Hoa Mộ Dung nói xong, đã búi toàn bộ tóc rơi tán lạc lên, lộ ra cần cổ tuyết trắng ở trong ánh mặt trời. Hạc Minh híp mắt nhìn thiếu nữ lành lạnh quyết tuyệt không giống như là thiếu nữ này, đột nhiên rất muốn nhìn một chút dáng vẻ mỉm cười, khóc thầm giống như người thường của người thiếu nữ này.
Nhưng mà, nàng như vậy sợ rằng đời này không thể thấy được đi. . . . . .
“Thật sự là như vậy phải không?” Hạc Minh trầm tĩnh nhìn nàng: “Không phải là bởi vì không đành lòng?”
. . . . . .
“Không phải. Nếu ta không phải là Vương của Tề quốc, bằng vào nhục nhã hắn cho ta, ta nhất định phải giết toàn tộc của hắn. Nhưng mà, ta không thể bởi vì thù hận của mình mà liên lụy dân chúng của Tề quốc vào trong nước sôi lửa bỏng —— ta là Vương.”
“Đúng nha, Tiểu Mộ Dung là Tề Vương tôn quý, ha ha ~~ vậy ngươi tính toán xử trí tên khốn kia như thế nào?”
“Yên lặng theo dõi biến hóa. Ta không tin hắn đến Tề quốc chỉ là vì tìm phiền phức cho ta và Thác nhi, âm mưu của hắn mấy ngày qua cũng mới nhìn ra được chút đầu mối. Ta muốn, là kéo phản đồ trong vương cung ra, ha ha. . . . . .”
——— tuyến phân cách tiểu hồ ly ———
Bên này, Hoa Mộ Dung và Hạc Minh đang thương lượng nên như thế nào đối phó Lãnh Phi Tuyệt chết tiệt kia, còn Hạ Lan Phiêu cũng đang khéo léo dụ dỗ Hoa Thác ngủ, thân kiêm hai trọng trách lớn là nữ bộc và lão mụ tử (mẹ già) đây. Nàng đã mệt mỏi kể cho Tiểu Tổ Tông này từ “Nàng tiên cá” đến “Cháu gái của biển”, nhưng Hoa Thác vẫn là một chút ý tứ muốn ngủ cũng không có. Cậu nằm ở trên giường, hai mắt vụt sáng, mềm nhũn lôi kéo tay của Hạ Lan Phiêu hỏi: “Mẫu hậu, mẫu hậu, hôm nay thúc thúc đó sẽ chết sao?”
“Thúc thúc nào?”
“Cái đó, Phi Tuyệt. . . . . .”
“À. Người nọ sẽ không chết.”
“Tại sao?”
“Người tốt sống không lâu, tai họa sống ngàn năm. Tai họa kia thật dễ dàng chết như vậy thì tốt.”
Hoa Thác: “. . . . . .”
“Thác nhi thích tên khốn kia?” Hạ Lan Phiêu nhạy cảm hỏi: “Tại sao?”
“Con cũng không biết nha. . . . . .” Hoa Thác khổ não gãi đầu: “Lúc thúc thúc cười với con, con liền không kiềm hãm được đi tới, sau đó bị Quốc Sư đại nhân bế lên, sau đó bọn hắn liền bắt đầu đánh nhau. . . . . . Phụ vương giống như rất tức giận Thác nhi, là bởi vì Thác nhi khiến Hạc Minh thúc thúc bị thương sao? Rốt cuộc Phi Tuyệt thúc thúc là ai? Tại sao phụ vương ghét hắn như vậy?”
“Cái này, ta cũng không rõ lắm.” Hạ Lan Phiêu lúng túng nói.
Ta cũng không thể nói Lãnh Phi Tuyệt là cha ngươi đi a a a a a!
Hơn nữa, còn là khốn kiếp ép buộc nương ngươi mang thai ngươi. . . . . .
“Mẫu hậu, con thích thúc thúc đó.” Hoa Thác khốn hoặc (hoang mang, nghi hoặc) nói: “Không biết vì sao, nhìn thấy hắn bị thương con sẽ khổ sở. . . . . .”
“Vậy con không thích phụ vương rồi sao?”
“Đương nhiên thích nha! Mặc dù phụ vương không thường cười với con, nhưng con biết hắn rất tốt với con. Ai, nếu như phụ vương có thể dịu dàng giống mẫu hậu thì tốt. . . . . .”
“Tiểu nịnh hót!”
Hạ Lan Phiêu cười vỗ nhẹ ở trên đầu của Hoa Thác, nhưng tâm tình có chút lo lắng của nàng rốt cuộc vì tiểu oa nhi này mà chuyển tốt hơn. Nàng ngáp một cái, có chút buồn ngủ nói: “Thác nhi, rốt cuộc con có muốn ngủ không? Con không muốn ngủ ta liền đi đó!”
“Mẫu hậu hẹp hòi nhất rồi! Sinh nhật của Thác nhi mà người ngay cả một quà tặng cũng không có cho!”
“Ta không phải chuẩn bị Dạ Oanh cho con sao?”
“Dạ Oanh đâu?”
“Bay mất rồi.” Hạ Lan Phiêu cũng cảm thấy rất xấu hổ.
“Nó còn ăn hỏa thiền Hạc Minh thúc thúc đưa cho con! Mẫu hậu làm hại con lập tức mất đi hai quà tặng!”
“Cái đó, ta tặng lại quà khác là được. . . . . .”
“Con không muốn những thứ đồ thô tục kia. Con chỉ muốn Dạ Oanh và hỏa thiền. Hiện tại liền muốn.”
“Thác nhi, không cần tùy hứng!”
“Mẫu hậu. . . . . . Người thật hung dữ. . . . . .”
Trong mắt Hoa Thác từ từ hiện ra sương mù nhàn nhạt, lại cố nén không để cho nước mắt chảy xuống, chỉ là dùng bộ dáng kiên cường kia dao động lòng của Hạ Lan Phiêu, làm cho nàng cảm nhận được mình là cỡ nào tàn nhẫn cỡ nào không có tình người. Hạ Lan Phiêu biết rất rõ ràng đây là động tác làm nũng chiêu bài của Hoa Thác, nhưng chỉ cần nàng thấy được cặp mắt đen to linh lợi kia của Hoa Thác, nhìn lại bộ dáng đáng thương giống như con thỏ của cậu, tâm vẫn sẽ mềm. Nàng thở dài một tiếng, chấp nhận nói: “Nói đi, rốt cuộc con muốn cái gì?”
“Không bằng mẫu hậu đem quà tặng của ngài và Hạc Minh thúc thúc cùng nhau tặng đi.”
“À?”
“Thác nhi muốn. . . . . . Trông thấy khuôn mặt thật của mẫu hậu. Nếu như nhi tử ngay cả mẫu thân của mình trông như thế nào cũng không biết, nhất định quá không hiếu thuận rồi, mà Thác nhi chính là người không hiếu thuận như vậy. . . . . . Tề quốc lấy hiếu trị thiên hạ, mẫu hậu cũng không hi vọng Thác nhi là một đứa bé không hiểu hiếu đạo, không cách nào thừa kế thiên hạ đi.
“Cho nên?” Hạ Lan Phiêu khe khẽ thở dài.
“Cho nên, Thác nhi muốn thấy gương mặt của mẫu hậu một lần.”
“Thác nhi . . . . . . Mẫu hậu đã từng bị tổn thương rất lớn, chỉ có mang mặt nạ mới có cảm giác được mình là an toàn. Mẫu hậu và phụ vương của con không phải là người giống nhau. Phụ vương của con giống như là ánh mặt trời kiên cường mà chói mắt, bất cứ lúc nào đều là người tin vào hiện tại, mà ta chỉ là một nữ nhân bình thường, hèn nhát . . . . . .”
“Tại sao mẫu hậu không để cho Thác nhi trông thấy mẫu hậu rốt cuộc là trông như thế nào đây?”
“Thác nhi cho là mẫu hậu trông như thế nào?”
“Rất đẹp.” Hoa Thác cười vuốt mặt nạ lạnh lẽo của Hạ Lan Phiêu: “Mặc dù không có thấy qua khuôn mặt của mẫu hậu, nhưng giọng nói của mẫu hậu dịu dàng như vậy, tay của mẫu hậu ấm áp như vậy, tâm địa của mẫu hậu thiện lương như vậy. . . . . . Mẫu hậu nhất định là một người rất đẹp.”
“Con đoán sai rồi.” Hạ Lan Phiêu buồn buồn nói: “Ta dung mạo bình thường, thậm chí so các cung nữ đều bình thường hơn. Hơn nữa, ta đã từng chịu tổn thương, ở trên mặt có vết sẹo thật dài. Thác nhi, con nhìn thấy ta nhất định sẽ thất vọng.”
“Không, mẫu hậu là đẹp nhất.”
“Con. . . . . . Thật muốn thấy ta?”
“Vâng, mẫu hậu, người sẽ để cho con thấy một chút sao ~~~”
. . . . . .
“Được rồi.” Hạ Lan Phiêu rốt cuộc nói: “Dù sao, ta mang mặt nạ cũng chỉ là lừa gạt mình, lừa gạt những người đã gặp ta kia thôi. . . . . . Nếu Thác nhi muốn nhìn, sẽ để cho con nhìn một chút là được.”