Tiêu Mặc là một người có rất ít cảm xúc.
“Hạ Lan, ngươi trở lại!” Tiêu Mặc tức giận quát.
Tỉnh táo cùng lý trí của hắn rốt cuộc sụp đổ trong nháy mắt, trong lòng có chỉ có sợ hãi mất đi vật trân quý nhất. Hắn chăm chú nhìn Hạ Lan Phiêu, rất muốn bắt được nàng, lại sợ nàng nhất thời xúc động tung người nhảy xuống. Tay của hắn nắm thật chặt, mà hắn rốt cuộc nổi giận.
Nghĩ cứ như vậy rời đi ta sao. . . . . . Tình nguyện chết cũng không muốn ở bên cạnh ta à. . . . . . Ha ha. . . . . .
“Tiểu Hạ Lan, mau trở lại! Ngươi như vậy rất dễ dàng té xuống!” Hạc Minh cũng vội vàng hô to.
“Ta chính là muốn té xuống nha. . . . . . Thật là buồn cười, người rõ ràng sợ chết giống như ta đây cũng sẽ dũng khí như vậy. . . . . . Tiêu Mặc, ta mệt mỏi. Ngươi muốn Thủy Lưu Ly và Huyết Ngọc, ta đều cho ngươi, xin ngươi không nên trở lại quấy rầy ta. Van ngươi.”
Hạ Lan Phiêu nói xong, tháo tất cả đồ trên cổ xuống ném về phía Tiêu Mặc, thoải mái giống như ném ra gông xiềng. Tiêu Mặc ngẩn ra, không có đi nhặt bảo vật làm cho mọi người mơ ước trên đất, chỉ là trầm thấp nói: “Hạ Lan Phiêu, ngươi qua đây. Chỉ cần ngươi xuống, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
“Chuyện cũ sẽ bỏ qua, thật là buồn cười. . . . . . Tiêu Mặc, ngươi có tư cách gì nói với ta những lời như vậy? Chẳng lẽ là Hạ Lan Phiêu ta thực xin lỗi ngươi, chẳng lẽ là ta làm thương tổn ngươi? Vậy thì ngươi cho là chuyện ngươi cùng Hạ Lan Khinh Vũ, chuyện ngươi phá bỏ đứa bé của ta ta sẽ cứ như vậy đơn giản quên mất? Ta hận ngươi. . . . Tiêu Mặc, ta hận ngươi!”
. . . . . .
Tiêu Mặc là một người không giỏi nói chuyện, đối mặt tình cảnh này chỉ có thể càng thêm trầm mặc. Hắn nhìn Hạ Lan Phiêu tóc dài lay động trong gió, nhìn vệt nước mắt lưu lại trên mặt nàng, thầm nghĩ là nàng cứ như vậy đứng ở đầu gió nhất định rất lạnh. Hắn trầm mặc nhìn áo choàng của mình bị Hạ Lan Phiêu nhẫn tâm ném xuống đất, đột nhiên cảm thấy mình sẽ phải mất đi nàng.
“Cái gì. . . . . . Không trách được ngươi không chịu nói với ta, thì ra là con của ngươi phải . . . . . Tiêu Mặc, ngươi thật đúng là tàn nhẫn, không trách được ta không bằng ngươi. Chậc chậc, thậm chí con của mình cũng hại. . . . . .”
“Im miệng!” Tiêu Mặc cáu kỉnh quát Hạc Minh, sau đó chăm chú nhìn Hạ Lan Phiêu: “Hạ Lan, có một số việc cũng không phải như ngươi nghĩ. Nếu như ngươi thật để ý chuyện này như vậy, chúng ta có thể sinh nhiều thêm mấy đứa bé, ta cũng sẽ bồi thường ngươi.”
“Bồi thường. . . . . . Ngươi có thể bồi thường ta mạng của đứa bé đã chết đi sao? Ngươi cư nhiên cảm thấy ta sẽ trở lại bên cạnh của ngươi, còn có thể vì ngươi sinh con? Tiêu Mặc, ngươi thương tổn ta sâu như vậy, ta đối với ngươi chỉ có hận ý thôi. Ta biết rõ lần này ta rất khó chạy trốn, mà ta tình nguyện chết, cũng sẽ không trở lại bên cạnh ngươi —— tuyệt đối sẽ không.”
Giọng nói của Hạ Lan Phiêu không lớn, nhưng từng chữ kiên định, trên mặt cũng là một vẻ nghiêm nghị. Tiêu Mặc nhìn dáng vẻ kiên định của nàng, biết chuyện này đã rất khó vãn hồi, cũng biết nàng rốt cuộc trưởng thành. . . . . . Hắn khe khẽ thở dài, mệt mỏi giải thích: “Hạ Lan, không cần đứng ở nơi nguy hiểm này. Ngươi qua đây, ta sẽ giải thích tất cả với nàng.”
“Thật sao?” Hạ Lan Phiêu cười lạnh: “Chẳng lẽ ta đi tới thì sẽ lần nữa có cơ hội chạy trốn sao? Chớ coi ta là kẻ ngu, Tiêu Mặc.”
. . . . . .
“Nương nương, mời về đến bên cạnh Hoàng Thượng đi!” Lý Trưởng đột nhiên “Bịch bịch” một tiếng quỳ xuống trước Hạ Lan Phiêu: “Tất cả những gì Hoàng Thượng làm đều vì sức khỏe của nương nương ngài! Ngài trúng kịch độc, nếu sinh hạ đứa bé mà nói nương nương ngài sẽ chết! Hoàng Thượng sợ ngài khổ sở mới có thể cái gì cũng không nói đấy! Đứa nhỏ này là đứa nhỏ Hoàng Thượng chờ đợi đã lâu, Hoàng Thượng cũng khó qua mà! Sau khi nương nương rời đi, Hoàng Thượng đã thật lâu không có mở miệng nói chuyện rồi, xin nương nương không nên cùng Hoàng Thượng tức giận nữa!”
Cái gì?
Hạ Lan Phiêu ngạc nhiên nhìn Lý Trưởng, hiểu được lời nói của hắn. Lòng của nàng mãnh liệt chuyển động, mà nàng rốt cuộc cười: “Tiêu Mặc, lại định gạt ta sao? Lần này đổi thành đi con đường ôn tình (dịu dàng tình cảm)?”
“Lý Trưởng, im miệng.” Tiêu Mặc mệt mỏi bưng kín đầu: “Đừng để cho Trẫm giết ngươi.”
“Xin Hoàng Thượng giết lão nô đi! Nhưng lão nô thật sự không muốn nhìn thấy Hoàng Thượng ngài như vậy. . . . . . Nương nương, Hoàng Thượng là yêu ngài, ngài mất đi đứa bé so với ai hắn cũng khổ sở hơn! Nhưng mà, hắn không thể để cho ngài biết, không thể để cho bất kỳ người nào biết. . . . . . Nương nương. . . . . .”
Lý Trưởng nói xong, lão lệ tung hoành, không ngừng thở, ngay cả hơi sức để nói chuyện cũng không có. Hạ Lan Phiêu giật mình nghe, bình tĩnh nhìn Tiêu Mặc, tay lặng lẽ nắm lại: “Tiêu Mặc, hắn nói đều là thật sao? Ngươi phá bỏ đứa bé của ta là vì không để cho ta chết?”
. . . . . .
“Ừ.” Tiêu Mặc rốt cuộc nói: “Có thể cứu ngươi chỉ có Hạ Lan Khinh Vũ, ta không thể lấy mạng của nàng ra mạo hiểm.”
“Ta cùng với đứa bé không thể cùng tồn tại, cho nên ngươi thay ta quyết định, để cho ta dưới tình huống không biết gì mất đi đứa bé, cũng làm cho ta chuyển dời toàn bộ oán hận đến trên người người khác đúng không? Tiêu Mặc, chuyện này thật đúng là chuyện chỉ có ngươi mới có thể làm. . . . . . Coi như bị ta oán hận, cũng không có quan hệ sao?”
“Chỉ cần ngươi có thể còn sống.” Tiêu Mặc lẳng lặng nói.
“A. . . . . .”