Hạ Lan Phiêu nói xong, rồi tháo mặt nạ trên mặt xuống, mà Hoa Thác cũng mất hồn.
Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Hoa Thác, Hạ Lan Phiêu cười khổ một tiếng, vuốt gò má trơn bóng của mình nói: “Xem ra y thuật của Mộ Dung thật không tệ, ngay cả vết thương sâu như vậy cũng có thể trị được không lưu một chút dấu vết. . . . . . Mặc dù nàng nói gương mặt này là thuộc về ta, nhưng ta nhìn chỉ cảm thấy quái dị thôi —— ta không có đẹp như thế. Nhưng mà dung mạo bình thường của ta không thể để, nếu để khuôn mặt cũ như vậy sợ rằng sẽ đưa tới họa lớn. Đến lúc đó, cũng không phải là chạy trốn là có thể giải quyết hết chuyện.”
Năm năm trước, khi Hoa Mộ Dung nhìn thấy Hạ Lan Phiêu, nàng đã là vết thương chồng chất rồi. Thương Nguyệt mười hai tuổi biết rõ y thuật của “Mộ Dung biểu huynh” của hắn, cho nên thiên tân vạn khổ (trăm cay nghìn đắng) dẫn Hạ Lan Phiêu tới Tề quốc, mà Hoa Mộ Dung quả nhiên không có cô phụ hy vọng của hắn. Nàng chạm nhẹ vết thương trên mặt Hạ Lan Phiêu, không nhịn được trong lòng thương yêu, có chút tức giận hỏi: “Tại sao không vì mình chữa thương? Cũng không tìm đại phu, cứ để cho thương thế của mình xấu đi như vậy sao?”
“Ta chỉ là mệt mỏi.” Hạ Lan Phiêu nhếch miệng cười, nụ cười làm động tới vết thương trên mặt, làm cho nàng càng thêm khó coi: “Mộ Dung, ta mệt mỏi.”
“Đứa ngốc! Ngươi chính là cứ như vậy mà không chữa thương sao! Ngươi không biết chúng ta sẽ khó chịu sao?”
“Thật xin lỗi.”
“Ta sẽ chữa khỏi cho ngươi. Chỉ là một chút vết thương thôi, ta nhất định có thể trị hết.”
“Đừng!” Hạ Lan Phiêu đột nhiên sợ hãi nói: “Ta không muốn lại bị người nhận ra, ta không muốn trở lại bên cạnh hắn! Ta tình nguyện chết cũng không muốn như vậy!”
“Vậy sao. . . . . .”
Khi Hạ Lan Phiêu mở ra băng gạc thật dầy trên mặt thì nàng nhắm hai mắt lại, lấy hết dũng khí mới đột nhiên mở ra. Mặc kệ nội tâm từng gặp tổn thương bao nhiêu, nhưng rốt cuộc nàng là nữ nhân, rốt cuộc cũng vẫn để ý dung mạo của mình. Khi Thương Nguyệt ôm nàng đi tìm từng đại phu sơn dã một, mà những đại phu kia đều than thở lắc đầu với nàng thì nàng đã chuyển từ thù hận thấu xương thành lạnh nhạt tuyệt vọng.
Có lẽ, lúc giả vờ không để ý, cũng sẽ không khó qua thôi. . . . . . Trời cao vẫn cảm thấy mạng của ta quá tốt, ở sau khi ta nhận chịu nhiều phản bội như vậy, còn muốn đoạt đi dung mạo bình thường của ta, để cho ta trở nên xấu xí không chịu nổi?
Mà ta rốt cuộc còn dư lại cái gì. . . . . .
Khi Hạ Lan Phiêu mở mắt, vốn tưởng rằng nhìn thấy sẽ là một bộ mặt đầy vết thương, hay là mặt mũi tràn đầy vết sẹo thảm bại, lại không nghĩ rằng là xinh đẹp ngoài tưởng tượng của nàng. Nàng không thể tin nhìn nữ tử vừa xinh đẹp vừa xa lạ trong gương kia, không dám tin vào hai mắt của mình, cũng ở giữa mặt mày tìm tới dấu vết vốn có của mình.
“Mặt của ta. . . . . . Mặt của ta. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu thật sự không thể giải thích vì sao xảy ra tất cả, chỉ cảm thấy tay đều đang hơi run rẩy. Hoa Mộ Dung thấy bộ dạng nàng kích động như thế, trong lòng than nhỏ, nhưng vẫn là nói cho biết sự thật: “Hạ Lan, đây đúng là ngươi.”
“Rốt cuộc ngươi làm cái gì với ta! Rốt cuộc làm sao mặt của ta sẽ thành như vậy!”
“Ta chỉ là chữa hết vết thương của ngươi. . . . . . Ngươi trưởng thành, Hạ Lan Phiêu. Ngươi đến cùng đã bao lâu lâu không có soi gương, chăm chú nhìn dung nhan của ngươi rồi hả?”
“Ta. . . . . .”
Hạ Lan Phiêu cứng họng.
Nàng nhìn hình dáng loáng thoáng có trong trí nhớ trong gương, so với thiếu nữ tái nhợt ngượng ngùng trong trí nhớ đó thì nữ tử này xinh đẹp hơn, chỉ cảm thấy hô hấp đều muốn dừng lại. Nhìn mình như vậy, nàng cũng không có chút nào mừng rỡ , có chỉ là xa lạ và chán ghét mà thôi.
Nàng biết rõ mặt như vậy sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho nàng, nhưng tại sao nàng không dứt khoát hủy dung? Tại sao không dứt khoát xấu xí đến trình độ dù người phương nào thấy cũng không muốn nhìn lần thứ hai?
Như vậy, liền có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn rồi. . . . . .
Nàng khóc.
Nàng không có dấu hiệu nào cứ thế mà khóc, khóc tê tâm liệt phế, khóc thở không ra hơi. Nàng quét gương đồng xuống đất, che mặt của mình, đau đớn mà nói: “Tại sao còn không chịu bỏ qua cho ta. . . . . . Người này không phải là ta, nàng không phải!”
“Hạ Lan. . . . . .”
“Ta chán ghét ngươi! Hoa Mộ Dung, ta chán ghét ngươi!”
“Ta biết rõ. . . . . . Vậy ngươi có thể giúp ta một chuyện hay không?”
Sau đó, Hạ Lan Phiêu thích mặt nạ.
Thì ra Hoa Mộ Dung có ham mê thu thập mặt nạ, lại không nghĩ rằng thê tử trên danh nghĩa là nàng có thể so với nàng (HMD) càng si mê hơn. Giống với tuyệt vọng bi ai Hoa Mộ Dung giấu ở sau mặt nạ, Hạ Lan Phiêu cũng dùng các loại mặt nạ che giấu cảm giác xa lạ với dung nhan xinh đẹp của nàng, chỉ cảm thấy ở dưới mặt nạ này mới có thể cảm thấy an lòng. Hoa Mộ Dung trầm mặc nhìn nữ tử vốn nên vui vẻ mỉm cười như đóa hoa trở nên trầm mặc so với nước còn an tĩnh hơn kia, lần đầu tiên hoài nghi rốt cuộc mình cứu nàng là đúng hay là sai.
Hạ Lan, ta cũng cần một người trợ giúp, ta có thể tin tưởng chỉ có ngươi.
Ta vẫn là ích kỷ. . . . . .
Hồ Ly nói: Mặt của Hạ Lan Phiêu bị thương nửa năm, sau khi được Hoa Mộ Dung chữa khỏi thì nàng trở nên xinh đẹp đến mình cũng không có nhận ra. Thật ra thì, theo tuổi tăng trưởng nàng cũng đang từ từ xinh đẹp lên, Hồ Ly cũng viết, nhưng nàng không có chú ý mình, không có phát giác. Nàng tình nguyện mình hủy dung, xấu xí đến Tiêu Mặc nhận không ra, rống rống ~~ năm năm thời gian qua, nàng cùng năm năm trước vẫn là có khác biệt, Mặc có thể nhận ra nàng hay không đây?