Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 101: Chương 101: Sói con phát uy 1




"Bởi vì nó không phải con sói bình thường, sau này em sẽ biết ." Lãnh Dạ lãnh ngạo đi vào phòng ngủ, Bạch Tuyết giật mình nhìn bóng lưng của Lãnh Dạ, người đàn ông này cư nhiên cái gì cũng không có mặc, hình như lại vừa từ bên ngoài đi tới?

Chẳng lẽ anh ấy trừ thích ngủ loa thể, còn thích chạy lõa thể nưa sao?

Thế nhưng đường đường là tổng giám đốc, lại rất có địa vị, tại sao có thể có loại yêu thích đặc biệt này chứ?

Bạch Tuyết rất hoang mang, kỳ thực, Lãnh Dạ vừa mới biến thân, còn chưa kịp mặc quần áo, cho nên mới bị Bạch Tuyết nhìn thấy thân thể xích lõa.

Bạch Tuyết đi học , cô không để cho Lãnh Dạ đưa mình đi, mà chính mình ngồi taxi đi , cũng vì Lãnh Dạ không đưa cô đi học, trong lòng cô lại rất cao hứng, tối thiểu không cần lo lắng sẽ đụng phải người quen!

Khi đi học, Lâm Giang thỉnh thoảng liếc mắt một cái vè phía bụng của Bạch Tuyết, bởi hắn nào có tâm tình đi học, nếu như không phải là vì muốn nhìn thấy Bạch Tuyết, hắn sẽ không ngồi ở chỗ này!

Ai biết, Lâm Giang lại nghiên cứu bụng của Bạch Tuyết, bỗng nhiên.

"A —— "

Trong lớp học, Lâm Giang chợt che mắt hét to một tiếng, còn Bạch Tuyết đang chuyên tâm nghe giảng bài quay đầu lại quan tâm hỏi.

"Lâm Giang cậu làm sao vậy?" Bạch Tuyết nhìn thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, hình như là rất thống khổ?

"Không biết, bỗng nhiên mắt đau quá!"

Thầy giáo đi tới, nhìn chung quanh một chút, không có ong mật, sao có thể bỗng nhiên bị đau?

Lâm Giang nghĩ muốn mở mắt ra, thế nhưng, tròng mắt đau căn bản không thể động!

"Bạch Tuyết, em trước đưa bạn học Lâm Giang đi ra ngoàixem xem có thể khá hơn hay không?" Thầy giáo lo lắng ảnh hưởng đến những bạn học khác đang học, thế là kêu Bạch Tuyết mang hắn đi ra.

Cái khác bạn học nữ khác thì đều hâm mộ Bạch Tuyết có thể cùng trai đẹp đơn độc tiếp xúc, kỳ thựcthầy giáo không có ý gì khác, cũng bởi vì Bạch Tuyết và Lâm Giang ngồi cùng bàn, cho nên mới phải nhờ Bạch Tuyết đưa hắn đi ra ngoài.

Lâm Giang không biết hai mắt của mình vì sao lại bỗng nhiên đau như vậy? Bất quá phát hiện đây là một cơ hội tốt, có thể cùng Bạch Tuyết đơn độc tiếp xúc một lúc.

"Bạch Tuyết, mình nghĩ nên về nhà trước, cậu cũng biết nhà tôi ở đâu, nên đưa tôi đưa trở về được không?" Lâm Giang lễ độ hỏi, Bạch Tuyết nhìn thấy mắt Lâm Giang đều đã chảy nước mắt, xem bộ dáng là không có cách nào mở ra, thế là, đỡ Lâm Giang hướng nhà cậu ta đi đến.

Nhà Lâm Giang cách trường học rất gần, năm phút đồng hồ đã đến nơi.

Bạch Tuyết để Lâm Giang ngồi vào trên sô pha, sau đó cô xuống lầu đem một bác sĩ ở bên dưới đi lên, giúp Lâm Giang nhìn xem trong mắt có phải có gì trong mắt hay không?

Sau khi Bác sĩ kiểm tra xong liền lắc đầu, bởi vì cái gì cũng không có thấy, mắt lại rất đỏ, bác sĩ liền đề nghị Lâm Giang đi bệnh viện.

Bạch Tuyết cũng định đưa Lâm Giang đi bệnh viện, thế nhưng Lâm Giang không đi, hắn nói nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, bởi vì hắn có pháp lực, chờ Bạch Tuyết đi rồi, hắn là có thể trị hai mắt của mình.

Hơn nữa Lâm Giang hoài nghi mắt của hắn bỗng nhiên đau và bụng của Bạch Tuyết có quan hệ, lúc đó cũng là bởi vì hắn ở nhìn lén bụng của Bạch Tuyết, kết quả mắt bỗng nhiên kịch liệt đau đớn, chẳng lẽ là Lang Vương ở trên bụng Bạch Tuyết làm ma pháp, cho nên mới như vậy.

Bạch Tuyết đi vào phòng bếp đun một chút nước sôi, nhưng mà, lúc này, Lâm Giang chậm rãi ngẩng đầu, nỗ lực mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn bóng lưng Bạch Tuyết, theo trong con ngươi bắn ra hai đạo hàn quang, người phụ nữ này thế nào nhìn cũng không giống như là bị Lang Vương động tay chân, bởi toàn thân cô không có một chút tia sáng nào, nếu như bị Lang Vương làm ma pháp, thân thể cô hẳn sẽ có một ít tia sáng, thế nhưng, Bạch Tuyết lại không có.

Trừ trên người Bạch Tuyết có yêu khí ra, thì không có tia sáng, Lâm Giang gần đây cảm thấy được trên người Bạch Tuyết có yêu khí, hắn cho rằng đó là là yêu khí của Lang Vương truyền cho Bạch Tuyết, bởi vì bọn họ kết hợp, cho nên Bạch Tuyết có yêu khí là rất bình thường.

Kỳ thực, trên người Bạch Tuyết có yêu khí, cũng không phải như Lâm Giang nghĩ, Lãnh Dạ rất yêu Bạch Tuyết, hắn sao có thể để Bạch Tuyết dính vào yêu khí, như vậy Bạch Tuyết rất dễ tổn thương thân thể!

Lúc này, trong bụng của Bạch Tuyết đang ở khai bàn bạc.

Sói con thứ nhất: "Mẹ tại sao muốn giúp đỡ tên bại hoại này chứ! Hắn chỉ là một con sói đê tiện vô sỉ mà thôi!"

Sói con thứ hai: "Mẹ là con người, với chúng ta không giống nhau, chúng ta có thể nhìn thấy chân thân của hắn, thế nhưng, mẹ nhìn không thấy, ở trong mắt mẹ, tên sói thối tha này là người, còn là bạn học của mẹ, cho nên mẹ mới có thể giúp đỡ hắn."

Sói con thứ ba: "Nếu không chúng ta giúp me nhìn thấy chân thân của con sói xấu xa này?"

Nghe sói con thứ ba đề nghị, nháy mắt trong bụng Bạch Tuyết liền an tĩnh, bọn họ là đang suy tư, bởi vì đây là một vấn đề rất nghiêm túc, chủ yếu là lo lắng mẹ bị dọa sợ!

Thế nhưng, nhìn mẹ nghiêm túc chiếu cố con sói này, bọn họ không cam lòng, thế là.

Lâm Giang thu hồi cái nhìn nguy hiểm vào Bạch Tuyết, đều do pháp lực còn thấp, nếu không nhất định có thể nhìn thấu Bạch Tuyết.

Mấy năm nay hắn khổ tâm tu luyện là vì muốn đánh bại Lang Vương, chỉ là, hắn mới tu luyện được năm trăm năm, Nhưng mà Lang Vương đã tu luyện được ngàn năm, nên pháp lực của hắn không giết được Lang Vương, xem ra lần này nhất định phải nghĩ cách. Nếu không vẫn thua bởi Lang Vương.

Lâm Giang bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giết Lang Vương, sau đó lấy đi kim đan, đến lúc đó pháp lực của chính mình liền tăng lên, hắn sẽ đem Bạch Tuyết mang theo, cả ngày lẫn đêm bị cùng hắn vui vẻ.

Bạch Tuyết trước mắt xác thực khiến Lâm Giang động tâm, làm hắn vô số lần nghĩ muốn cô, thế nhưng, như vậy liền vĩnh viễn không chiếm được tâm của Bạch Tuyết, hắn hi vọng tương lai người phụ nữ này sẽ cam tâm tình nguyện ở cùng hắn, mà không phải bị buộc bất đắc dĩ.

Kỳ thực, giả như Lâm Giang thật ép buộc Bạch Tuyết, đến lúc đó người bị thương còn không biết là ai đâu!

Lâm Giang vạn lần sẽ không nghĩ tới ở trong bụng Bạch Tuyết sẽ có ba tiểu sói con so với Lang Vương còn khó đối phó hơn.

Mặc dù ba tiểu sói con mới tới đến thế giới này, hơn nữa bọn họ bây giờ chỉ như mấy hạt tròn tròn, nhưng chỉ có chính bọn họ biết bọn họ vì sao thần kỳ như vậy, bởi vì bọn họ đã chờ đợi ngày này từ rất lâu, đừng xem bọn họ nhỏ bé nhưng pháp lực của bọn họ cũng đã vượt qua cha mình.

Bọn họ sở dĩ lợi hại như vậy bởi vì bọn họ là linh đồng chuyển thế, mới có thể có pháp lực vô biên. Nhưng mà bọn họ đầu thai trong bụng Bạch Tuyết chính là đã định trước .

Lâm Giang bị trong bụng Bạch Tuyết thương tổn đến mắt, điều này làm cho hắn càng muốn có kim đan, chỉ cần lấy được kim đan trong bụng Lang Vương, hắn liền so với Lang Vương còn muốn lợi hại hơn, đến lúc đó hắn cũng không cần dựa vào tên Đại Vương ngốc kia, hắn có thể uy phong trở thành Đại Vương, còn có hậu cung tùy hắn hưởng dụng.

Nghĩ tới những thứ này, Lâm Giang có động lực chiến đấu, hắn đã cùng Lang Vương đấu một trăm năm , không trừ lúc nào , vậy nên Bạch Tuyết này, hắn phải chiếm được, tranh thủ khiến Lang Vương bị đả kích.

"Bạch Tuyết, cám ơn cô đã chiếu cố tôi." Lâm Giang cảm ơn nói.

"Khách khí cái gì, chúng ta là bạ học, vả lại mắt của cậu hiện tại rất bất tiện." Bạch Tuyết quay đầu lại nhìn Lâm Giang, xem ra hắn tối hôm nay không có cách nào làm đồ ăn , thế là, chuẩn bị cho đi nấu cơm cho tốt, sau đó sẽ rời đi.

Cô còn phải về nhà nấu cơm cho Lãnh Dạ nữa, nghĩ đến làm cơm cho Lãnh Dạ ăn, trong lòng liền vô cùng hạnh phúc, có thể cùng ăn cơm với người mình yêu, hơn nữa còn ngủ cùng nhau, trong lòng liền ngọt như mật . Mặc dù cô không biết mình ở trong lòng Lãnh Dạ mình thế nào, thế nhưng, chỉ cần không hề bị cha bức bách đi xã giao cùng người khác, cô thà rằng cứ yên lặng ở bên Lãnh Dạ, thân thể của cô chỉ cho một mình hắn, không muốn bị người nào khác chạm vào!

Bạch Tuyết bỗng nhiên thấy cảm giác giống vợ chồng mới cưới, mặc dù cô còn nhỏ, thế nhưng, cô cũng đã trải qua nhiều chuyện, cho nên ý tưởng của cô và quan niệm này đã bắt đầu trở nên thành thục.

"Bạch Tuyết, cô là bằng hữu tốt nhất của tôi." Lâm Giang nói, hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại, không dám mở, bởi vì chỉ cần mắt vừa mở liền đau vô cùng, cho nên hắn không nhìn thấy Bạch Tuyết bởi vì nghĩ đến Lãnh Dạ mà len lén cười, nếu không nhất định sẽ khó chịu.

"Cậu ở đây không có người thân sao?" Bạch Tuyết nhìn Lâm Giang hỏi, đúng vậy, nơi này là lần thứ hai cô đến, nhưng vì sao chỉ có một mình cậu ta ở?

"Không có!" Lâm Giang cúi đầu, biểu hiện rất khổ sở, Bạch Tuyết bỗng nhiên hình như hiểu, chẳng lẽ cha mẹ cậu ta đều mất, thật đáng thương!

Mặc dù người nhà Bạch Tuyết không yêu cô, thế nhưng cô còn có một người mẹ đang chờ cô đi tìm, cho nên Bạch Tuyết cảm giác mình cũng không cô độc.

Cô bỗng nhiên đồng tình với Lâm Giang!

"Đừng khổ sở, sau này cậu có thể xem tôi trở thành người thân, có chuyện cần giúp, cậu có thể nói cho tôi biết."

"Cám ơn cô, sau này cô chính là người thân của tôi, vậy tôi có thể thường xuyên cùng cô nói chuyện phiếm sao?" Lâm Giang trong lòng rất đắc ý, không ngờ Bạch Tuyết dẽ lừa như vậy.

"Đương nhiên, chỉ cần tôi có thời gian là có thể." Bạch Tuyết cười nói, cô bỗng nhiên tìm được một người giống mình, đều không có người nhà yêu thương.

Bạch Tuyết tiếp tục làm cơm.

Lâm Giang chuẩn bị đi vào nhà vệ sinh.

"A —— "

Bạch Tuyết nghe thấy kêu to, vội vội vàng vàng chạy đến, kết quả nhìn thấy Lâm Giang nằm bò trên mặt đất.

"Sao không ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, lại muốn chạy loạn?" Bạch Tuyết dìu Lâm Giang dậy.

"Tôi, tôi, tôi..." Lâm Giang ấp a ấp úng nói không nên lời giống như đứa tre đang ngượng ngùng, kỳ thực, nội tâm hắn đã là lão yêu tinh, đều sống năm trăm năm, nên rất giảo hoạt.

"Cậu muốn làm gì? Tôi giúp cậu." Bạch Tuyết đỡ hắn hắn dậy hỏi.

"Cái này, cậu không giúp tôi được, cậu không giúp tôi được..." Lâm Giang tiếp tục ra sức diễn kịch, kỳ thực, quỷ kế của hắn sớm bị sói con trong bụng Bạch Tuyết nhìn thấy, chỉ là sói con còn đang đợi thời cơ giáo huấn hắn.

Chờ đợi thời cơ, chủ yếu là vì không để cho mình bại lộ quá sớm, cho nên bọn họ đang đợi cơ hội giáo huấn.

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Bạch Tuyết lại hỏi. Bởi vì bọn họ là bạn học, nên Bạch Tuyết ở trước mặt Lâm Giang cũng không có gì lo lắng.

"Tôi tôi muốn di nhà vệ sinh một chút!" Lâm Giang biểu hiện giống như bị Bạch Tuyết hỏi nên bất đắc dĩ nói.

"À? Để tôi đưa cậu đến phòng vệ sinh, còn cậu cẩn thận đi vào." Bạch Tuyết đỡ Lâm Giang, sau đó hai người hướng phòng vệ sinh đi đến.

Lâm Giang đi vào trong, lắng nghe bên ngoài, phát hiện Bạch Tuyết không có rời đi, xem ra là muốn đỡ hắn trở về chỗ đó. Lúc này, cảm giác cố gắng của mình rốt cuộc có một ít tiến triển, tối thiểu sau này hắn có thể quang minh chính đại tìm Bạch Tuyết nói chuyện phiếm, đây là chính miệng cô nói ra, muốn hắn coi cô là người thân, như vậy chuyện này đã sử lí tốt.

"A ——" trong phong vệ sinh lại lần nữa truyền đến tiếng sói tru, Bạch Tuyết không thể đi vào, cho là hắn lại ngã sấp xuống . Kỳ thực, lần này so với mắt còn muốn thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.