“Đã rất lâu con không gặp phụ vương rồi.”
“Hoa Mộ Dung lại giở trò quỷ gì!” Hạ Lan Phiêu nổi giận: “Lại im hơi lặng tiếng mất tích, thật là không có trách nhiệm!”
“Mẫu hậu, gần đây tính khí của người thật lớn. . . . . .”
“Có sao?”
“Vâng.”
Hoa Thác rất nghiêm túc gật đầu với Hạ Lan Phiêu, mà Hạ Lan Phiêu nhớ lại một chút, cũng cảm thấy gần đây tính khí của mình là càng ngày càng nóng nảy. Nàng than nhẹ một tiếng, đi xuống giường, ôm lấy Hoa Thác, mềm mại nói: “Gần đây tâm tình của mẫu hậu không tốt, Thác nhi không cần phải sợ. Thêm một thời gian, chờ người kia đi là tốt. . . . . .”
“Là ai?”
“Một kẻ rất đáng ghét. Mẫu hậu vô cùng, vô cùng ghét hắn.”
“Con hiểu rõ. Giống như con gặp phải trứng gà vậy.” Hoa Thác rất hiểu gật đầu. (L: ai nhớ k? Bé Thác rất ghét trứng gà đấy ~~)
“Ha, Đúng vậy. . . . . . Đúng rồi, lâu rồi con chưa ăn trứng gà! Đứa bé ăn nhiều trứng gà, uống sữa tươi mới có thể cao lớn! Để mẫu hậu xuống bếp tự mình luộc trứng cho con!”
“Đừng! Đừng!”
Hoa Thác đáng yêu khiến Hạ Lan Phiêu tạm thời quên được việc phiền lòng gần đây. Hoa Thác nâng má đang nhìn mẫu hậu mình ở trước bàn trang điểm thay đổi cách ăn mặc, rốt cuộc nhịn không được tò mò trong lòng: “Mẫu hậu bị muỗi chích sao? Thế nào trên người nhiều vết muỗi chích như vậy?”
. . . . . .
Tay cầm lược của Hạ Lan Phiêu run một cái.
“Đúng vậy, gần đây muỗi rất nhiều.” Hạ Lan Phiêu ngoài cười nhưng trong không cười nói, bóp gãy lược cầm trong tay: “Thật muốn giết sạch bọn hắn.”
. . . . . .
Hoa Thác không dám nói tiếp nữa.
Nhìn vào gương, Hạ Lan Phiêu buồn bực thấy trên cổ, trên bả vai của mình có thể thấy rõ vết hôn, lấy phấn che đi.
Nàng thoa rất nhiều phấn lên cuối cùng khiến những dấu vết kia nhìn phai nhạt một chút.
Trên cổ tay nàng còn có lưu ứ đọng màu đỏ sậm như máu, mà nàng chỉ cần nghĩ tới ngày hôm qua suýt nữa cùng Hạc Minh gì kia trái tim sẽ mãnh liệt nhảy lên.
Rõ là. . . . . . Quá mất mặt. . . . . .
Hạc Minh hắn bị điên rồi! Ta nhất định phải cách xa hắn một chút mới được!
“Mẫu hậu, theo con đi vườn hoa chơi đi.” Hai mắt Hoa Thác vụt sáng liếc nhìn nàng: “Chúng ta đi chơi trốn tìm!”
“Được rồi, ta đi xem con chơi. Mẫu hậu một ngươi xương cốt già khọm cũng đừng để cho ta chơi trò chơi nhàm chán như vậy.”
“Mẫu hậu!”
“Rốt cuộc có đi hay không?”
“Đi. . . . . .” Hoa Thác vô lực nói.
Sự thật chứng minh, thỉnh thoảng ra cửa tản bộ thật là sẽ làm tâm tình tốt hơn.
Hạ Lan Phiêu xa xa nhìn Hoa Thác và một đám cung nữ ở trong hoa viên cười đùa, hít không khí trong lành, chỉ có cảm giác tâm tình của mình cũng tốt hơn nhiều. Ngày gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến làm cho nàng căn bản không rảnh tĩnh tâm suy nghĩ một ít chuyện.
Mà nàng rốt cuộc không nghĩ tới mình lại có thể sẽ đáp ứng yêu cầu gặp mặt lần nữa của Tiêu Mặc.
Ta cùng với hắn gặp mặt thật chỉ là muốn lấy lại Ngọc Minh Trai sao? Hay là nói, ta thích loại trò chơi nguy hiểm này? Hay là, chỉ là đơn thuần muốn gặp hắn. . . . . .
Ai. . . . . .
Hạ Lan Phiêu khổ não che đầu, tâm tình lại phiền não. Đúng lúc này, nàng nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hót du dương, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn lại, lại thấy một con chim màu xám đang đứng ở ngọn liễu, vênh váo tự đắc nhìn nàng.