trong lòng chua sót, cô biết bọn nhỏ đều muốn giống như những dứa trẻ khác có một gia đình bình thường, có một người cha, nhìn con vì làm cho cô tin tưởng Lãnh Dạ chính là cha, làm những chuyện này, trong lòng Bạch Tuyết đầy chua xót!

Cô cảm thấy không hiểu nổi bọn nhỏ, sinh ra bọn nó, cũng không thể cho các con một ngôi nhà hoàn hảo, là cô không tốt.

“Mẹ, sao vậy? Mẹ khóc, có phải Ức Ức làm mẹ tức giận? Mẹ. . . . “ Ức Ức nhìn mắt mẹ ngập nước, trong lòng có chút sốt ruột lo lắng, chẳng lẽ mẹ tức giận thật! Làm như vậy thật sự không thể khác được!

Lãnh Dạ nghe thấy lo lắng, ngồi bật dậy, trước tiên xem bàn tay bị thương của Bạch Tuyết.

“Làm sao? Lại đau rồi?” Lãnh Dạ trong lòng cũng đang cân nhắc, chẳng lẽ bức bách cô quá, khiến cho cô khóc, cô không nhớ rõ anh cũng không phải là chuyện cô muốn, có lẽ đây cũng là Mẫu Đơn tiên tử nhất định phải tận lực tạo ra một kiếp nạn, cô phạm tới giới luật của trời, chấp nhận hình phạt, một kiếp nạn đều không thể tránh được!

Lãnh Dạ sở dĩ không nghĩ ra biện pháp nào, chính là bởi vì anh biết anh cùng Thiên Đấu chỉ biết thua, không bằng coi chừng cô thật tốt, bảo vệ cô, có lẽ thời điểm vừa đến, kiếp nạn đi qua. Cô thì tốt rồi!

Bạch Tuyết lắc đầu, nhìn một lớn một nhỏ, trong lòng lại càng thêm chua xót, chẳng lẽ cô thật sự quên người đàn ông này?

Ánh mắt của anh sâu đậm như vậy, từ tận đáy lòng lo lắng cho cô như vậy, chẳng lẽ cô nhớ sai sao?

“Ức Ức, mẹ xin lỗi các con, các con đều muốn có một người cha, nhưng mà, mẹ không có nhớ ra cha của các con, mẹ không nhớ rõ cha của con là ai! Là mẹ không tốt!” Bạch Tuyết tự trách mình nói.

“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã tốt, mẹ nhất định sẽ nhớ ra cha là ai, Ức Ức có thể cam đoan, Lãnh Dạ chính là cha, cha chính là Lãnh Dạ. Mẹ phải tin tưởng con.” Bạch Tuyết nhìn con mới sinh ra không lâu, nó như thế nào biết nhiều như vậy? Chắc hẳn cha của bọn nó cũng khác biệt đi.

“Ba con đều vô cùng đặc biệt, vậy cha các con cũng rất đặc biệt đúng không? Nếu không, các con sao có thể như vậy? Mẹ vẫn không rõ đây là vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.