Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 73: Chương 73: Phải bước qua thi thể của ta!




Đen tối?

Đối với đánh giá của Nhị Khuyết, Nạp Lan Yên chính là cười cười, thực lực bây giờ của bọn họ kém Địa Tinh Vương nhiều lắm, chỉ có thể đánh cược một phen!

Nhị Khuyết không hiểu sao rùng mình một cái, đột nhiên nhớ tới có một lần lúc dong binh đoàn của bọn họ còn không phải rất lớn, có một tên Mafia bắt Cửu muội đi, ngay lúc đó lão đại chính là có cái loại tươi cười nhìn như bình tĩnh này.

Sau đó Mafia gia thế lực lượng khổng lồ kia, ở trong vòng mười ngày ngắn ngủn đã bị lão đại nhà hắn chỉnh đến sụp đổ, cuối cùng do chính đương gia (*) tự mình đưa Cửu muội hoàn hảo không tổn hao gì trở về.

(*) đương gia: ở đây là chỉ lão đại tổ chức Mafia đó.

Nhân tiện, còn bị lão đại nhà hắn lừa gạt bắt chẹt một khoản phí tổn thất tinh thần thật lớn.

Nạp Lan Yên từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một đống bình bình lọ lọ ném cho Nhị Khuyết: “Nghiền nát rồi trộn đều toàn bộ thuốc bên trong.”

Nhị Khuyết nuốt một ngụm nước miếng: “Lão đại, đây là những đan dược gì vậy?”

Nạp Lan Yên cong mắt phượng: “Muốn biết?”

Nhị Khuyết lập tức toàn thân cứng đơ, lắc đầu: “Không muốn!”

Hắn dám cam đoan đáp án kia tuyệt đối không phải là điều hắn muốn biết!

Nạp Lan Yên cười tủm tỉm vỗ xuống bờ vai của hắn: “An tâm, chỉ là một chút các loại Thực Cốt Tán, Thất Nhật Vong, Bán Bộ Điên (*) mà thôi.”

(*)Thực Cốt Tán, Thất Nhật Vong, Bán Bộ Điên: hehe, để lee giải thích cho mấy loại ‘chỉ là’ này của Yên tỷ nhá, hắc hắc, nào thì Ăn Mòn Xương Cốt, Bảy Ngày Chết (trúng độc thì 7 ngày sau sẽ chết đó), Nửa Bước Điên (sau khi trúng độc đi nửa bước sẽ bị điên) đó thôi ^_^

Nhị Khuyết nhìn bình bình lọ lọ trong tay mà sắp khóc, cả người cứng ngắc, hắn có thể lập tức lập tức ném toàn bộ mấy thứ này đi hay không?

Nạp Lan Yên trêu trọc xong Nhị Khuyết thiếu dây, tâm tình lập tức vui sướng hơn rồi, xoay người liền đi làm chuyện của mình.

Nhị Khuyết vẫn đứng im ở chỗ cũ, đủ loại cảm xúc hỗn độn trong gió.

Yêu Nghiệt ngươi mau trở lại, hắn một người thừa nhận không nổi......

Tay của Nạp Lan Yên càng không ngừng mân mê một đống bình bình lọ lọ, ánh mắt nghiêm nghị, tình huống của Yêu Nghiệt không được lạc quan, cho dù thân phận của hắn là nhi tử của Địa Tinh Vương.

“Tiểu Yên ngốc, ngươi cảm thấy dược (thuốc) ngươi chế sẽ có ích?”

Giọng nói lạnh lùng của đại sư tôn vang lên ở trong đầu.

“Dược bình thường đủ để đối phó với Địa Tinh cao cấp, thêm gấp trăm lần số lượng của dược đó chắc sẽ có chút tác dụng, huống chi dược này chỉ là thuốc dẫn mà thôi.” Nạp Lan Yên mím môi, “Nếu như hắn làm bị thương Yêu Nghiệt mà nói. . . . . . ”

Đại sư tôn thản nhiên nói: “Tùy tâm đi làm đi.”

Nạp Lan Yên cười cười, cùng Nhị Khuyết cẩn thận khuấy đảo mấy thứ trong tay, mà bên chỗ Yêu Nghiệt không khí đã sắp căng thẳng đến cực hạn.

Vẻ mặt của Địa Tinh Vương vô cùng âm trầm: “Nghiệp chướng, ngươi còn muốn ngăn cản ta?”

Mắt bạc của Yêu Nghiệt lạnh thấu xương, thẳng tắp nhìn khuôn mặt có đến chín phần tương tự với hắn hiện tại trước mặt: “Cho dù có cừu hận ngút trời, vậy cũng không phải là lý do để người chôn vùi Địa Tinh tộc!”

“Chôn vùi?”

Địa Tinh Vương ngửa mặt lên trời cười to, châm chọc mà miệt thị: “Tác dụng của Phong Truyện Thần độc chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Có nó, đừng nói là mấy cái chủng tộc trên đại lục hiện nay chính là, chính là xông ra khỏi đại lục cũng tuyệt đối không thành vấn đề, tại sao lại nói chôn vùi?”

Vẻ mặt của Yêu Nghiệt còn muốn châm chọc hơn ông ta: “Tác dụng gì chứ? Tác dụng là ngay cả ba con Thú tộc kia đều thu phục không được? Đến tột cùng người lấy tự tin từ đâu?”

Lời nói của Yêu Nghiệt trực tiếp công kích vào chỗ đau, gương mặt tuấn mỹ vô song của Địa Tinh Vương kia lập tức vặn vẹo, lòng bàn tay hiện lên một tầng tro bụi: “Nghiệp chướng, ngươi đây là bất luận như thế nào đều muốn ngăn cản ta sao?”

“Có thể thử một lần!” Yêu Nghiệt mạnh mẽ thúc giục khí thế, cho dù không có cường đại (mạnh mẽ) như Địa Tinh Vương, nhưng cũng đã có một cổ khí thế vương giả không thể bỏ qua khác!

Hai cổ khí thế hoàn toàn khác biệt cùng nổ tung trên không trung, thân mình của Yêu Nghiệt trong phút chốc như đạn pháo bay ngược ra ngoài, quét ngang mấy chục thước (mét) ở trên mặt tuyết mới khó khăn ngừng lại!

“Phốc......”

Máu tươi phun ra từ trong miệng, Yêu Nghiệt ôm ngực, khó khăn thở hổn hển mấy cái, thực lực của Địa Tinh Vương, đối với hắn hiện tại mà nói, quá mạnh mẽ!

“Huyễn nhi, nói mạnh miệng là phải trả giá thật lớn.” Địa Tinh Vương đi đến bên người Yêu Nghiệt, từ trên cao nhìn xuống hắn, “Thân là một kẻ yếu, phải có giác ngộ của kẻ yếu.”

Phủi phủi ống tay áo, Địa Tinh Vương sắc mặt âm hàn đi tới phía động tuyết: “Hai nhân loại kia ảnh hưởng đến ngươi sâu vô cùng, Bổn Vương sẽ cho bọn họ thoải mái một chút.”

Vương tử của Địa Tinh tộc, tương lai là Địa Tinh Vương, bên người không cần nhân loại ti tiện tồn tại.

“Ngươi dám?” (lee: đến đây là ảnh hết tôn kính gì rồi, ‘ngươi’ luôn chứ không có ‘người’ gì nữa cả :D)

Yêu Nghiệt một tay chống đỡ thân thể, khó khăn đứng lên, đáy mắt là nồng đậm sát khí: “Ngươi muốn động đến bọn họ, phải bước qua thi thể của ta!”

Địa Tinh Vương giật mình, tựa hồ có chút không thể tin được: “Huyễn nhi, ngươi đây là vì hai nhân loại, động sát khí với ta sao?”

Cho dù lục phủ ngũ tạng đã đau đớn giống như dời khỏi vị trí rồi, nhưng Yêu Nghiệt vẫn như cũ thẳng tắp lưng, quật cường mà kiên định chắn ở trước mặt của Địa Tinh Vương.

Vẫn là câu nói kia.

Nếu muốn động đến bọn họ, phải bước qua thi thể của ta!

Trên người của Địa Tinh Vương tỏa ra một loại cảm xúc giống như lửa nóng căm giận ngút trời gần như là đốt sáng thay thế đầy trời tuyết rơi kia, gằn từng tiếng cắn răng cả giận nói: “Nghiệp chướng, ngươi tránh ra, hay là không tránh?”

Yêu Nghiệt không có trả lời, chính là thẳng tắp đứng nguyên tại chỗ, mắt bạc băng hàn.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Địa Tinh Vương giận quá hóa cười, liên tục nói ra ba từ ‘tốt’, chữ chữ như kiếm: “Ngươi đã muốn chết như vậy, hiện tại Bổn Vương liền cho ngươi thống khoái!”

Cổ tay vừa chuyển, trong tay áo đánh ra một đạo lực lượng khủng bố khổng lồ như cuồng phong mang theo lửa giận ngập trời tất cả đi về phía Yêu Nghiệt!

Tránh không được rồi.

Yêu Nghiệt lạnh nhạt, hai cái thế giới hoàn toàn khác biệt, nhưng lại có quy luật sinh tồn như nhau.

Cường giả vi tôn, thích giả sinh tồn (*)!

(*) cường giả vi tôn nghĩa là người mạnh làm vua; thích giả sinh tồn thì đại ý là những người luồn cúi thuận theo kẻ mạnh hơn thì sẽ sống đó.

Hắn hiện tại, quá yếu!

Nhưng mắt thấy lực lượng hung mãnh có thể xé nát hắn đó sắp đánh úp lại, Yêu Nghiệt mắt nháy cũng không nháy một cái, trào phúng nhìn Địa Tinh Vương, khóe miệng thậm chí còn hiện ra một tia cười lạnh.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc (ở ranh giới sống chết)!

Hai đạo bóng dáng bỗng chốc từ trên trời giáng xuống, một người túm Yêu Nghiệt xoay người tránh thoát, một người nâng tay bắn ra vô số ngân châm hiện ra màu xanh nhàn nhạt vô cùng sắc nhọn!

“Yêu Nghiệt, không có việc gì chứ?”

Nhị Khuyết lôi kéo Yêu Nghiệt từ trên xuống dưới kiểm tra hắn một lần rồi một lần, vẻ mặt kia được gọi là nghiến răng nghiến lợi: “Người này cũng dám tổn thương ngươi?”

Yêu Nghiệt nhún nhún vai, không lắm để ý nói: “Dù sao các ngươi cũng sẽ đến cứu ta.”

Nhị Khuyết hít hít cái mũi, cảm động đến hai mắt nước mắt lưng tròng: “Huynh đệ tốt!”

Yêu Nghiệt ghét bỏ một phen đẩy ra tiểu tử này: “Đừng cọ nước mũi lên trên người ta tên ngu ngốc!”

“Ngươi phải nguyện ý cho ta!” Nhị Khuyết ủy khuất tức giận nói, “Còn không phải vì địa phương quỷ quái này, thiếu gia ta sẽ không bị cảm mạo (bị cúm đó)!”

“Ta nói......” Bị Địa Tinh Vương quăng một chưởng Nạp Lan Yên ôm bả vai nhe răng trách móc, hung thần ác sát trừng hai tên thiếu gia còn đang đấu võ mồm, “Hiện tại là lúc rảnh rỗi tán gẫu sao?”

Địa Tinh Vương thu một màn mạc này vào đáy mắt, thân mình chợt lóe, từ sau gáy rút ra một cây ngân châm, lạnh lùng nheo lại mắt bạc hẹp dài: “Hỗn hợp ba mươi tám (38) loại kịch độc, đối phó với Bổn Vương, ngươi cũng thật là có tâm.”

Nạp Lan Yên nhe răng cười: “Ngài nói như thế nào cũng là Vương của một tộc không phải sao?”

Địa Tinh Vương bỗng nhiên cười, nhẹ nhếch khóe môi mang theo vài tia nghiền ngẫm: “Ngươi cho là thứ này có tác dụng với Bổn Vương?”

“Vật này là vô dụng (không có tác dụng).” Nạp Lan Yên cũng cười, chỉ về phía cổ của Địa Tinh Vương, “Nhưng mà nó cũng không nhất định không có?”

Địa Tinh Vương hơi sững sờ, cúi đầu liền trực tiếp chống lại một đôi mắt âm lãnh màu đỏ tươi, hai khỏa răng nanh bén nhọn đang đặt ở chỗ cổ họng của hắn!

Ngũ Độc Cự Mãng!

Ba mươi tám loại hỗn hợp kịch độc kia đối với hắn không có tác dụng quá lớn, nhưng nếu lại bị Ngũ Độc Cự Mãng cắn một ngụm, Địa Tinh Vương không chút nghi ngờ thân thể của hắn sẽ lập tức lâm vào trạng thái cứng ngắc!

“Ngươi cũng thật là hiểu rõ Địa Tinh tộc ta.” Lửa giận của Địa Tinh Vương đã tan hơn phân nửa, thậm chí đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu của Tiểu Bảo, nhìn về phía bị một thanh niên nhân loại bảo vệ ở bên người Yêu Nghiệt, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười yếu ớt ý tứ hàm xúc không rõ, “Huyễn nhi, đợi đến lúc ngươi có thể chính thức ngăn cản Bổn Vương, lại đến tìm ta đi.”

Địa Tinh Vương vung tay lên, một cỗ lực lượng quấn lấy ba người Nạp Lan Yên, nháy mắt liền biến mất ở bên trong đầy trời băng tuyết này.

Rầm rầm rầm!

Liên tiếp ba đạo tiếng vang vì vật nặng rơi xuống đất qua đi, Nạp Lan Yên khởi động nửa người, mắt nhìn dụng cụ có chút quen thuộc ở bốn phía, vuốt vuốt cái ót: “Yêu Nghiệt, người phụ hoàng này của ngươi là có bệnh tâm thần phân liệt (*) đi?”

(*) bệnh tâm thần phân liệt: để hiểu rõ hơn về bệnh xin mời hỏi GG ca ca ~

Một giây trước còn tức giận muốn giết bọn họ, một giây sau lại đột nhiên trở nên bí hiểm.

Cuối cùng một chút tươi cười của hắn với Yêu Nghiệt kia, tuyệt đối không phải là phẫn nộ và thất vọng khi sinh mệnh bị uy hiếp, ngược lại giống như có chút như là...... Vui vẻ?

Trên người Yêu Nghiệt có vết thương, vừa hạ cánh tay liền đau đến nhe răng nhếch miệng: “Ai nói không phải đâu? Đối với người nhi tử này quả thực, trong chốc lát Huyễn nhi trong chốc lát lại nghiệp chướng.”

Nhị Khuyết lau vết thương nơi khóe miệng: “Cho dù thế nào, hiện tại chúng ta xem như là tạm thời an toàn đi?”

“Dù sao Yêu Nghiệt cũng là nhi tử duy nhất của hắn.” Đầu ngón tay của Nạp Lan Yên bắn ra, hai viên đan dược liền rơi xuống lòng bàn tay của Yêu Nghiệt và Nhị Khuyết, “Nếu không phải vì nguyên nhân này, hôm nay chúng ta khẳng định bị ngã lộn nhào rồi.”

Nạp Lan Yên thoáng nhẹ nhàng thở ra, ngay từ đầu Địa Tinh Vương đã động sát tâm với nàng và Nhị Khuyết, tóm lại bất luận như thế nào, lần này coi như là đánh cuộc thắng.

Tiểu Bảo nâng đầu nhỏ lên, giọng nói trẻ con giòn giã vô cùng kiên định: “Ta sẽ không để cho hắn làm tổn thương chủ nhân.”

Nạp Lan Yên cong lên khóe miệng, sủng nịch xoa xoa cái đầu trơn trượt của Tiểu Bảo: “Ta biết.”

Lúc này, bên cửa sổ đột nhiên xông vào hai đạo bóng dáng, vừa nhìn thấy bóng dáng của Nạp Lan Yên ngay lập tức xông đến!

“Tiểu mỹ nhân tiểu mỹ nhân! Rốt cuộc Liêu ca đại nhân cũng tìm được ngươi rồi!”

“Rốt cuộc các ngươi đã chạy đi đâu, hại ta tìm lâu như vậy?”

Liêu ca nhào vào trong lòng Nạp Lan Yên, lấy đầu dùng sức cọ cọ lên chỗ song lớn mãnh liệt kia (cọ ngực đó): “Lo lắng chết Liêu ca đại nhân rồi......”

Tiểu Bảo lộ ra răng nanh, hung tợn đuổi Liêu ca ra ngoài, con chim béo chết tiệt này dám trắng trợn chiếm tiện nghi của chủ nhân nó, không thể tha thứ!

Hỏa Ly còn lại là ngồi ở trên đầu của Nhị Khuyết, nhắm ngay hắn đầu chính là hung hăng cho một móng vuốt: “Hại ta lo lắng như vậy, các ngươi là muốn chết à?”

Một móng vuốt này của Hỏa Ly cũng không nương tay, Nhị Khuyết đau đến ‘ngao ngao’ kêu to: “Hỏa Ly ta vẫn còn đang bị thương, bị thương đó!”

“Xứng đáng!” Hỏa Ly không chút lưu tình lại thưởng cho hắn một móng vuốt, “Cho các ngươi chạy loạn ở Địa Tinh tộc này? Hiện tại có thể sống coi như là các ngươi may mắn!”

Nhị Khuyết nhếch miệng, vô lực phản bác khiển trách của Hỏa Ly, đúng như lão đại nói, lần này bọn họ không gặp hạn nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì Yêu Nghiệt là thân sinh nhi tử (con trai ruột) duy nhất của ông ta.

Hỏa Ly hơi có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) trừng mắt nhìn Nhị Khuyết, ánh mắt vừa chuyển, đúng lúc chống lại một đôi con ngươi màu bạc yêu dị lạnh lùng, lập tức ngẩn ra: “...... Địa Tinh tộc, Vương tử?”

(*) chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn mà không được.

Yêu Nghiệt nhìn Hỏa Ly, híp lại mắt phượng hẹp dài chứa sát ý rõ ràng, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng, trong giọng nói xen lẫn băng hàn khiếp người không thể bỏ qua: “Đường đường là Thái tử của Thú tộc thế nhưng lại sẽ hạ thấp tư thái theo ở bên người hai nhân loại, thật sự là làm người ta khó hiểu đó......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.