Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 100: Chương 100: Lãnh Dạ biến thân




Người phụ nữ dưới thân trần chuồng chạy vào phòng vệ sinh, muốn nhìn xem vật đó có phải là thật bị mình làm đứt hay không , liền đi tới phòng vệ sinh, ngồi xổm xuống nhìn vào trong xem sao?

Kỳ quái là cái gì cũng không có? Cô ta thấy vậy liền gọi điện thoại đem người đàn ông đang hôn mê đến bệnh viện, còn chính mình cũng thuận tiện đi siêu âm xem sao, muốn nhìn xem trong tử cung có vật kia hay không, nhưng vui mừng là cái gì cũng không có.

Hiện tại cô ta cũng đã tin tưởng ông trời đang trừng phạt bọn họ, nguyên lai họ là một đôi đang yêu đương vụng trộm, xem ra là lọt vào báo ứng .

Ngay khi đôi nam nữ này bị đưa đến bệnh viện, Bạch Tuyết đã đẩy ra cửa phòng mà Lãnh dạ đang nằm, cũng một khắc ấy khi Bạch Tuyết đẩy cửa, Lãnh Dạ cũng đã tỉnh, nhưng hắn lại không có động tĩnh gì, vẫn tiếp tục nhắm hai mắt lại, bởi vì hiện tại hắn đang hiện chân thân, lại không kịp biến thân, nên nhất thời không biết làm thế nào đối mặt với Bạch Tuyết!

Biết Bạch Tuyết nhát gan như thỏ, không biết khi cô nhìn thấy sẽ có phản ứng thế nào?

"A?" Bạch Tuyết nhẹ nhàng a một tiếng, đứng ở cửa không có đi vào, bởi vì cô nhìn thấy một con đại cẩu trắng muốt đang nằm bò ở trên thảm, nên cô không dám tới gần, lo lắng bị nó cắn, thế nhưng bộ lông tuyết trắng đó lại hấp dẫn cô.

Bạch Tuyết đứng ở cửa chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng rời đi, chạy vào phòng bếp, sau đó đem thứ ăn hôm qua cô và Lãnh Dạ ăn mang tới, lại một lần nữa cẩn thận đi tới bên cạnh nó.

"Mày có phải đói bụng hay không? Nơi này có một ít thức ăn mày có muốn ăn hay không?" Bạch Tuyết chậm rãi ngồi xổm người xuống, đem khay nhẹ nhàng để tơi bên miệng Lãnh Dạ, Lãnh Dạ không có mở mắt ra, bởi hắn đang mải suy nghĩ nếu như nói cho Bạch Tuyết biết hắn là ai? Bạch Tuyết sẽ như thế nào?

Bạch Tuyết nhìn thấy đại cẩu không có động tĩnh gì, thế là cẩn thận đưa tay ra vuốt ve , ngón tay mảnh khảnh của cô chạm vào bộ lông tuyết trắng, rất chơn trượt, rất mềm mại.

"Đừng sợ..." Kỳ thực, Bạch Tuyết trong lòng đã có điểm sợ hãi, lo lắng con đại cẩu này rất hung hãn, vạn nhất cắn người thì làm sao bây giờ? Còn lo lắng nó bị đói bụng, cho nên vẫn nhắm mắt lại.

Ngay khi Bạch Tuyết đang hiếu kỳ, Lãnh dạ lại mở ra đôi mắt nhìn Bạch Tuyết.

"A ——" Bạch Tuyết vốn đang ngồi xổm , thoáng cái ngã ngồi lên trên mặt đất, bởi vì con đại cẩu này rất đặc biệt, ánh mắt của nó là màu hồng , rất hồng, lông nó lại rất trắng, nhìn kỹ, trừ cái mũi màu đen, toàn thân tất cả đều là màu trắng, càng nổi bật đôi mắt màu hồng kia.

Thấy Bạch Tuyết phản ứng như vậy, Lãnh Dạ đã dự liệu từ trước, không ngờ vẫn là dọa cô sợ như vậy!

Thế nhưng, chỉ là đôi mắt đã để cô sợ hãi như thế, giả như cô biết hắn là yêu, cô có thể hay không rời khỏi hắn?

Lãnh Dạ chậm rãi đứng dậy, sau đó vung vẩy một thân tuyết trắng, rất uy nghiêm nhìn Bạch Tuyết, cô gái nhát gan này, hắn nên làm thế nào để cô tiếp thu việc hắn là yêu đây?

Bạch Tuyết nhìn đại cẩu đứng lên, không ngờ nó lại cao như vậy, cái miệng nhỏ nhắn liền hoảng hốt mở ra.

"Mày mày đừng sợ, tao chỉ là mang cho mày một ít thức ăn..." Rõ ràng là Bạch Tuyết đang rất sợ hãi, nhưng cô lại còn đang an ủi Lãnh Dạ đừng sợ, sau đó nhẹ nhàng đem thức ăn đẩy đến gần Lãnh Dạ, ý là có thể ăn.

Lãnh Dạ nhìn về phía Bạch Tuyết, lại nhìn nhìn mấy thứ đồ ăn thừa, ngửa đầu, lãnh ngạo xoay người đi ra ngoài. Bởi hiện tại hắn phải rời khỏi tầm mắt của Bạch Tuyết mới có thể biến thân, nếu không lại hội dọa đến cô!

"Này? Chờ một chút, mày có phải không thích dồ ăn này không, tao có thể làm cho mày thứ khác ăn."

Bạch Tuyết từ nhỏ liền thích động vật, nhất là tiểu cẩu, chỉ khác là đây là một con đại cẩu! Bất quá nhìn kỹ một chút trông nó không giống như là cẩu, giống như, giống như... Bạch Tuyết bỗng nhiên trợn to con mắt, lui về phía sau một bước, chẳng lẽ đây là một con sói? Ở đây tại sao lại có thể có động vật nguy hiểm như vậy, khiến cô lại không dám phát ra âm thanh gì nữa, vừa rồi còn không hi vọng nó rời đi, nhưng lúc này, cô lại hi vọng nó nhanh rời khỏi đây một chút, bởi vì cô phát hiện cái đuôi của nó căn bản không phải là đuôi cẩu, mà rất giống là đuôi sói, và tại sao ở đây lại có thể có sói chứ?

Nghĩ đến sói, Bạch Tuyết trán bắt đầu toát mồ hôi.

Lãnh Dạ nghe thấy Bạch Tuyết gọi hắn, thế nhưng, lúc này vì sao lại an tĩnh như vậy, phía sau cũng không có một chút âm thanh nào, thế là quay đầu lại, hắn liền cảm thấy đau lòng, nguyên lai cô là đang sợ hãi, có lẽ cô đã nhìn ra hắn là một con sói, chắc vừa rồi cô hẳn là coi hắn thành cẩu! Tựa như năm mười bốn tuổi ấy!

Bạch Tuyết vẫn là không nhúc nhích nhìn con sói cách đó không xa, lúc này cô tin chắc đây là một con sói trắng, lo lắng cho mình biến thành bữa sáng của sói, cô chỉ có thể giữ yên lặng, tốt nhất là không nên trêu chọc loài động vật nguy hiểm như vậy.

Lãnh Dạ đau lòng nhắm mắt lại, rời đi !

Bạch Tuyết nhìn con sói rời đi , cẩn thận hướng cửa đi đến, ghé cổ ra phía ngoài nhìn lại, xác định con sói có phải thật sự đi rồi hay không. Không có nhìn thấy con sói đâu, cô liền bắt đầu hướng ngoài cửa đi ra, chuẩn bị nghiêm túc kiểm tra trong nhà một chút, miễn cho con sói không có rời đi, đến lúc đó lại ăn thịt mình thì khổ!

Tất cả các phòng đều cẩn thận kiểm tra từng li từng tí một lần, cái gì cũng không thấy? Kỳ quái, tại sao không có nhìn thấy Lãnh Dạ đi đâu? Bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi ở bên cạnh con sói có quần áo của Lãnh Dạ, tròng mắt trong nháy mắt tràn ngập sợ hãi, chẳng lẽ?

Việc này!

Không có khả năng!

Cuống quít đi lấy di động, chuẩn bị gọi cho Lãnh Dạ, xem xem Lãnh Dạ có ở nhà hay không, chỉ cần di động không ở trong nhà thì hẳn đã đi đến công ty, như vậy anh sẽ không có bị con sói ăn thịt!

Trong lòng càng nghĩ càng lo lắng, sốt ruột đến nước mắt bắt đầu chảy ra, cô không thể mất đi Lãnh Dạ, anh hẳn sẽ không có việc gì!

Điện thoại đã kết nối, ngoài ý muốn di động lại vang lên ở gian phòng cách vách , thấy vậy cô liền chạy như bay qua, chỉ hi vọng Lãnh Dạ sẽ ở trong phòng, chỉ là, đẩy cửa vào cái gì cũng không có, phòng ngủ yên tĩnh, chỉ có di động của Lãnh Dạ kêu vang.

"Ô ô... Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... Ô ô..." Bạch Tuyết chân trần hướng cửa lớn đuổi theo, cô phải tìm được con sói kia, để xem một chút nó tại sao lại ăn thịt người?

Ngay khi Bạch Tuyết khóc chạy ra ngoài, vừa vặn đâm phải một bức tường người, còn Lãnh Dạ tính đi ra bể bơi, ai biết nghe thấy tiếng di động vang, sau đó liền có tiếng khóc của Bạch Tuyết , cho nên mới phải sốt ruột hướng trong phòng đi đến, mới có thể đụng phải Bạch Tuyết đang khóc chạy ra ngoài.

Bạch Tuyết đụng vào một bức tường người ấm áp, ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Lãnh Dạ, người đàn ông khiến cho cô lo lắng vẫn còn sống, vừa rồi cô cho rằng Lãnh Dạ bị con sói ăn thịt rồi chứ!

Thì ra là sợ bóng sợ gió một hồi.

"Làm sao vậy?" Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực, đau lòng hỏi.

"Em nghĩ đến anh, em nghĩ đến anh bị..." Bạch Tuyết không dám nói Lãnh Dạ bị sói ăn thịt, như vậy có vẻ vô lí, cho nên Bạch Tuyết nghĩ nghĩ vẫn là không nên nói nữa.

"Em nghĩ rằng tôi bị sói ăn mất sao?"

"Anh nhìn thấy con sói kia sao?"

"Ừm, mỗi ngày đều nhìn thấy nó!" Lãnh Dạ có chút thương tâm, bởi vì ánh mắt của Bạch Tuyết rất sợ hãi khiến hắn đau lòng! Hắn không hi vọng cô sợ hãi hắn, thế nhưng, nhìn ra cô lại rất sợ hãi!

"Ở đây tại sao lại có thể có sói? Đó là động vật rất nguy hiểm ." Bạch Tuyết trên mặt còn vương nước mắt, lo lắng nói, bởi vì Lãnh Dạ nói mỗi ngày đều nhìn thấy, kia là có ý gì? Chẳng lẽ ở đây không an toàn, lúc trước thường sẽ có sói lui tới?

"Kia đích thực là một con sói, nó sẽ không ăn thịt người, bởi vì nó đã thật lâu không có ăn người! Nó là tôi nuôi , nên liền ở căn nhà bên cạnh." Lãnh Dạ là cố ý nói như vậy, hắn tính toán trước hết để cho Bạch Tuyết chậm rãi tiếp xúc với trân thân của hắn, đợi cô không sợ nữa, sau đó sẽ nói cho cô chân tướng. .

"Anh nuôi ? Tại sao lại muốn nuôi động vật nguy hiểm như vậy chứ?" Bạch Tuyết vẫn là rất lo lắng, bởi vì sói rất hung tàn.

"Động vật? Tôi không thích hai chữ này, sau này không nên nói như vậy, nó có tên, gọi là Yêu Tuyết." Lãnh Dạ không thích Bạch Tuyết nói mình là động vật, mặc dù hắn chính là động vật tu luyện thành người, thế nhưng, hắn muốn cùng Bạch Tuyết như nhau, cho nên hắn mới có thể nỗ lực tu luyện như thế, hắn tu luyện một ngàn năm, mới có thể biến thành hình người .

"Yêu Tuyết? Tên rất hay, lông của nó cũng rất trắng, giống như Tuyết đều đẹp."

"Cũng giống như em vậy." Lãnh Dạ lo lắng nói, kỳ thực, hắn chỉ tuỳ ý nghĩ ra cái tên này, bởi vì hắn yêu Bạch Tuyết, cho nên mới mới đặt tên cho chân thân của mình là Yêu Tuyết.

Bạch Tuyết đơn thuần lại không nghĩ ra được Yêu Tuyết chính là nói yêu mình, mà còn tưởng rằng bởi vì con sói kia trông giống tuyết , cho nên mới gọi là yêu Tuyết.

"Tên của em, cha từng nói đây là năm đó lúc mẹ rời đi, đã hy vọng duy nhất chính là đặt tên em là Bạch Tuyết!"

"Bà ấy rời khỏi em, vậy em có hận không?" Lãnh Dạ hỏi.

Bạch Tuyết lắc lắc đầu, cô chưa bao giờ hận mẹ, mà luôn nhớ đến mẹ, bởi vì cô tin mẹ không phải là người phụ nữ không đứng mà người ta nói, cô tin mẹ là người tốt, mặc dù rời khỏi cô, Bạch Tuyết cũng tin mẹ là bị ép mới có thể như vậy!

Nhưng mà, gần đây cảnh sát đã điều tra ra ba người bị tình nghi trong đó có Tuyết Hoa, và bà ta năm đó và Bạch Hàn cũng có một đoạn tình yêu , về sau đột nhiên biến mất biệt tích, cảnh sát đã bài trừ hai người bị tình nghi kia, hiện tại người gọi là Tuyết Hoa đó chính là người duy nhất bị tình nghi.

Cảnh sát đem tình yêu của Bạch Hàn và Tuyết Hoa năm đó bí mật điều tra, kỳ quái chính là, không có ai biết Tuyết Hoa ở đâu, cũng không người nào biết Tuyết Hoa tên thật là gì? Thậm chí họ gì cũng không biết!

Tuyết Hoa chỉ là của nghệ danh mà thôi, nguyên lai năm đó Tuyết Hoa từ nông thôn đến trường, sau đó đi thi biểu diễn tính tình lại hoà nhã, nên được thăng cấp làm vai phụ diễn viên, đây đã là một cơ hội khó có được , ai cũng không biết bà ta là tại sao biết Bạch Hàn? Ai cũng không biết vì sao lại lại rời khỏi Bạch Hàn?

Bà ta giống như tên của mình, Tuyết Hoa, cuối cùng hình như là Tuyết hóa , biến mất vô tung vô ảnh, không có để lại một dấu vết, cảnh sát hiện tại đã bắt đầu bí mật theo dõi Bạch Hàn, hi vọng Bạch Hàn và Tuyết Hoa có liên hệ, cũng hi vọng tìm được đầu mối phá án.

Cảnh sát vẫn cho rằng Tuyết Hoa là bị kích thích rời đi , sau đó lại che giấu, bắt đầu trả thù đàn ông.

Nhất là nghe nói Tuyết Hoa rất xinh đẹp, như vậy những người phụ nữ như thế rất dễ bị người để ý dòm ngó , cho nên rất có thể gây án .

***

Bạch Tuyết biết kia là con sói Lãnh Dạ nuôi dưỡng, trong lòng chỉ hiếu kỳ tại sao Lãnh Dạ lại nuôi sói ở nhà? Suy nghĩ một chút vẫn là thấy rất nguy hiểm, bởi vì cô rõ ràng nghe thấy Lãnh Dạ nói con sói kia đã thật lâu không có ăn thịt người, như vậy nói là trước đây nó có ăn thịt người!

"Tại sao lại muốn sói ở nhà?" Bạch Tuyết cẩn thận hỏi Lãnh Dạ.

Chẳng biết rằng con sói này chính là người hiện tại cô khăng khăng một mực yêu ! Nếu như Bạch Tuyết biết con sói và Lãnh Dạ là cùng một người, chuẩn xác mà nói là yêu thì sẽ như thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.