Lãnh Đế Cuồng Thê

Chương 72: Chương 72: Thượng Cổ Huyết mạnh, Thần Thú!




Cỗ máy giết người!

Bốn chữ vừa ra, không khí lập tức ngưng trệ.

Nhị Khuyết nhìn ba con cự thú bị tra tấn đến chỉ còn sót lại một tia lý trí, nói: “Lão đại, Yêu Nghiệt, chúng nó là hoàn toàn xứng đáng là anh hùng của Thú tộc!”

Dựa theo những vết thương chồng chất trên người mà nói, ít nhất chúng nó đã phải thừa nhận tra tấn của hơn trăm lần Phong Truyện Thần độc rồi, mỗi một lần đều là đang nghiền ép phá hủy tất cả lý trí, cao ngạo và tự tôn của chúng nó......

Nạp Lan Yên đeo một đôi bao tay màu trắng, đi lên phía trước: “Để cho ta xem xem.”

Nhị Khuyết nói đúng, chúng nó là hoàn toàn xứng đáng là anh hung của Thú tộc, không nên biến thành một cỗ máy giết người bị ngoại tộc (người ngoài tộc) khống chế.

“Rống!”

Một con cự thú ở giữa thần trí mạnh mẽ tỉnh táo lại, điên cuồng tê rống với ba người Nạp Lan Yên!

“Tê tê......”

Tiểu Bảo đi đến trên vai Nạp Lan Yên, phun lưỡi rắn với ba con cự thú, giống như đang dùng phương thức của Thú tộc trao đổi với chúng nó.

“Rống, rống!”

Ai ngờ cảm xúc của cự thú không hề giảm bớt chút nào, ngược lại càng thêm nóng nảy, đáy mắt màu đỏ che kín hận ý, hủy diệt và vô tận sát ý.

Hốc mắt của Tiểu Bảo có chút đỏ lên: “Chủ nhân, chúng nó không muốn trở thành cỗ máy giết người, nhưng là cũng không có biện pháp lại trở thành một Thú tộc bình thường.”

Trên người ba con cự thú đều bị xích sắt buộc chặt vô cùng, Nạp Lan Yên không để ý tới sự điên cuồng của ba con cự thú, tiến lên đè lại một con cự thú mở ra hai mắt, lại dùng một tia linh lực vòng quanh trong cơ thể cự thú kiểm tra một vòng, cuối cùng lắc lắc đầu: “Tiểu Bảo nói đúng, hệ thần kinh đã bị hao tổn nghiêm trọng, cho dù chữa khỏi miệng vết thương cũng không có khả năng khôi phục lại như bình thường.”

“Rống......”

Ba con cự thú tê rống lên một tiếng, mà trong tiếng tê rống này giống như bao hàm rất nhiều điều.

Trong giọng nói của Tiểu Bảo đã muốn mang theo khóc nức nở: “Chủ nhân, chúng nó, chúng nó cầu chúng ta giết chúng nó......”

Nạp Lan Yên nhìn ba con thú đang giãy giụa trong mắt lại mang theo cầu khẩn kia, nắm tay nắm chặt lại mở ra.

Yêu Nghiệt hít một hơi, không mở mắt: “Lão đại, cho chúng nó thống khoái đi.”

Nhị Khuyết đỏ mắt: “Súc sinh! Ta muốn tìm tên súc sinh kia liều mạng!”

Nạp Lan Yên gần như là cưỡng chế nhét Tiểu Bảo vào trong ống tay áo, lúc lòng bàn tay nhắm ngay vào cái ót của một con cự thú trong đó, trong đầu đột nhiên truyền đến giọng nói của đại sư tôn: “Tiểu Yên ngốc, dừng tay!”

Bàn tay giơ lên của Nạp Lan Yên bỗng nhiên dừng ở giữa không trung: “Sư tôn?”

“Đầu gỗ! Ngu xuẩn!” Giọng nói của đại sư tôn giống như lại giơ chân, “Đây chính là ba con thú có được huyết mạch (máu) của Thượng Cổ Thần Thú, ngươi, tên ngu ngốc này thế nhưng muốn giết chúng nó?”

Giọng nói của Nạp Lan Yên rầu rĩ: “Hệ thần kinh của chúng nó bị hao tổn nghiêm trọng, như vậy còn sống đối với chúng nó vốn cực kì cao ngạo lại một loại vũ nhục.”

“Đó là ngươi ngốc!”

Đại sư tôn trực tiếp nổi đóa: “Không phải ngươi có Trấn Thú tháp sao? Đồ chơi kia có thể trấn áp tất cả Thú tộc, ngươi cho rằng chỉ một chút hao tổn như vậy cũng trị không được à?”

Hai mắt Nạp Lan Yên phát sáng: “Đại sư tôn, ý của người là chúng nó có thể chữa khỏi? Nhưng mà, nhưng mà trong Trấn Thú tháp trấn áp mười bảy con mãnh thú, chúng nó đi vào có thể hay không......”

Nạp Lan Yên quên không được ánh mắt cuối cùng lúc nhìn nàng của tiểu oa nhi (em bé) kia, trong ánh mắt là vặn vẹo nổi giận và sát khí.

Có thể chắc chắn, mười bảy mãnh thú kia khẳng định không có một con nào là lương thiện.

“Ngươi cho là có được huyết mạch của Thượng Cổ Thần Thú chính là kẻ lương thiện?” Đại sư tôn hừ lạnh một tiếng, “Quên đi quên đi, ngươi muốn giết liền giết đi, dù sao bổn tọa nhìn mấy đồ chơi này cũng không thoải mái!”

Nạp Lan Yên sờ sờ cái mũi, cười tươi như bé gái đắc chí: “Không giết, không giết.”

Có được huyết mạch của Thượng Cổ Thần Thú, vậy là so với Siêu Thần Thú còn cao hơn mấy cấp bậc đó nha!

Nạp Lan Yên không có thu tay về, mà là đặt lòng bàn tay ở trên đỉnh đầu của một con trong đó, chống lại cặp mắt chỉ còn sót lại một tia thần trí duy nhất kia, gằn từng chữ: “Ta là Nạp Lan Yên, nếu các ngươi nguyện ý tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm cho các ngươi được đứng lên!”

Ôi chao?

Yêu Nghiệt và Nhị Khuyết đồng loạt sửng sốt, mới vừa rồi không phải xác định nói hết thuốc chữa sao?

Tiểu Bảo từ trong tay áo chui ra, phun lưỡi rắn với ba con cự thú, xin tin tưởng chủ nhân của ta, nàng nói có thể thì nhất định có thể, thỉnh...... Thỉnh sống sót!

Ba con cự thú yên lặng nhìn Nạp Lan Yên, hơi thở nóng nảy quanh thân dần dần tan biến, một tia lý trí cuối cùng nói cho chúng nó, nhân loại trước mắt có lẽ…. Có lẽ có thể tin tưởng!

Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, vách tường tuyết bên cạnh đột nhiên nổ mở ra!

Băng tuyết tung tóe, tuyết vụ tràn ngập!

Một bóng dáng nhàn nhã tự nhiên đi đến từ trong bầu trời đầy tuyết, nhất cử nhất động đều hiện lên tư thái vô cùng cao quý ưu nhã, giọng nói thản nhiên, từ tính dễ nghe, lại mang theo vô tận uy áp: “Các ngươi, muốn làm cái gì với con mồi của Bổn Vương?”

Một bộ bạch y trắng như tuyết, ba ngàn tóc bạc rối tung rơi xuống, dung nhan tinh xảo tuyệt luân, mắt phượng hẹp dài mê hoặc người, ngoài một chút thành thục và tang thương trong đôi mắt bạc kia, dung nhan tuyệt mỹ gần như là giống hệt với Yêu Nghiệt......

Nói là phụ tử, càng giống song sinh.

Mạnh mẽ!

Quá mạnh mẽ !

Ba người Nạp Lan Yên, Nhị Khuyết và Yêu Nghiệt ở trong uy áp cường đại kia, gần như là hít thở không thông.

Mắt bạc sâu không thấy đáy của Địa Tinh Vương, nhìn về phía Yêu Nghiệt, cười nhẹ: “Huyễn nhi, ngươi cũng muốn làm trái ta sao?”

Hô hấp của Yêu Nghiệt bị kiềm hãm, khó khăn nói: “Phụ, phụ hoàng, làm như vậy sẽ đẩy Địa Tinh tộc tới diệt vong...... A!”

Lời nói của Yêu Nghiệt còn chưa dứt, khôn cùng uy áp khiến hắn ‘bịch bịch’ một tiếng quỳ xuống!

“Yêu Nghiệt!”

Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết hô to một tiếng!

Lúc này Yêu Nghiệt lại ngay cả ngẩng đầu cho bọn họ một nụ cười an tâm đều làm không được, chỉ có thể gắt gao nắm chặt hai đấm.

Trong con ngươi của Nạp Lan Yên hiện ra hung quang, âm thầm tập trung tất cả lực lượng toàn thân đến bên tay phải, lực lượng màu đen và lực lượng màu vàng va chạm quấn quanh nhau, một cổ tinh chất toàn bộ tập trung lại!

Đau!

Hai cổ lực lượng hoàn toàn khác biệt điên cuồng va chạm ở trong cơ thể, đau!

Nhưng nhìn Yêu Nghiệt bị buộc phải quỳ xuống, càng đau!

Nạp Lan Yên đột nhiên hét lớn một tiếng, nắm tay bộc phát ra một cỗ lực lượng hắc kim sắc (màu đen và vàng lẫn lộn á) khiếp người, trong nháy mắt phá tan uy áp, bị bám một trận gió lạnh vù vù, đánh tới Địa Tinh Vương!

“A......” Địa Tinh Vương nhẹ nhàng cười, “Có chút ý tứ.”

“Phải không?” Trong con ngươi của Nạp Lan Yên lộ ra sát khí, thân hình thoắt một cái, bỗng dưng biến mất không thấy!

Địa Tinh Vương hơi sững sờ, khi hắn còn đang ngây người, Nạp Lan Yên đã đi vòng qua đến sau lưng hắn, một quyền không chút lưu tình đánh vào cái ót của hắn!

Nơi đó là nhược điểm trí mạng của Địa Tinh tộc, cái ót!

Địa Tinh Vương trốn tránh một quyền này không thoải mái, mặc dù hắn phản ứng nhanh chóng, lại vẫn bị quyền phong lạnh thấu xương kia đi sát qua bên tai, máu tươi lập tức theo vành tai rơi xuống.

Địa Tinh Vương bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi) khẽ vuốt vành tai, mùi máu tanh làm cho hắn khiếp sợ.

Như thế nào cũng nghĩ không ra, một nhân loại nhỏ bé yếu ớt, có thể làm hắn bị thương!

Nạp Lan Yên một kích không trúng, nhưng chính là trong chớp mắt Địa Tinh Vương bất khả tư nghị này, dưới chân không chút nào dừng lại, nhanh chóng chạy vội tới bên người ba con cự thú kia, cũng không lại hỏi ý kiến của chúng nó, bàn tay trắng nõn vung lên đã thu chúng nó vào Trấn Thú tháp!

“Nhân loại!”

Địa Tinh Vương lập tức nổi giận, vì bắt ba con Thượng Cổ Thần Thú này, hắn đã tổn thất không biết bao nhiêu tinh binh hãn tướng, hơn nữa để biến chúng nó thành thuộc hạ nghe lệnh chiến đấu lại tiêu phí không biết bao nhiêu bảo bối!

Hiện tại thế nhưng, thế nhưng bị một nhân loại thu đi rồi!

“Bắt bọn nó giao ra đây, Bổn Vương nể mặt Huyễn nhi tha cho các ngươi một mạng! Nếu không......”

“Nếu không ngươi sẽ giết chúng ta sao?” Yêu Nghiệt giơ lên khuôn mặt giống Địa Tinh Vương như đúc, hai mắt lạnh như băng sương, lạnh lùng nghiêm nghị mà cao ngạo, “Phụ hoàng, nếu người không thu tay lại, ta, Thiên Phi Huyễn, cho dù dùng hết mọi thứ cũng muốn ngăn cản ngươi!”

“A......”

Địa Tinh Vương nở nụ cười, cười đến yêu nghiệt, cười đến tuyệt mỹ: “Huyễn nhi của ta, chuyện đầu tiên làm ra sau khi hồn phách trở về vị trí cũ chính là làm trái ta sao?”

Đáy mắt của Yêu Nghiệt là một mảnh kiên định: “Nếu như người cố ý như thế!”

“Ngươi biết cái gì?” Địa Tinh Vương chỉ vào Yêu Nghiệt, đáy mắt lại có một tia bướng bỉnh điên cuồng, “Thân là Vương tử của Địa Tinh tộc, ngươi biết cái gì?”

Địa Tinh Vương một phen túm trụ cổ áo của Yêu Nghiệt kéo ra bên ngoài: “Ngươi đi ra cho ta!”

Yêu Nghiệt cắn chặt răng, quay đầu nói với Nạp Lan Yên và Nhị Khuyết: “Các ngươi ở đây chờ, đừng lo lắng cho ta!”

Nạp Lan Yên nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào trong thịt, máu tươi từng giọt từng giọt theo khe hở chảy ra.

Nhỏ yếu.

Từ ngày đầu tiên đi vào thế giới này đến bây giờ, nàng mới rõ ràng đến tột cùng mình có bao nhiêu nhỏ yếu!

Nếu nàng có thể cường đại hơn một chút, cường đại hơn một chút......

Nhị Khuyết một phen đè lại bả vai của Nạp Lan Yên: “Lão đại, Yêu Nghiệt không có việc gì, dù sao nơi này cũng là Địa Tinh tộc, mà thân phận bây giờ của hắn là Vương tử duy nhất của Địa Tinh tộc!”

Cho nên, không cần lại đặt cho mình áp lực lớn hơn nữa.

Nhị Khuyết mở từng ngón tay cắm trong da thịt của Nạp Lan ra: “Lúc chúng ta vừa hợp thành dong binh đoàn, không phải không có bị người đánh qua, không phải không có bị người dùng súng chỉ vào đầu qua, không phải không có bị người buộc quỳ xuống qua, không phải không có thất bại qua, không phải không có mê mang qua, lại càng không là không có tử vong (chết) qua!”

“Hiện tại yếu thì như thế nào?”

“Ai mà không từ nhỏ yếu đi lên?”

“Ai có thể vừa mới bắt đầu liền đứng ở đỉnh phong ngạo thế quần hùng?”

“Chúng ta, Vương Giả dong binh đoàn, bất quá là bắt đầu lại từ đầu, chúng ta đã từng có thể đánh bại tất cả, nay lại có cái gì phải e ngại?”

Nhị Khuyết, Cung Vô Khuyết luôn luôn thần kinh không ổn định, đưa tay đặt ở trên bả vai của Nạp Lan Yên, nhìn vào hai mắt của nàng, gằn từng tiếng, nói năng có khí phách.

Nạp Lan Yên thẳng tắp nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, khóe miệng dần dần giơ lên: “Ách, Nhị Khuyết, cái đầu này của ngươi thế nhưng còn có thể nghĩ ra những thứ này, thật không dễ dàng nha?”

Nhị Khuyết lập tức đưa ra cái mặt đỏ thẫm, tức giận nói: “Chỉ số thông minh của thiếu gia ta là một trăm tám mươi (180) được không?”

“Dạ dạ dạ, chỉ số thông minh của ngươi là hai trăm sáu.” Nạp Lan Yên cười tủm tỉm ôm bả vai của Nhị Khuyết, đúng vậy, núi đao biển lửa, chẳng sợ một đường chảy máu, bọn họ đều cùng nhau đi tới.

Hiện tại một chút quanh co này, tính là cái rắm ấy!

Nạp Lan Yên nheo lại mắt phượng: “Nhị Khuyết, đến giúp ta một việc.”

Cho dù hiện tại không thể giúp Yêu Nghiệt, cũng không thể trơ mắt nhìn huynh đệ của mình bị khi dễ không phải sao?

Huống chi phần bướng bỉnh của Địa Tinh Vương kia chỉ sợ đã sớm thấm vào trong xương cốt, muốn cho hắn thu tay lại, khó.

Nhị Khuyết ngẩn người: “Giúp cái gì?”

Nạp Lan Yên lộ ra một tươi cười âm u, nâng tay ý bảo Nhị Khuyết đưa lỗ tai lại gần, nhỏ giọng nói quyết định của chính mình cho hắn.

Hai người cúi đầu chạm trán, nói nhỏ trong chốc lát.

Cuối cùng Nhị Khuyết ngẩng đầu, hơi có chút đáng thương hề hề run rẩy khóe mắt: “Lão đại, ngươi quả thực...... Quả thực quá đen tối!”

Lão đại đây rõ ràng là muốn đùa chết Địa Tinh Vương đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.