Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 292: Chương 292: Chương 283: Một xác hai mạng.




“Dạ, người phụ nữ kia chết rồi.”

“Ừm.”

“Là yêu quái đã giết cô ta, lúc đầu người mẹ anh muốn giết là em, cô ta chỉ là kẻ chết thay!” Bạch Tuyết nói nhỏ.

“Anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì.”

“Tuy bà ấy không thích em, thậm chí là muốn giết em. Thế nhưng, em không sợ, bởi vì có anh ở cạnh em. Em chỉ nghĩ mãi mà không hiểu, trước kia em không hề đắc tội với bà ấy, vì sao mẹ anh lại ghét em như vậy?” Bạch Tuyết hoang mang.

“...”

“Không phải bởi vì em là người bình thường, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày em chết, cho nên mẹ anh mới muốn giết em ngay bây giờ, để anh về sau không phải khổ sở đấy chứ!” Những chuyện này Bạch Tuyết đã nghĩ tới nhiều lần trong đầu, Lang Vương đã hơn một nghìn tuổi, nhưng vẫn còn trẻ như vậy. Còn cô sẽ từ từ già đi, sau đó sẽ chết.

“Anh sẽ không để cho em già đi!” Lang Vương đau lòng nói.

“Em là người, anh là yêu. Hai người chúng ta không giống nhau! Chẳng qua em chỉ quan tâm đã từng yêu nhau là đủ rồi.” Bạch Tuyết cười thê lương, cố gắng che giấu nội tâm đầy thương cảm, nhưng vẫn bị Lang Vương thu hết vào mắt.

“Chúng ta sẽ cùng già đi, anh sẽ không để em già đi một mình, chẳng lẽ em nhẫn tâm để anh một mình lẻ loi trơ trọi sống trên thế giới này sao!” Lang Vương thê lương nói, từ một nghìn năm nay, anh vẫn luôn cố gắng vì giấc mộng này, bây giờ anh đã tìm được đời sau của Mẫu Đơn tiên tử, có chết anh cũng sẽ không chia lìa cô, không có cô thì cũng giống như sống không bằng chết mà thôi.

Yêu người trước mắt, chỉ muốn sống chết có nhau, vĩnh viễn không chia lìa.

Không thể ở cùng người mình thích đời đời kiếp kiếp, thì sống cũng là một loại tra tấn!

“Không! Em không cho phép anh làm chuyện điên rồ đó. Em muốn anh phải sống thật tốt.” Đương nhiên Bạch Tuyết hiểu suy nghĩ trong lòng Lang Vương, người đàn ông này yêu cô sâu đậm như vậy, trong ánh mắt anh để lộ nếu như không có cô, anh cũng sẽ không sống nổi!

Điều này làm sao mà Bạch Tuyết chịu nổi!

Cô là người, nếu quả thật có một ngày cô phải rời xa anh!

Anh?

Bạch Tuyết không dám nghĩ tiếp!

“Người phụ nữ ngốc, em quên anh là Lang Vương sao? Sao anh có thể chết, anh cũng không để em chết. Nhất định có biện pháp để cứu em!” Lang Vương không nói trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ cần đổi lại được nguyên thần của Mẫu Đơn tiên tử, cô sẽ không già đi, cũng sẽ không chết.

“Yên tâm, chỉ cần em còn sống một ngày thì sẽ không bao giờ rời xa anh. Những người hiện tại muốn em chết, em lại càng phải sống cho tốt. Độc chiếm anh, muốn giết em thì cứ lao đến đây. Em là sói mẹ, cho nên sẽ không sợ đâu.” Bạch Tuyết nắm chặt bàn tay trắng như phấn, đầy ý chí chiến đấu nói.

Lang Vương đau lòng vuốt chóp mũi của cô gái nhỏ, bị dáng vẻ của cô chọc cười.

“Người phụ nữ ngày hôm qua là bị người khác hãm hại, người đàn ông kia cũng là có người xúi giục vu oan cho cô ta, đầu tiên hung thủ hạ độc bọn nhỏ, sau đó vu oan cho người phụ nữ kia, lại mượn tay của em để giết cô ta. Nhưng chúng ta lại không hề giết người phụ nữ đó, thế là bọn họ liền thừa cơ giết cô ta rồi vu oan cho em. Một hòn đá trúng hai con chim.” Bạch Tuyết lạnh lùng nói.

“Bây giờ anh không biết bà ấy (mẹ) ở đâu! Anh đã điều tra xung quanh nhưng vẫn không có tin tức của bà ấy, rốt cuộc là bà ấy trốn ở đâu cơ chứ?” Lang Vương tức giận nói nhỏ.

“Em biết, em dẫn anh đi.” Bạch Tuyết nghiêm túc nói.

“Em đừng nói giỡn, anh sử dụng pháp thuật cũng không tra ra được dấu vết của bà ấy, sao em có thể?”

“Em có biện pháp để tìm bà ấy.” Bạch Tuyết tự tin nói.

“Nói anh biết biện pháp của em, anh không cho phép em có bất kỳ nguy hiểm nào, không lại một xác mà hai mạng.” Lang Vương lạnh lùng nói.

“Sao lại một xác hai mạng?” Bạch Tuyết hoang mang hỏi.

“Em há mồm ra trước, ăn viên kim đan này vào.” Lang Vương lôi một viên kim đan từ trong ngực ra.

“Tại sao em phải ăn?”

“Đây là để làm đẹp, giúp em giữ gìn tuổi xuân mãi mãi, tạm thời sẽ không già đi.”

“Thật sự có loại kim đan này, tốt quá rồi.” Bạch Tuyết biết Lang Vương sẽ không hại cô, cầm viên kim đan nghịch ngợm cười.

“Ăn đi.”

“Ừm.” Bạch Tuyết ngoan ngoãn nuốt viên kim đan vào trong bụng.

“Còn có một chuyện anh chưa nói cho em biết, đó là viên kim đan này không chỉ có giữ gìn tuổi xuân mãi mãi, nó còn buộc mệnh hai người chúng ta lại với nhau, chỉ cần em gặp nguy hiểm, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, em sống thì anh sống. Em xảy ra chuyện, anh cũng xảy ra chuyện.”

“Anh anh? Anh lừa em ăn viên kim đan này, đây mới là mục đích thật sự của anh, buộc mệnh của em và anh lại cùng nhau, anh còn cố ý nói là để giữ gìn tuổi xuân mãi mãi.” Bạch Tuyết nước mắt rưng rưng nói, cô là người phàm, không dám hứa chắc lúc nào sẽ gặp nguy hiểm, ngộ nhỡ có ngày cô gặp nguy hiểm, đây chẳng phải sẽ liên lụy tới anh sao...

“Hiện tại chúng ta đã cùng đứng trên một sợi dây thừng, nói kế hoạch của em ra đi!” Lang Vương thâm trầm hỏi.

“Lão hồ ly, không đúng, là lão sói xảo quyệt. Đào hố sâu như vậy để em nhảy vào! Khinh bỉ anh!” Bạch Tuyết nũng nịu nói.

Môi Lang Vương khẽ nhếch, mỉm cười.

“Thực ra cũng không phải kế hoạch gì, chỉ là em có cảm giác em có thể tìm thấy bà ấy.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy, em loáng thoáng cảm giác được bà ấy, anh có tin em hay không?” Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, đều nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, không biết giác quan thứ sáu của cô có đúng hay không?

“Tin.”

“Vậy thì tốt, chúng ta thu xếp xong thì liền xuất phát được không? Em muốn nhanh chóng giải quyết việc này, vì các con, cũng vì sự trong sạch của em.” Bạch Tuyết sắc bén nói.

“Được.”

“Em muốn dẫn bọn nhỏ theo, để chúng lại em không yên tâm.”

“Nghe theo em.” Lang Vương trả lời.

“Dạ, em muốn anh dẫn em đến một nơi.” Bạch Tuyết cầm bút lên, bắt đầu nhanh chóng vẽ lên đó.

Một ngày sau.

Trên đường tuyết trắng xuất hiện dày đặc, đã hoàn toàn không nhìn thấy bắp chân Bạch Tuyết, nơi này chính là nơi mà Bạch Tuyết đã vẽ.

Lang Vương sử dụng phép thuật đưa bọn họ tới đây.

Lãnh Tịnh cõng Niệm Niệm, Lang Vương cõng Ức Ức, A Hồ cõng Thiên Tầm, Bạch Tuyết đi ở phía trước.

Lang Vương bước nhanh đuổi theo Bạch Tuyết, bảo vệ cô gái nhỏ ở bên cạnh anh, anh cảm giác có người đi theo.

Bạch Tuyết cũng thông minh, nhỏ giọng hỏi: “Có người đi theo chúng ta sao?”

“Ừm.”

“Có thể cắt đuôi hay không?”

“Cần thời gian, đối phương lần theo dấu chân của chúng ta, em ôm Ức Ức, anh đi xóa dấu chân.” Lang Vương đưa Ức Ức cho Bạch Tuyết ôm.

Lang Vương vận khí, thổi về phía sau, tất cả dấu chân đều không còn nữa.

Bọn họ đi theo Bạch Tuyết rất xa, đi vào miệng một cái hang núi thì mới dừng lại.

“Chính là chỗ này.”

“Đi sau anh.” Lang Vương đi trước dẫn đầu.

Mấy người Bạch Tuyết cùng vào theo, hang rất sâu, đi một lúc lâu mới tới một nơi rộng rãi, nhìn thấy một quan tài đá được đặt ở chỗ đó.

“Chờ ở chỗ này.” Lang Vương đi tới.

Lúc mở quan tài đá lên, Lang Vương ngẩn người!

Người trong quan tài đá là...

Bạch Tuyết phát hiện điều kỳ lạ, cũng đi tới.

“Ông ấy, ông ấy và anh thật giống nhau.” Bạch Tuyết nhìn người trong quan tài đá, rồi nhìn Lang Vương nói.

“Ông ấy hẳn là cha của anh!” Lang Vương duỗi tay vuốt ve bức tượng thạch trong quan tài đá.

“Sao anh biết?”

“Anh chưa bao giờ nhìn thấy cha, thế nhưng có một truyền thuyết: Cha của anh đại chiến với Ma vương, Mẫu Đơn tiên tử xuất hiện hàng phục Ma vương, lúc muốn thu phục Ma vương thì bắt buộc phải thu phục luôn cả cha anh! Ma vương đã được thu phục bị đóng băng trong trụ đá, còn cha anh thì bị biến thành tượng thạch, từ đó về sau cũng chưa có ai từng nhìn thấy tượng thạch của cha anh, hóa ra là ở chỗ này.”

“Em hiểu rồi, chắc là mẹ anh đã đưa cha anh tới trốn ở đây.” Bạch Tuyết nói.

“Tại sao mẹ anh phải đưa cha anh tới chỗ này? Vì sao không nói cho anh?”

“Ha ha... Vậy mà các người cũng tìm tới đây rồi.” Bỗng nhiên sau lưng truyền đến tiếng cười của mẹ Lang Vương.

Tất cả mọi người đều sắc bén nhìn về phía bà ấy.

“Mẹ, vì sao? Vì sao không nói cha con ở đây?” Lang Vương lên tiếng chất vấn.

“Dạ, nếu như con còn nhận đây là cha con, thì hãy thay mẹ giết con đàn bà kia đi.” Mẹ Lang Vương tức giận nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì chỉ có giết cô ta, giết ba đứa trẻ này, cha con mới có thể được cứu, dùng máu của bọn họ tế lễ cha con, ông ấy sẽ sống lại.” Mẹ Lang Vương thương tâm nói.

Lang Vương kinh ngạc!

Thì ra mẹ vẫn luôn muốn lấy được ba linh đồng, là vì muốn cứu cha.

Chỉ là...

“Mẹ, chắc hẳn mẹ cũng biết năm đó vì sao cha lại biến thành dạng này, ông ấy hi sinh chính mình để thu phục Ma vương, nếu như cha sống lại, phong ấn của Ma vương cũng sẽ bị hóa giải, đến lúc đó chắc chắn toàn bộ Yêu giới sẽ gặp nạn. Con không thể vì chuyện cá nhân của mình mà làm chuyện bất lợi đối với người trong thiên hạ! Tha lỗi cho con trai khó lòng nghe theo!” Lang Vương sắc bén nói.

“Đứa con bất hiếu, con bị con đàn bà này ám ảnh rồi.”

“Mẹ hãy lấy đại cục làm trọng.”

“Không, mẹ mặc kệ đại cục gì đó, mẹ chỉ cần Đại Vương sống lại.” Mẹ của Lang Vương kích động quát.

“Nếu như mẹ cứ khăng khăng như vậy, con sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mẹ con bốn người bọn họ!”

“Đứa con bất hiếu!”

Một tia điện quang lập tức đánh tới, trực tiếp đánh trúng bụng của Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lập tức ngã xuống đất.

Lang Vương kinh ngạc, mấy ngày không gặp mẹ, sao pháp lực của mẹ lại lớn như vậy?

“Tò mò vì sao ở nơi này mẹ lại lợi hại như vậy? Không ngại nói cho con biết, mẹ hấp thụ pháp lực đen, cho nên pháp lực hiện tại đã tăng gấp hai lần pháp lực lúc trước, các con hoàn toàn không phải là đối thủ của mẹ! Vẫn nên ngoan ngoãn giao bọn họ ra thì hơn.”

Trán Lang Vương bắt đầu xuất hiện mồ hôi, một tay che bụng, một tay nâng Bạch Tuyết lên.

“Bà thật là độc ác, có thể giết chết cháu trai ruột và cháu gái ruột của mình.” A Hồ xông lên ngăn trước mặt Lang Vương.

“Con? Dạ, con cho con tiện nhân kia ăn kim đan liền mệnh sao?” Mẹ của Lang Vương tức giận chất vấn.

“Mẹ đã muốn cô ấy chết, vậy thì trước tiên hãy giết chết con đi.” Lang Vương đau lòng nói.

“Con!” Mẹ Lang Vương vung tay áo lên, Lang Vương cùng tất cả mọi người bị một trận gió lớn cuốn ra ngoài hang núi.

“Dạ, em có biện pháp cứu cha anh, chẳng qua không biết có tác dụng hay không?” Bỗng nhiên Bạch Tuyết nghĩ đến một bộ phim từng chiếu trên tivi, liên quan tới việc chết đi sau đó sống lại.

Không biết bộ phim là do đạo diễn dựng nên, hay là có căn cứ lịch sử, chẳng qua bây giờ đã thành bộ dạng này, không bằng chữa ngựa chết thành ngựa sống.

“Nói anh nghe xem.”

“Chúng ta dùng bùn tạo một cái tượng đất hình cha anh, thế nhưng, cái quan trọng trong bùn phải có...”

Bạch Tuyết dừng lại, đau lòng nhìn ba đứa trẻ đứng trước mặt cô.

“Mẹ, nói đi, chúng ta cần làm gì?” Niệm Niệm nói.

“Mẹ, nói đi, chúng con tuyệt đối sẽ không lùi bước!” Ức Ức nói.

“Mẹ, vì cha, chúng con làm gì cũng nguyện ý.” Thiên Tầm nói.

Mũi Bạch Tuyết chua xót, ba đứa trẻ này đều rất hiểu chuyện, sao cô có thể xuống tay được, thế nhưng, nếu như không cứu sống cha của Lang Vương, mẹ anh nhất định sẽ ra tay với bọn nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.