Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 207: Chương 207: Cô là người mà anh ta mới cưng chiều




Y Sinh được Đoan Mộc nhanh chóng lôi kéo tới nơi, nhìn ra là Y Sinh bị anh mang theo tới nơi này, mồ hôi ra đầy đầu, vẫn còn thở hồng hộc, dường như bị cái gì làm cho hoảng sợ.

" Nhanh lên một chút nhìn xem cô ấy thế nào rồi ----- " Đoan Mộc nôn nóng gầm nhẹ.

Y Sinh bắt đầu khám cho Bạch Tuyết làm hàng loạt việc xử lý miệng vết thương, vốn tưởng rằng bị Đoan Tổng lôi kéo chạy như bay, tưởng là người sắp chết, hoá ra chính là do cô gái nhỏ này bị phỏng, không phải là bị bệnh nặng lắm sao ! Còn đến nỗi kinh động đến anh một chuyên gia cao cấp !

Y Sinh tuy rằng bất ngờ, nhưng cũng không dám sơ suất, bởi vì ôm cô gái này là chồng của cô ấy với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn chăm chú vào miệng vết thương, giống như cảnh cáo anh nhất định phải cẩn thận, vạn nhất không cẩn thận mà làm đau cô gái này, sẽ đem anh vứt đi ! Người đàn ông này trên người mang khí thế cường đại, mà ngay cả Đoan Tổng loại thần mặt lạnh cao nhất cũng không bằng nhân vật trước mặt này, mà Đoan Tổng ở trước mặt người đàn ông này cũng giống như một người hầu, huống chi là bọn anh !

Y Sinh bị khí thế cường đại trên người Lãnh Dạ, hết sức hoảng sợ, trán ra rất nhiều mồ hôi, tựa như đây là lần đầu tiên mà anh đi khám bệnh, khẩn trương vô cùng !

Băng bó hết phía sau.

Bạch Tuyết đứng dậy.

" Các người ở trong này, tôi đi làm việc ." Bạch Tuyết nói.

Lãnh Dạ đứng lên bước đến trước mặt Bạch Tuyết.

" Đã bị như vậy rồi, còn muốn đi đâu !" Lãnh Dạ lạnh lùng hỏi.

" Tôi nghĩ muốn đi vệ sinh, anh chẳng lẽ cũng muốn trông nom !" Bạch Tuyết mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn Lãnh Dạ, sau đó rời khỏi.

" Chờ một chút, em thật sự đi được sao ?" Lãnh Dạ lo lắng hỏi.

" Chẳng lẽ nào anh còn muốn đi theo tôi ? Không sợ cảnh sát bắt anh đi sao !" Bạch Tuyết đứng lại, trong đầu suy nghĩ một chút, ý bảo có đi hay không ?

Lãnh Dạ kêu rên một tiếng !

" Đi nhanh về nhanh !"

Bạch Tuyết đi.

Đoan Mộc đứng ngoắc ngoắc nhìn Lãnh Dạ.

" Đại ca ? Chuyện gì ?" Đoan Mộc nghĩ đây đúng là một đôi , mỗi người đều kỳ dị hiếm lạ !

Lãnh Dạ không để ý tới Đoan Mộc đang kêu gào, đã muốn đi ra ngoài hành lang.

Bạch Tuyết đi ra khỏi phòng vệ sinh, trước mặt là một người phụ nữ xinh đẹp đang đâm đầu đi tới.

Tại thời điểm lúc đi qua bên cạnh Bạch Tuyết, thì dừng lại, bình tĩnh nhìn Bạch Tuyết.

" Cô là người mà anh ta mới cưng chiều ?" Người phụ nữ xinh đẹp tiến đến trước mặt Bạch Tuyết hỏi.

" Cô là ai ?" Bạch Tuyết theo bản năng nghiêng đầu một chút, né tránh mùi nước hoa nồng nặc.

" Tôi là tiền bối của cô, nhớ kỹ, anh ta ở trên giường rất lợi hại, nếu không chịu nổi nhớ gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể tới cứu cô. " Người phụ nữ này không biết xấu hổ, Bạch Tuyết cảm thấy một trận buồn nôn, người đàn bà này tám phần là bị bệnh thần kinh rồi.

Mọi thứ đều lộn xộn.

Ai ngờ ! Việc này chưa xong lại gặp phải người phụ nữ này .

" Nhìn xem thân thể cô sao yếu kém đến thế, tại sao có thể thoã mãn được anh ta chứ ? Dục vọng của anh ta rất lớn, cẩn thận anh ta đùa chết cô, nếu thật sự cô không được tôi có thể giúp hắn giải quyết ! Ha ha ......" Người phụ nữ lắc lắc thắt lưng rắn phong tình vạn chủng rời đi.

" Cô đứng lại ------ tôi xem cô nên đến phòng khám đi, tôi có thể giới thiệu cô đi đến phòng khám, hơn nữa cô bị bệnh thật sự rất nặng ." Bạch Tuyết lạnh lùng hỏi.

Người phụ nữ đó đã muốn biến mất ở trong đám đông, Bạch Tuyết cảm thấy phía sau lưng có một trận âm u lãnh lẽo, vừa rồi người đàn bà kia mở cửa, Bạch Tuyết biết đương nhiên biết cô ta không phải bị bệnh tâm thần, chính là, cô lại còn nói ra như vậy, cái kia ý tứ rất rõ ràng, tại sao có thể tiếp nhận cô cùng với cô ta sống chung một phòng, có chung một người đàn ông.

Tuy rằng, cô không biết người đàn bà kia, càng không biết người đàn ông trong miệng người đàn bà kia là ai ?

Muốn làm không tốt là đã nhận sai người !

Quên đi không nghĩ đến nữa !

" Chúng ta đi chứ ?". Đoan Mộc tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì ? Nhưng là, anh cảm giác được nhất định có chuyện gì xảy ra, bằng không đại ca sẽ không để vợ mình ở đây mà rời đi !

Lãnh Dạ đuổi theo, yêu khí tan biến dần dần không thấy nữa, nhưng là, anh xác định lúc ấy có yêu khí tới gần bệnh viện này.

Chẳng lẽ là yêu khí đó chỉ đi ngang qua.

Về đến nhà, Bạch Tuyết pha cho Lãnh Dạ một ly cà phê, sau đó đi lên lầu.

Đoan Mộc ngồi nhìn Ức Ức ở phía đối diện trong lòng liền sợ hãi, tiểu quỷ này đối với anh tràn ngập địch ý, thế nhưng anh rốt cuộc cũng đâu có đắc tội với tiểu quỷ này?

"Cám ơn chú đã đưa mẹ con trở về, chú có thể ra về rồi." Ức Ức lạnh lùng nói.

"Không vội, chú uống xong cà phê liền đi." Đoan Mộc nói không sao cả. Kỳ thực, đại ca chưa về nhà, anh cũng không yên lòng!

"Da mặt thật dày!" Ức Ức nói thầm.

Đúng lúc Bạch Tuyết từ trên lầu đi xuống tới, thì Lãnh Dạ đã về tới nhà.

Lúc này, Ức Ức buồn chán mở ti vi xem.

Ai biết, vừa mở tivi ra lại gặp phải Mẹ ở trong tivi đứng đầu trong bản tin tức, là hình ảnh Mẹ được người đàn ông ngồi bên cạnh ôm, Ức Ức cuống quít đứng dậy lấy remote chuẩn bị tắt tivi.

"Ức Ức, con đi lên trên lầu." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

Bạch Tuyết thân thể hướng tivi đi tới, nhìn thấy hình ảnh tromng tivi thì giật mình !

"Chuyện gì xảy ra? Tại sao tôi lại ở trên tivi ?" Mắt to trát lại trát.

"Bạch Tuyết, em đi lên lầu hai đi." Lãnh Dạ lại nghiêm nghị ra lệnh.

"Nói cái gì mà không muốn cho tôi nghe?" Bạch Tuyết không cam lòng hỏi.

"Lên lầu ——" Lãnh Dạ rống giận.

"Đi thì đi, rống cái gì mà rống!" Bạch Tuyết bất đắc dĩ, cũng khôn ngoan rời khỏi .

Nhìn Bạch Tuyết và bọn nhỏ đều rời khỏi .

Đoan Mộc theo bản năng khiếp sợ quay đầu lại nhìn, phi thường bất lực nhìn Lãnh Dạ.

"Đại ca, anh có tin em hay không ? Lúc đó em chính là lo lắng cho tay chị dâu có chuyện, cho nên mới phải..." Đoan Mộc bị Lãnh Dạ cường đại không khí lạnh lẽo, cơ hồ đóng băng.

Phía sau hình ảnh càng khiếp sợ hơn!

Đoan Tổng bí mật ôm ấp bạn gái vội vã chạy tới bệnh viện, hơn nữa ở trong bệnh viện trình diễn màn đại chiến cướp bạn gái! Lãnh Tổng của tập đoàn Lãnh Thị vung tay đánh Đoan Tổng của tập đoàn Đoan Thị, rốt cuộc là cô gái có dáng vẻ như thế nào có thể khiến hai vị Lãnh Tổng và Đoan Tổng đánh nhau để tranh giành...

"Đại ca? Đại ca..." Đoan Mộc khóc không ra nước mắt, cho anh mười cái lá gan anh cũng không dám động đến cô gái của đại ca a! Đáng ghét *paparazzi !

* paparazzi : ký giả hay gọi là đội chó săn

"Người đó rốt cuộc cũng đã ra tay——" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.

"Đại ca, là ai ra tay?" Đoan Mộc bỗng nhiên cũng cảm giác được sự tình có điều kỳ quặc, sao có thể đúng lúc như vậy, anh lần đầu tiên ôm chị dâu liền bị người ta chụp hình, hơn nữa còn dám trắng trợn đăng tin, tốc độ lại còn nhanh như vậy, không có một chút tiếng gió, không có một chút cỏ động!

"Người đó là hướng về phía anh mà ra tay ——" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

"Ai? Đại ca, em nhất định làm cho tên khốn kia, muốn sống không được mà chết cũng không xong." Đoan Mộc hăng hái nói .

"Em đi đối phó những người đưa tin tức này, những chuyện khác để anh đi điều tra, người này là muốn ra tay với Bạch Tuyết, anh không muốn liên lụy bất luận kẻ nào, thời gian không còn sớm, trở về đi."

"Đại ca, có việc nhất định phải nói, huynh đệ không chối từ." Đoan Mộc biết tính tình Lãnh Dạ, làm việc sạch sẽ lưu lạc, thích *độc lai độc vãng.

*độc lai độc vãng : thích làm việc một thân một mình

"Ừ." Lãnh Dạ lạnh lùng ừ một tiếng.

Đoan Mộc sau khi rời đi, Lãnh Dạ đi đến phòng của bọn nhỏ, anh gọi Ức Ức ra.

"Cha muốn đi ra ngoài một chút, con phải canh chừng Mẹ kỹ lưỡng." Bởi vì xế chiều hôm nay anh cảm giác được có yêu khí, cho nên Lãnh Dạ đương nhiên phải căn dặn một chút, miễn cho Bạch Tuyết gặp chuyện.

"Cha yên tâm, Ức Ức rõ ràng." Ức Ức khôn ngoan gật gật đầu.

Lãnh Dạ rời khỏi, buổi tối, hơn mười giờ đã trở về.

Lãnh Dạ vừa vào cửa liền nhìn thấy Ức Ức ngồi ở trên cầu thang chờ anh.

"Cha." Ức Ức vừa kêu vừa chạy tới, tay nhỏ bé ôm lấy chân dài của anh, ngửa đầu nhìn anh, Lãnh Dạ khom lưng, đem Ức Ức ôm vào trong ngực.

"Thế nào còn chưa có đi ngủ?" Lãnh Dạ đau lòng hỏi, chẳng lẽ con trai ngồi ở chỗ này chính là vì để bảo vệ cho Mẹ. Nếu như là như vậy anh sẽ không nói với con trai là phải bảo vệ Mẹ cẩn thận .

"Ức Ức là ở đây chờ Cha, Ức Ức thật lo lắng cho Cha sẽ không trở lại!" Ức Ức khổ sở nói.

"Cha nếu không trở lại có thể đi đâu!"

"Ức Ức lo lắng cha sẽ trở về yêu giới, chú Bình Tĩnh đã nói, ba người chúng ta hiện tại không thể đi chỗ đó! Cho nên Ức Ức rất sợ cha đã đi rồi!"

"Con trai ngốc vì sao lại nghĩ như vậy?" Lãnh Dạ ngồi xuống, đem Ức Ức đặt ở trên đùi anh.

"Ức Ức muốn biết, Cha ở yêu giới có con hay không ?"

"Có." Lang vương thành thật trả lời.

"Cha có hay không không cần đến chúng con?" Ức Ức khổ sở hỏi.

"Sao có thể, Cha yêu các con, cho nên mới phải ở trong này cùng các con, xem con lớn lên, chờ các con có thể đi yêu giới , chúng ta liền cùng nhau rời khỏi đây." Lãnh Dạ rất nghiêm túc trả lời.

"Cảm ơn Cha."

"Con trai ngốc." Lãnh Dạ ôm lấy Ức Ức, đau lòng ở đỉnh đầu con trai hôn một cái, bọn nhỏ còn nhỏ như vậy, sẽ phải đối mặt nhiều chuyện như vậy, Ma vương nhất định sẽ không chịu để yên, hắn ta còn có thể phái yêu đến tìm bọn họ, đến lúc đó tất nhiên sẽ có một trận ác chiến.

"Cha, ma quỷ có hay không tới tìm chúng ta gây phiền toái?" Ức Ức hiếu kỳ hỏi.

"Tạm thời không nên, bởi vì hằng năm lúc này Ma vương là thời điểm khí yêu yếu nhất, hắn ta muốn bảo trì nguyên khí, cần rất nhiều tiểu yêu hộ pháp, cho nên hắn ta bây giờ còn mong chúng ta không được tìm hắn, hết tháng này, Ma vương đã vượt qua thời kì khí yêu yếu đi, đến lúc đó liền khó nói!"

"Ân."

"Ức Ức, đã trễ thế này vì sao còn không ngủ?" Bạch Tuyết mặc áo ngủ đứng ở trên lầu hỏi.

"Mẹ, qua đây." Ức Ức nắm tay không bị thương nhanh nhẹn dắt Bạch Tuyết qua.

"Mẹ, người phải đáp ứng với con mặc kệ người có nhớ hay không nhớ ra Cha , cũng không được rời khỏi chúng con ? Con muốn cho Mẹ, Cha các người vĩnh viễn ở cùng một chỗ với chúng con." Ức Ức ngẩng đầu lên, hướng về phía Bạch Tuyết mỉm cười, hỏi với giọng nhỏ nhẹ.

Bạch Tuyết sửng sốt, con trai như thế là thế nào? Cách nói chuyện giọng điệu không giống như là phong cách của con trai !

Nghe thấy lời Ức Ức, Bạch Tuyết giật mình, trên mặt vốn tươi cười cũng cứng đờ, đây cũng là vấn đề mà gần đây cô một mực vẫn suy nghĩ, trong đầu dạo gần đây luôn xuất hiện hình ảnh ở cùng với người đàn ông này, chẳng lẽ anh ta thực sự là cha đứa nhỏ ?

Lãnh Dạ trầm mặc mấy giây, quyến rũ ra một ý vị thâm trường mỉm cười, nhìn Ức Ức.

"Ức Ức yên tâm, Cha và Mẹ vĩnh viễn ở cùng với các con." Lãnh Dạ bộ dáng nghiêm túc không thể nghi ngờ.

Bạch Tuyết bị dáng vẻ của anh làm cho giật mình, người đàn ông này là cùng đứa nhỏ cao hứng, vẫn là nói thực sự?

Cô khẽ nhíu mày, trong lòng có loại cảm giác không thoải mái, cô không rõ ý tứ trong lời nói của Lãnh Dạ, có lẽ chỉ là lời yêu cầu của Ức Ức

, anh mới có thể nói như vậy, lại nói còn không biết anh rốt cuộc có hay không phải là cha đứa nhỏ? Cô không có bất kỳ ký ức nào về người đàn ông này hết, còn có hai đứa bé trên lầu cũng không có ký ức về anh, có phải hay không Ức Ức sai rồi?

"Mẹ, người nguyện ý sao?" Ức Ức tay nhỏ bé cầm lấy tay Bạch Tuyết vẫy vẫy, làm nũng nói.

"Được rồi, Mẹ đáp ứng con chính là đồng ý."

"Tốt lắm, chúng ta đã là người một nhà, sau này sẽ phải ăn cùng một chỗ, ở cùng một chỗ nga." Ức Ức cũng là lo lắng cho Mẹ còn chưa có nhớ tới Cha, lại yêu người khác thì phiền toái, cho nên mới phải *tiên hạ thủ vi cường.

* tiên hạ thủ vi cường : ra tay trước là dành được lợi thế, ra tay sau thì phải chịu thua thiệt.

Hôm nay trong phòng ăn Mẹ và chú Đoan Mộc kia cùng nhau ăn cơm, còn có cái dì *" Tao vị " kia cũng thích Cha, tình huống bây giờ rất khẩn cấp, chỉ có trước là để cho bọn họ với bé hứa hẹn, hi vọng Mẹ sớm một chút nhớ ra Cha!

* Tao vị : ý chỉ mùi khai, mùi hôi

Ức Ức rốt cuộc yên tâm, lắc lắc cái mông nhỏ rời khỏi, cao hứng đi lên lầu về phòng mình ngủ.

Ức Ức vừa đi, trong phòng khách to như vậy chỉ còn lại Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, bầu không khí trở nên có chút khẩn trương, xung quanh thanh âm gì cũng không có, tĩnh giống như cũng có thể nghe thấy đây có tiếng tim đập.

Mấy phút sau.

"Đi thôi." Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo, nhìn Bạch Tuyết, anh thấy cô gái này đã lâu không có biết điều như vậy .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.