Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt cười, càng cười càng vui vẻ, nụ cười càng lúc càng lớn. Nàng cười nhìn Tiêu Mặc, che kín đau đớn muốn nứt trong lòng, bình tĩnh nói: “Tiêu Mặc, ta không ngờ ngươi làm nhiều như vậy, còn chịu nhiều uất ức như vậy, mà tất cả điều này cũng là vì ta. . . . . . Tiêu Mặc, thật là cám ơn ngươi. Ta không nên nghi kỵ ngươi, nên cảm kích ngươi đối với ta làm tất cả, cám ơn ngươi vì không để cho ta khổ sở một mình chịu nhiều như vậy.”
. . . . . .
Có lẽ là Hạ Lan Phiêu tiếp nhận quá mức dễ dàng, trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Mặc ngược lại không biết như thế nào tiếp lời. Hạ Lan Phiêu vui vẻ cười với Tiêu Mặc, giọng nói lại đột nhiên run lên: “Tiêu Mặc, ta là không nên nói như vậy? Chỉ có nói như vậy mới phù hợp không khí bây giờ, mới có thể làm ngươi hài lòng?”
“Hạ Lan, ngươi. . . . . .”
“Tiêu Mặc, ta hận ngươi.” Hạ Lan Phiêu nhìn Tiêu Mặc, nụ cười thảm đạm, ánh mắt thê lương: “Coi như ngươi vì tốt cho ta, không nói cho ta nguyên nhân làm cho ta mất đi đứa bé, nhưng dù sao ngươi cũng là hung thủ sát hại đứa bé! Đứa bé là của ta, mạng của ta cũng là của ta, tại sao ngươi làm chủ cho ta? Ngươi cho rằng ngươi có thể thay ta quyết định, có thể nắm giữ cuộc đời của ta sao? Tại sao?” (L: haizz, quá đúng đi, cứ tưởng làm vậy là tốt nhưng cuối cùng chỉ làm cả 2 thêm đau khổ thôi)
“Hạ Lan, có lời gì tới đây lại nói. Nàng như vậy quá nguy hiểm.”
Đối mặt với chỉ trích của Hạ Lan Phiêu, Tiêu Mặc không có phản bác. Hắn chỉ là lo lắng nhìn nữ tử dường như muốn cùng gió tuyết hòa làm một thể, nhìn vách đá dưới chân nàng, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi. Hắn không tự chủ bước lên phía trước một bước, đưa tay ra với Hạ Lan Phiêu, nhưng đổi lấy là Hạ Lan Phiêu cảnh giác lui về phía sau.
Quả nhiên, vẫn là không muốn tha thứ à. . . . . .
Như vậy, liền buông tay thôi. . . . . .
Tiêu Mặc cười khổ một tiếng, rốt cuộc nói: “Hạ Lan, nếu nàng thật sự không muốn sống ở bên cạnh ta, ta. . . . . . Ta thả nàng đi là được. Không cần đứng ở địa phương nguy hiểm này, cùng Hạc Minh đi đi. Nếu. . . . . . Nếu nàng hồi tâm chuyển ý, nàng tùy thời có thể về nhà.”
Cái gì?
Hạ Lan Phiêu ngây ngẩn cả người.
Trong lòng của nàng hiện lên nghi vấn nồng nặc, sau đó là giễu cợt cùng không thể tin. Nàng khinh miệt nhìn Tiêu Mặc, không để ý đến đây là hắn ở trước mặt mọi người bỏ qua tự ái nhượng bộ, trong lòng có chỉ là nồng nặc khinh thường thôi.
Nhà? Thật là buồn cười, hoàng cung lạnh lẽo như vậy sẽ là nhà của ta? Nhà của ta ở Trung Quốc thế kỷ hai mươi mốt, nhà của ta không có nam nhân âm hiểm độc ác như vậy!
Nhưng hắn, cố tình là người ta yêu. . . . . .
“Tiêu Mặc, ta không tin ngươi.” Hạ Lan Phiêu lạnh lùng nhìn hắn: “Sợ rằng khi ta vừa rời đi này vách đá, ngươi và thủ hạ của ngươi sẽ bắt giữ ta, mà ta đời này cũng sẽ không có cơ hội chạy trốn nữa. Ta không tin ngươi. Ta tình nguyện chết cũng không muốn nhìn ngươi nữa.”
Hạ Lan Phiêu nói xong, lui lại phía sau mấy bước, cuối cùng đã tới mép vách đá. Nàng mỉm cười nhìn bên sóng biển mênh mông dưới vách núi, giang hai cánh tay ra, giống như một con chim chờ đợi bay lượn.
Tiêu Mặc vội vàng đi về phía trước mấy bước, lại lo lắng Hạ Lan Phiêu dưới tình thế cấp bách làm ra chuyện điên cuồng gì đó, vội vàng lui về phía sau. Hắn chăm chú nhìn Hạ Lan Phiêu, cáu kỉnh nói: “Hạ Lan, trở lại! Ta nói bỏ qua ngươi cũng sẽ không nuốt lời! Ngươi trở lại!”
“Hận nhất thân là hoàng gia phụ (hận nhất mình là nữ nhân của vua). . . . . . Liên phi cùng Thục phi trước khi chết tất cả đều nói như vậy, không ngờ ta hết sức chạy trốn, nhưng đi về phía trước vẫn là lối mòn giống các nàng. . . . . . Ta không muốn như vậy. Ta tình nguyện chết, cũng không muốn bị ngươi nam nhân như vậy nhốt, không muốn vì thứ người như thế liên lụy tự do cả đời. Tiêu Mặc, ta yêu ngươi, cũng vì ngươi làm không ít chuyện, xin bỏ qua cho ta, để cho hai chúng ta không thiếu nợ nhau đi. . . . . . Ta chết, không người nào có thể mở ra mấy thứ đồ bỏ đi kia, ngươi rốt cuộc cũng có thể an tâm rồi. Nếu như không gặp, không yêu thì tốt. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu nhàn nhạt cười với Tiêu Mặc, lúm đồng tiền như hoa, so với tuyết trắng đầy trời còn tinh khiết hơn. Tiêu Mặc chỉ cảm thấy tim co rút lại, chỉ thấy nàng giống như lá cây bay trong gió, quyết tuyệt ngã xuống bên dưới vách núi.
Hạ Lan. . . . . .
Tiêu Mặc cùng Hạc Minh gần như là không có suy tính thời gian, thật nhanh vọt tới vách đá, đưa tay ra với Hạ Lan Phiêu. Tốc độ của Tiêu Mặc rất nhanh, tay của hắn chạm đến lọn tóc bay ra của Hạ Lan Phiêu, nhưng hắn rốt cuộc không bắt được gì cả. Hắn nhìn bóng dáng từ từ rơi xuống kia, càng ngày càng nhỏ, biến mất ở trong biển rộng, chỉ cảm thấy trái tim đã ngừng đập. Hắn không thể tin nhìn tóc đen mềm mại trong tay, nghĩ tới Hạ Lan Phiêu mới vừa mềm mại khéo léo rúc vào trong ngực hắn, làm thế nào cũng không dám tin tưởng nàng sẽ ở trong nháy mắt hoàn toàn rời đi.
“Hạ Lan Phiêu!”
Tiêu Mặc cúi người nhìn xuống dưới vách đá hô to, nhưng hắn nghe được chỉ là tiếng gió gào thét thôi. Hạc Minh tái mặt đi xuống chân núi, người của hắn (TM) ngăn trở cũng bị hắn (HM) nhẫn tâm chém giết.
Máu tươi nóng ấm của binh lính Chu quốc làm cho lòng hắn hiện ra kích động chém giết cùng sảng khoái, hiện tại cũng chỉ có máu tươi có thể làm cho hắn bình tĩnh lại. Hắn ha ha mà cười cười, nhắm ngay đầu của những tiểu tử không biết chết sống kia nhẹ nhàng chém một cái, máu tươi của bọn họ mãnh liệt rơi trên mặt tuyết để lại loang lổ điểm đỏ, thoạt nhìn giống như là hồng mai (hoa mai màu đỏ), trông rất đẹp mắt.
Nếu Tiểu Hạ Lan gặp được cảnh đẹp này nhất định cũng sẽ thích đi. . . . . . Kẻ ngốc kia. . . . . .
“Hoàng Thượng. . . . . .”
“Để cho hắn đi.”
“Tiêu Mặc, ngươi thật muốn thả ta đi sao?” Hạc Minh cười nhìn Tiêu Mặc: “Ta ngươi cũng nên rõ ràng, ta bại trong tay ngươi hai lần, ta tuyệt đối sẽ không bại lần thứ ba nữa. Phóng Hổ Quy Sơn (*) như vậy cũng không phải là tác phong của ngươi nha.”
(*) Phóng Hổ Quy Sơn = thả hổ về rừng: ý chỉ việc làm vô cùng nguy hiểm tạo điều kiện cho kẻ xấu có lợi thế hoành hành.
. . . . . .
“Hạ Lan sẽ mất hứng đấy.” Tiêu Mặc nhàn nhạt nói: “Cho nên, đi thôi.”
“Hừ hừ ~~”
Hạc Minh liếc Tiêu Mặc một cái, trực tiếp rời đi, cũng thuận tay thu thập mấy binh lính chướng mắt hoặc là diện mạo xấu xí để phát tiết tức giận trong lòng. Lý Trưởng khiếp sợ nhìn Tiêu Mặc, lại thấy trong miệng của hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể cũng mềm mại ngã xuống.
“Rốt cuộc vẫn phải mất đi à. . . . . . Quả nhiên không chiếm được thứ mình trân ái (yêu thích, quý trọng) nhất à. . . . . . Ha ha. . . . . .” (L: chỗ này nguyên văn là đồ vật á, nói về chị Phiêu mà nhỉ?)
Tiêu Mặc nửa quỳ ở trên mặt tuyết lạnh lẽo, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn bầu trời xanh thẳm, rất muốn mỉm cười, nhưng trong lòng cái loại đau đớn làm người ta hít thở không thông đó lại cuồn cuộn đánh tới không dứt. Hắn mạnh chống thân thể đi tới cạnh vách đá, lảo đảo một cái, rốt cuộc té xỉu ở trong đất tuyết.
“Hoàng Thượng!”
Giống như có người đang gọi ta. . . . . . Thật phiền. . . . . . Vẫn là ngủ tốt, như vậy, liền có thể mơ thấy nàng đi. . . . . .
( Quyển Giang Đô kết thúc )
Hồ Ly nói: quyển thứ ba kết thúc. Phần ngược nhất rút cục đã trôi qua, Hồ Ly ở đây cảm tạ độc giả đối với tôi ủng hộ trước sau như một. Rất nhiều người chất vấn tình tiết tiểu thuyết với Hồ Ly, nhưng cám ơn các bạn có thể kiên trì đọc tiếp.
Hạ Lan Phiêu thì không cách nào tha thứ Tiêu Mặc. Dù là vì nàng tốt, nhưng Tiêu Mặc không có quyền vì nàng quyết định. Rối rắm giữa nàng và Tiêu Mặc rốt cuộc chấm dứt, mọi người tung hoa đi, đốt pháo pháo đi!
Kế tiếp chính là năm năm sau rồi. . . . . .