Câu trả lời của bọn họ khiến Bạch Tuyết khiếp sợ!
Chẳng lẽ người chết không phải là đàn ông, mà là người phụ nữ lúc trước của Lang Vương?
Sao cô ta lại chết, chẳng phải Lang Vương đã bảo Lãnh Tịnh đưa cô ta về sao? Chẳng lẽ Lang Vương lại sai Lãnh Tịnh giết chết cô ta?
Sau lưng toát đầy mồ hôi lạnh!
Dường như sự việc rất phức tạp.
Phóng viên nhìn thấy Bạch Tuyết có một sự thay đổi nhỏ.
“Bạch Tuyết, xin hỏi cô có biết người đã chết hay không?”
“Cô cùng người đã chết có quan hệ như thế nào?”
“Vì sao trên mặt người chết lại có dấu vân tay của cô?”
“Bạch Tuyết, xin hỏi có phải trước khi giết người cô đã đánh lên mặt người chết có đúng không?”
Các câu hỏi liên tiếp kéo đến, khiến cho người ta cảm thấy căm hận. Bạch Tuyết nghiêm mặt, chỉ lạnh lùng nhìn lần lượt những người đặt câu hỏi, dùng ánh mắt lạnh như băng quét một lượt tất cả mọi người!
“Tôi cảm thấy, làm một phóng viên thì nên vì lợi ích của mình, cứ chửi bới trong khi tôi vốn là người bị hại như vậy có phải là rất kém cỏi không? Thế nhưng, điều kiện tiên quyết trước khi các anh nói tới những điều đó chính là, các anh nhất định phải có đạo đức nghề nghiệp cơ bản! Nhớ kỹ, các anh là phóng viên, trở về suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc chức vụ của các anh là gì! Không phải là phóng viên thì có thể nói xấu khắp nơi, bịa đặt, vu oan cho người khác. Các anh cứ như vậy thì tôi hoàn toàn có thể kiện các anh.”
Những phóng viên đó, so sánh với sắc mặt sáng sủa thì hơi suy sụp. So sánh với sự ngu dốt thì liền cảm thấy dường như mình bị xúc phạm, giọng nói liền trở nên có chút bén nhọn, không khách khí chỉ trích.
“Bạch Tuyết, cô đây là đang chối không quen biết người chết sao?”
“Tôi không phủ nhận là tôi biết người chết, hơn nữa trên gương mặt của cô ta là dấu vân tay của tôi. Thế nhưng, nếu như tôi tát anh một cái, sau đó không hiểu anh đã xảy ra chuyện gì mà chết, chẳng lẽ chỉ như vậy là tôi đã giết anh sao?
Anh nhìn tôi trông ngu lắm à?
Muốn giết một người, còn cố ý lưu lại dấu vân tay trên mặt người ta, đây không phải là tự đào hố rồi chính mình nhảy xuống sao?
Sao trên mặt người chết lại có dấu vân tay của tôi? Bởi vì cô ta hạ độc vào đồ ăn của người thân tôi, thiếu chút nữa là hại chết ba đứa trẻ, cho nên tôi đánh cô ta, thế nhưng, tôi tuyệt đối không có giết cô ta. Sao tôi có thể vì một người phụ nữ ác độc mà chôn vùi cuộc đời tôi cơ chứ, không đáng giá, cho nên tôi dạy cho cô ta một bài học, tát cô ta hai cái, về phần cô ta chết như thế nào, tôi không thể trả lời!”
“Bạch Tuyết, cô không cảm thấy cô là người tình nghi số một sao. Người chết trước đó đã hạ độc người thân của cô, sau đó cô liền trả thù lại.”
Bạch Tuyết sắc bén nhìn về phía phóng viên vừa đặt câu hỏi.
“Trả thù? Cô ta hạ độc với ba đứa trẻ chỉ cao có hơn tám mươi centimet, hơn nữa còn là độc cực mạnh, nếu như không phải lúc ấy cấp cứu kịp thời, thì tính mạng của ba đứa nhỏ sẽ không còn nữa! Chẳng lẽ tôi đánh cô ta hai bạt tai thì không được, người phụ nữ độc ác đó đã làm biết bao nhiêu chuyện tàn nhẫn, quá nhiều việc ác, sao lại có kết cục tốt đẹp được.”
Bạch Tuyết nghĩ đến ngày hôm qua thiếu chút nữa là mất đi con trai và con gái bảo bối, trong lòng liền khó chịu sợ hãi.
Cô rất khổ tâm, nghĩ đến việc ngày hôm qua bọn nhỏ phải cấp cứu trong bệnh viện, tim cô vẫn run rẩy không ngừng!
“Các người chỉ biết chỉ trích người vô tội, thực ra, người nhà của tôi mới thực sự là người bị hại.” Bạch Tuyết chậm rãi nhìn về phía camera.
Ánh mắt của tất cả các phóng viên đều nhìn chằm chằm vào Bạch Tuyết. Đồng thời, những ánh đèn flash bắt đầu lóe lên. Những máy quay phim đang quay lúc trước, hiện giờ càng xuất hiện nhiều hơn, không hề ngừng lại.
Bạch Tuyết đưa tay, nặng nề lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hướng về phía camera.
“Các anh thân là phóng viên, nhưng hành vi của các anh khiến cho tôi - thân là người nhà của người bị hại, không thể nhịn được nữa, người thân của tôi vừa mới thoát khỏi cơn nguy hiểm, các anh liền khiêng máy móc tới cửa nói tôi giết người.
Các anh cũng có người thân, nếu đổi lại vị trí, người thân của các anh thiếu chút nữa là bị hạ độc đến chết, các anh có đi tìm người hạ độc hay không? Các anh có tức giận hay không?
Tôi rất tức giận, bởi vì người thân của tôi thiếu chút nữa là bị người ta hạ độc đến chết, cho nên tôi đánh cô ta. Thế nhưng, quốc gia này vẫn còn pháp luật, tôi sẽ không vì cái người độc ác đó mà đi làm chuyện phạm pháp.
Nếu như các anh xuất hiện ở đây hôm nay, rồi có một âm mưu nào đó, có một người muốn ném đá giấu tay, rồi ngày hôm sau tôi không còn trên thế giới này, như vậy các anh cũng là những hung thủ đã ép chết tôi sao, giống như việc hôm qua tôi gặp người chết, thì hôm nay liền bị hoài nghi giết chết người đó vậy.
Hôm nay các anh gặp tôi, nhỡ chẳng may tôi xảy ra chuyện gì, các anh cũng là hung thủ giết người?”
“Bạch Tuyết, cô đang cố tình gây sự.”
“Tôi cố tình gây sự? Nếu như không phải các anh cố tình gây sự trước, tôi sẽ ở đây gây sự với các anh sao? Thời gian của tôi rất quý báu, các anh cho là tôi có thời gian ở đây nói những lời nhàm chán này với các anh à?
Các anh có từng thấy một hung thủ giết người nào dám hùng hồn chất vấn phóng viên như vậy chưa?
Dùng lương tâm của các anh mà suy nghĩ một chút, nếu như tôi thật sự giết người thì có dám nói chuyện như thế với các anh không? Có dám kiêu ngạo như thế không?
Bởi vì tôi vô tội, cho nên tôi không thẹn với lương tâm.
Ngược lại có một số người, dùng lương tâm để mua bán, chỉ trích người vô tội, người bị hại là hung thủ giết người.
Xin hỏi, lương tâm của các anh trị giá bao nhiêu tiền?
Một trăm vạn? Hay một trăm ngàn?
Các anh nghĩ bao nhiêu tiền thì mua nổi mạng của tôi?” Bạch Tuyết sắc bén nhìn về phía camera.
Sắc mặt của tất cả phóng viên đều biến đổi, cuống quýt tắt camera lại.
Nhìn thấy tất cả các phóng viên đều biểu lộ chột dạ, Bạch Tuyết biết mình suy đoán không sai, người trong tối kia đã trả tiền để thuê những phóng viên này, mục đích là vu oan hãm hại cô.
Như vậy đã nói lên người chết không phải là người mà Lang Vương giết, mà là do người hoặc yêu đang trốn trong bóng tối kia. Người này hẳn cũng là hung thủ thực sự đã hạ độc bọn nhỏ.
Ở một nơi khác.
Một chiếc máy tính đang bật, bên trong chính là những chuyện vừa xảy ra với Bạch Tuyết.
Người phụ nữ trước máy vi tính nham hiểm dụi tàn thuốc trong tay đi.
“Cậu chính là phế vật, chút chuyện này còn làm không xong? Chẳng phải chỉ là một con đàn bà sao, lâu như vậy, nuôi cậu có ích lợi gì cơ chứ!” Người phụ nữ đứng dậy nghiêm khắc nói.
“Ân nhân, là tôi vô dụng!”
“Cung Hàn, có phải cậu yêu cái con tiện nhân kia không?” Người phụ nữ lạnh lùng hỏi.
“...” Cung Hàn không nói gì, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống.
“Chẳng lẽ cậu còn muốn về Yêu giới tiếp tục ngồi tù như lúc trước? Nếu như không phải tôi cứu cậu từ trong địa lao ra, cậu cho rằng chút pháp lực của cậu có thể phá được xiềng xích của Lang Vương sao?”
“Đại ân đại đức của ân nhân đối với Cung Hàn suốt đời khó quên.”
“Vậy thì giết cái con tiện nhân kia đi, còn ba đứa nghiệt chủng thì mang đến cho tôi. Lần này hạ độc, có phải cậu không làm theo lời tôi bảo không? Tôi đưa cậu thuốc độc chỉ cần ăn vào là sẽ phải chết, vì sao bọn nghiệt chủng đó vẫn sống được?”
“Ân nhân, y học ở nơi này rất tân tiến, bọn chúng được đưa đến bệnh viện, cho nên mới cứu được mạng.” Cung Hàn chột dạ nói.
Thực ra, lúc anh ta nhận thuốc độc mà ân nhân đưa cho, để anh ta hạ độc ba đứa nhỏ, anh ta vẫn không đành lòng, biết vị trí của bọn nhỏ trong lòng Bạch Tuyết, sao anh ta có thể nhìn Bạch Tuyết thương tâm như vậy! Cho nên, anh ta chỉ bỏ một nửa thuốc độc mà ân nhân đưa cho mình!
Người phụ nữ ấy vẫn luôn nắm giữ trái tim của anh ta!
Tuy anh ta đã rời khỏi thế giới của Bạch Tuyết, thế nhưng, tim của anh ta vẫn luôn ở cạnh Bạch Tuyết!
Trái tim cũng không có cách nào tự điều khiển mà đập vì Bạch Tuyết.
Cho dù anh ta vẫn luôn nhớ mãi không quên cô, thế nhưng, anh ta cũng không có cách nào lại xông vào trong thế giới của cô, chỉ cần biết rằng cô vẫn luôn vui vẻ là đủ rồi!
Cho đến giây phút ân nhân xuất hiện, thì cuộc sống yên bình lúc đầu đã không còn yên bình nữa.
Ân nhân tới đây với mục đích là giết Bạch Tuyết, cướp lấy bọn trẻ.
Giết Bạch Tuyết, anh ta lấy cớ có người đàn ông là Lãnh Dạ bảo vệ, không có cách để xuống tay, thế là ân nhân mới bảo anh ta chĩa mũi nhọn về phía bọn nhỏ.
Kế hoạch đầu tiên là hạ độc bọn nhỏ, rồi vu oan cho yêu nữ kia.
Một hòn đá trúng hai con chim.
Sở dĩ kế hoạch tự nhận là không chê vào đâu được, chỉ là không nghĩ tới vẫn bị Bạch Tuyết nhìn ra, vừa rồi trong máy vi tính, ý tứ trong lời nói của Bạch Tuyết rõ ràng là đang cảnh cáo kẻ chủ mưu chân chính, rằng không nên xem thường cô, cô không dễ bị sỉ nhục!
“Cung Hàn, bản tôn vẫn muốn cảnh cáo cậu, cái con tiện nhân Bạch Tuyết kia không phải người cậu có thể yêu, cô ta là mầm họa, người nào ở cùng cô ta chắc chắn sẽ phải chết.”
“Vâng!”
“Không nên bị vẻ bề ngoài của con tiện nhân kia che mờ mắt, suy nghĩ xem, cậu ở chỗ này tự do bao nhiêu, ngộ nhỡ cậu chọc cho tôi mất hứng, tôi sẽ giam cậu trong nhà giam ở Yêu giới.”
“Cung Hàn đã nhớ!” Cung Hàn đưa mắt nhìn ân nhân biến mất trong không khí, lâm vào trầm tư.
Đã từ rất lâu, anh ta vẫn luôn hiếu kỳ, cô ta là người quan trọng đối với Lang Vương như vậy, vì sao lại phản bội Lang Vương, giải thoát anh ta khỏi Yêu giới, những năm này anh ta vẫn luôn bán mạng vì người phụ nữ này, không lần nào làm trái với ân nhân, chỉ là, lần này chỉ sợ anh ta...
Anh ta không thể làm tổn thương Bạch Tuyết được!
Đã từ rất lâu, ân nhân vẫn luôn muốn Bạch Tuyết, muốn ba đứa trẻ!
Anh vẫn luôn dùng mọi lý do nói không làm được việc, lần này ân nhân tự mình đến, chỉ sợ không lừa được nữa!
Giết Bạch Tuyết, anh ta không làm được!
Không giết Bạch Tuyết, thì không thể báo cáo kết quả cho ân nhân!
Tình huống khó xử!
Lang Vương ở Yêu giới đã biết được việc Bạch Tuyết bị truyền thông công kích, lấy tốc độ nhanh nhất để trở về, từ đêm qua sau khi trở về, anh liền bận tối mắt tối mũi, biết một chút tình hình gần đây của Yêu giới, có một số yêu quái bị tình nghi, trong lòng anh đã hiểu rõ.
Từ lúc trở về thì chưa ăn một cái gì, cũng không uống một giọt nước nào, để tiết kiệm thời gian thì anh liền nhanh chóng quay lại xem cô gái nhỏ cùng bọn trẻ có gặp nguy hiểm hay không.
Lang Vương mang theo khí thế lạnh lùng xuất hiện trước cửa phòng ngủ của Bạch Tuyết.
Điều chỉnh một chút cảm xúc phức tạp, vứt đi phiền muộn trong lòng, hy vọng cô gái nhỏ không nhìn ra chút manh mối gì, chuyện lần này quả nhiên là do mẹ anh ở đằng sau chỉ thị, nếu như để cô gái nhỏ biết tất cả đều do mẹ anh làm ra, không biết cô sẽ như thế nào?
Sự việc còn chưa được giải quyết, chẳng qua, anh sẽ cho cô gái nhỏ và bọn trẻ một kết quả vừa lòng, sẽ không để cho bọn nhỏ bị hạ độc vô ích.
Lúc đi vào phòng ngủ của Bạch Tuyết, ánh mắt lạnh lùng nhìn thấy trên giường là hai người một lớn một nhỏ, đang ôm nhau thật chặt, tựa sát vào nhau. Người nhỏ là Thiên Tầm, con gái vùi vào hõm vai của người lớn, người lớn thì đưa tay, ôm đầu người nhỏ trong ngực mình. Hai cái đầu màu đen thân mật kề cùng một chỗ, chỉ để lộ hai gương mặt trắng nõn giống hệt nhau, điềm tĩnh và yên lặng, khiến người khác cảm thấy lòng mình bình tâm lại.
Ngoài cửa sổ, có ánh chiều tà nhàn nhạt chiếu vào, giống như những hạt bụi màu vàng dịu dàng nhảy nhót trên người hai mẹ con, khiến người xem cảm thấy thật ấm áp. Lòng Lang Vương còn chút lạnh lùng thì bây giờ cũng đã ấm lên rồi.
Nhẹ nhàng khép cửa lại, anh cố tình đi nhẹ, chậm rãi bước về phía hai mẹ con. Lúc đến bên giường thì liền nhìn thấy rõ ràng hơn. Hai người này ngủ rất ngon lành, trên gương mặt trắng nõn lộ ra chút sắc đỏ giống như say rượu, khiến người ta cảm thấy ghen tị!
Hai người không có lương tâm này! Khiến anh phải gấp gáp trở về, anh không ăn không uống, đôi môi cũng nứt nẻ chỉ để trở về xem bọn họ có an toàn hay không? Kết quả người ta ngủ khò khò ở nhà, cực kỳ say sưa.
Ở trong lòng thầm trách móc, nghĩ chính mình vì bọn họ mà lo lắng muốn chết, ngược lại hai người này lại rất tốt, ngủ say sưa. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, anh lại nở nụ cười, con ngươi mê người cũng theo đó mà thấp thoáng ánh sáng ấm áp dịu dàng.
Lang Vương ngồi xuống giường, đưa tay, nhẹ nhàng lấy ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của Bạch Tuyết, sau đó là đến con gái ngoan Thiên Tầm. Hai người đều không hề có cảm giác, vẫn ngủ yên như cũ. Ngược lại anh tập trung tinh thần bắt đầu trêu đùa cô gái nhỏ. Gương mặt của cô giống như nam châm, hấp dẫn ngón tay của anh, anh yêu thích cảm giác vuốt ve trên mặt cô, rất dễ chịu, rất an tâm, rất thỏa mãn, rất ấm áp.
Bạch Tuyết nhẹ nhàng ưm một tiếng, đại khái là đã cảm thấy sự quấy nhiễu này. Anh chỉ khẽ nhếch khóe miệng, không ngừng thưởng thức khuôn mặt của cô, cuối cùng dừng lại trên môi cô. Trong lúc ngủ mơ, cô cảm thấy có chút ngứa, hé miệng, lè lưỡi, vô thức liếm cánh môi, lúc đầu lưỡi co lại, đầu ngón tay của anh cũng đi vào theo khe hở. Cô nhếch môi, vô thức ngậm mút một đầu ngón tay của anh.
Trong lòng của anh bắt đầu nóng lên. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Bạch Tuyết mở mắt ra. Trong nháy mắt kia là dáng vẻ đầy khiếp sợ. Có thể là do thấy rõ Lang Vương nên mới thả lỏng xuống, nở nụ cười, dịu dàng nói, “Anh về rồi à, em buồn ngủ quá cho nên liền ngủ quên mất.”
Bộ dạng hờn dỗi làm xao động tim anh. Anh cúi người, con ngươi thâm thúy quấn lấy linh hồn cô, cánh môi kề sát chiếm lấy môi cô. Cô vừa tỉnh ngủ, toàn thân không có quá nhiều sức lực, cho nên không có chút phản kháng bị anh hôn một hồi lâu, cho đến khi bên tai nghe được âm thanh “a.. a...” dường như là kháng nghị của Thiên Tầm, cô mới nghĩ đến chuyện đẩy người đàn ông này ra. diễn@đàn!lê#quý%đôn
“Anh làm gì vậy, có con ở đây!” Bạch Tuyết thở dốc nói.
“Anh đói rồi.” Lang Vương nói nhỏ.
“Nhưng, bây giờ không được rồi! Con gái vẫn ở đây!” Bạch Tuyết nhẹ giọng nói.
“Không được? Người đàn ông của em nói là đói bụng, không phải nó đói bụng. Chẳng qua nếu như có thể ăn sạch từ trên xuống dưới, đương nhiên anh sẽ không phản đối, nhất định sẽ phối hợp thật tốt với em. Cũng không thể bởi vì nó không đói bụng mà để em bị đói được!” Lang Vương nghiêm túc nói, giống như mình đang làm việc thiện, biểu hiện rất cao thượng.
Lang Vương chỉ cậu nhỏ của mình nói, mặt Bạch Tuyết đỏ bừng.
“Hừ, trước kia anh nói đói thì đều là muốn làm chuyện đó, cho nên em mới có thể hiểu lầm! Em đâu có sức ăn khỏe giống như anh nói! Mỗi lần đều bị anh cho ăn quá no, tiêu hóa không tốt!”
“Phía dưới đã không đói bụng, như vậy có thể làm cho anh một ít thức ăn hay không, từ hôm qua đến giờ anh cũng chưa ăn gì.”
“Vì sao không ăn? Chẳng lẽ anh không thích ăn thức ăn ở đó.” Bạch Tuyết nhìn lên đôi môi của Lang Vương hỏi.
“Không có thời gian ăn.” Lang Vương nhàn nhạt trả lời, cởi áo khoác, ngồi vào ghế trước bàn sách, ngửa đầu dựa vào ghế, hai chân rất không có hình tượng giang ra.
Anh mệt rồi!
Bạch Tuyết nghĩ thầm, anh là Lang Vương, cũng sẽ mệt mỏi sao!
“Có phải bên kia có rất nhiều chuyện cần anh hay không?” Bạch Tuyết áy náy hỏi, anh là Lang Vương, vì cô và con mà anh phải ở thế giới của loài người.
“Là bởi vì lo lắng em có chuyện, cho nên chưa kịp ăn cơm đã quay trở về.”
Mũi của Bạch Tuyết chua xót, đi tới.
“Anh đừng như vậy, anh biết trong lòng em anh rất quan trọng mà, anh không ăn không uống chỉ để trở về, như vậy em sẽ đau lòng!” Giọng Bạch Tuyết nghẹn ngào, yêu người đàn ông này là đáng giá.
Anh vì cô mà ở lại nhân gian, cô có muốn hay không cũng phải vì anh mà tới thế giới của anh!
“Tuyết nhi! Xin lỗi!” Nhìn cô gái nhỏ đứng bên cạnh mình, Lang Vương nói câu xin lỗi, sau đó dịu dàng kéo Tuyết nhi vào trong lòng.
“Tại sao phải nói vậy? Anh đâu có làm gì sai!”
“Làm tổn thương em và con có thể là... mẹ anh!” Trái tim Lang Vương lạnh giá nói.
Rốt cuộc Bạch Tuyết cũng hiểu vì sao Lang Vương khó vượt qua như vậy!
Không phải thân thể anh mệt mỏi, mà là trái tim anh mệt mỏi!
Bị mẹ của mình phản bội, trong lòng của anh rất khó chịu!
Người anh để ý nhất, mẹ anh lại tìm mọi cách để tiêu diệt, anh có thể không đau lòng sao?
“Mẹ anh là mẹ anh, anh là anh, anh và mẹ là hai người. Anh không nên mang những sai lầm của mẹ anh đổ hết lên người mình. Em không trách anh, trong lòng anh nhất định còn khó chịu hơn em! Em có anh yêu em là đủ rồi. Anh đừng tự trách, anh như vậy em sẽ lo lắng!” Bạch Tuyết đau lòng xoa mặt Lang Vương nói.
Lang Vương cầm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô, đưa đến bên miệng, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên.
“Yên tâm, anh sẽ cho em một kết quả vừa lòng, anh tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em và bọn nhỏ.”
“Dạ, nếu có một ngày anh phải đối mặt giữa quyết định chọn em và mẹ anh. Em tình nguyện từ bỏ tất cả ân oán, xin anh tha thứ cho bà ấy, bà ấy sinh ra anh, nuôi dưỡng anh, không có công lao cũng có khổ lao. Em không trách bà ấy, có lẽ bà ấy có nỗi khổ tâm trong lòng!
Mục tiêu của bà ấy chỉ là em và bọn nhỏ, bà ấy cũng không hề làm hại anh, trong lòng bà ấy anh vẫn luôn quan trọng.
Oan gia nên cởi không nên buộc, em tin rằng rồi sẽ có một ngày bà ấy chấp nhận em và bọn nhỏ. Nếu như cuối cùng bà ấy vẫn không chấp nhận chúng em, em vẫn sẽ là người phụ nữ của anh, mãi mãi. Anh không nên quá áp lực, Dạ? Đồng ý với em.”
“Một nghìn năm trước em như vậy, một nghìn năm sau em cũng vẫn thế. Chỉ suy nghĩ cho người khác mà không suy nghĩ cho mình, người phụ nữ ngốc! Em khiến anh không thể nào làm em tủi thân được, em đau lòng cho anh thì anh cũng đau lòng cho em! Mẹ đối với em như vậy, bà ấy không chỉ làm tổn thương em cùng bọn nhỏ, mà bà ấy còn làm tổn thương con trai của chính mình nữa!
Biết rõ em và bọn nhỏ là những người mà anh để ý nhất, vì sao mẹ vẫn còn muốn làm như thế?
Đây là bà ấy đang giết con của mình một cách trá hình! Chẳng lẽ bà ấy không biết nếu như các em xảy ra chuyện, anh sẽ sống không bằng chết sao? Kiếp trước anh không nắm chặt lấy em, kiếp này anh tuyệt đối sẽ không buông tay, chúng ta sống chết có nhau, đến chết cũng không đổi, cho dù sống hay chết đều ở cùng một chỗ.” Lang Vương kiên quyết nói, Bạch Tuyết bật khóc.
Chóp mũi hồng hồng, nước mắt rưng rưng.
Tuy cô không biết anh nói kiếp này là có ý gì? Cô không biết một nghìn năm trước cô vẫn thế, một nghìn năm sau cô vẫn như vậy là có ý gì?
Thế nhưng, cô hiểu ý của người đàn ông này: Sống chết đều muốn ở cùng cô, vĩnh viễn không chia lìa.
Chẳng lẽ tình yêu của bọn họ đã vượt qua nghìn năm?
Chẳng lẽ tình cảm của bọn họ đã vượt qua nghìn năm?
Bạch Tuyết lại nghĩ tới bài hát kia, Bạch Hồ (cáo trắng).
Tôi chỉ là một con cáo ngàn năm đang tu hành, ngàn năm tu hành ngàn năm cô độc!
Chẳng lẽ từ một nghìn năm nay anh vẫn đợi?
Bạch Tuyết nhìn người đàn ông đang ôm cô, anh nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
“Cho dù tương lai gian nan dường nào, anh đều sẽ ở cạnh em, anh sẽ không tiếp tục chờ đợi, cũng sẽ không để em phải chần chừ, từ giờ phút này, số kiếp của em chính là số kiếp của anh. Gặp nguy hiểm chúng ta cùng trải qua.
Em và anh sẽ không còn cô đơn nữa...”
Bạch Tuyết cũng không nói gì, ôm chặt lấy Lang Vương, vùi mặt vào lòng anh im lặng rơi lệ.
Nghe những lời này, dường như cô cũng đã yêu anh nghìn năm như vậy, ghim sâu vào lòng như gốc rễ, rậm rạp chằng chịt, toàn bộ trái tim đều bị anh nhét tràn đầy, người đàn ông này cô chắc chắn phải có được, ai cũng không cho phép phá hoại bọn họ, kể cả những người phụ nữ trước kia của anh.
Lang Vương là của cô.
Người đàn ông này là của cô.
Để vượt qua ngàn năm tình yêu, sự bá đạo, ngang ngược, mãnh liệt là cần thiết.
Bọn họ yêu nhau là do trời định, như vậy thì phải tiếp tục dũng cảm đi lên.
Những yêu nữ ở hậu cung kia, tiếp chiêu đi, tôi tới đây.