Đề Huyết Dạ Oanh! Vật nhỏ gây họa này! Ta nhất định phải bắt được mi!
Hạ Lan Phiêu nhìn con chim kia, lặng lẽ tiến tới gần nó, sau đó đột nhiên đưa tay. Nhưng mà, hình như Dạ Oanh đoán được động tác của nàng, giương cánh bay đến trên một cái cây khác, trên tay của nàng chỉ chừa lại một sợi lông vũ. Dạ Oanh đứng ở trên ngọn cây, dương dương đắc ý tiếp tục ca xướng, mà không biết có phải là ảo giác không, Hạ Lan Phiêu cảm giác vẻ mặt của con chim nhỏ này có chút khinh bỉ.
Được rồi, ngay cả con chim thối cũng muốn khi dễ đến trên đầu ta! Tối nay cô nãi nãi ta ăn hết ngươi!
“Vương Hậu cố gắng lên!”
Trong nháy mắt Ngự Hoa Viên thành hiện trường truy đuổi của Hạ Lan Phiêu và Dạ Oanh. Hạ Lan Phiêu thở hổn hển đuổi theo, mà Dạ Oanh thì bay nhẹ nhàng, thỉnh thoảng dừng lại ca xướng.
Nhóm cung nữ kia có thể là hiểu lầm, cho là Hạ Lan Phiêu nhàm chán muốn tự tay bắt được con chim kia, cho nên không có một người giúp nàng, cũng làm cho Hạ Lan Phiêu như kẻ ngu ở trong cung chạy tới chạy lui. Nhưng mà, đang ở lúc nàng mệt sẽ phải tìm thị vệ đến giúp đỡ, một người đột nhiên thật nhanh nhảy lên, ở trước khi nàng không kịp phản ứng liền đưa con chim đến trước mặt nàng.
Lãnh Phi Tuyệt. . . . . .
Hạ Lan Phiêu kinh ngạc nhìn Lãnh Phi Tuyệt mỉm cười tới gần nàng, lại nhìn tỳ nữ lạnh lẽo xinh đẹp phía sau hắn, nhất thời không biết nên như thế nào cho phải.
Lý trí nói cho nàng biết, nàng không thể tiếp nhận bất luận ý tốt gì của Lãnh Phi Tuyệt, nhưng nàng nhìn chim nhỏ ở trong tay Lãnh Phi Tuyệt vô lực giãy giụa, không ngừng vỗ cánh lại rốt cuộc có chút không đành lòng.
Tức giận vừa rồi từ lúc thấy dáng vẻ cầu khẩn của vật nhỏ này liền biến mất hầu như không còn, mà nàng và Lãnh Phi Tuyệt cứ như vậy giằng co, ai cũng không nói gì. Cuối cùng, hắn rốt cuộc cười nói với nàng: “Vương Hậu, đây là con chim của ngươi sao?”
. . . . . .
“Phải, cám ơn nhiều.”
Hạ Lan Phiêu nhìn dáng vẻ Dạ Oanh bị Lãnh Phi Tuyệt bóp sắp hít thở không thông, lòng mền nhũn, thận trọng từ trong tay Lãnh Phi Tuyệt nhận lấy nó. Vật nhỏ này coi như có chút linh tính, mắt thấy Hạ Lan Phiêu cứu tính mạng gần như bị bóp chết của nó từ trong tay Lãnh Phi Tuyệt, vừa đến trong tay Hạ Lan Phiêu liền nhẹ kêu thân thiết, còn lấy lòng chạm khẽ bàn tay của nàng.
Hạ Lan Phiêu đối với chim nhỏ chân chó này gần như là im lặng, đặt nó đến trong tay cung nữ bên cạnh, lạnh nhạt cười với Lãnh Phi Tuyệt, muốn rời đi, nhưng Lãnh Phi Tuyệt lại chắn trước mặt nàng: “Vì sao Vương Hậu rời đi gấp như vậy? Chẳng lẽ Vương Hậu không hoan nghênh tiểu vương?”
Nói nhảm. . . . . . Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nơi này có người nào hoan nghênh ngươi?
“Hình như Vương Hậu bị thương, tiểu vương vừa đúng có một ít thuốc loại ứ tiêu sưng, có thể vì Vương Hậu chữa thương. Xích Thược, đem thuốc cho Vương Hậu.”
“Vâng.”
Ánh mắt của Lãnh Phi Tuyệt sắc bén phát hiện dấu vết trên cổ Hạ Lan Phiêu, không biến sắc cười. Hắn để Xích Thược đưa thuốc lên, mà Hạ Lan Phiêu không tự chủ sờ cổ một cái, quẫn bách nói không ra lời. Nàng lúng túng đứng ở trước mặt chúng cung nhân, hận không thể biến mất trong nháy mắt, mà Lãnh Phi Tuyệt khẽ cười một tiếng: “Xem ra Vương Hậu xấu hổ, thật là đáng yêu.”
Đáng yêu. . . . . . Đáng yêu cái đầu ngươi!
“Tề Vương chỉ có một nữ nhân là Vương Hậu, đối với Vương Hậu nhất định là vô cùng ân sủng, cũng coi là điển hình trong vương thất rồi. Đáng tiếc, cho đến bây giờ thê tử của tiểu vương vẫn là trốn tránh tiểu vương, thật là khiến người ta. . . . . .”
Lãnh Phi Tuyệt nói xong, trên mặt cố ý lộ ra một loại thần sắc cô đơn, nếu không phải Hạ Lan Phiêu sớm biết lai lịch của hắn nhất định sẽ bị hắn đả động rồi. Nhưng mà, nàng chỉ là cảnh giác nhìn hắn, không nói một lời. Lãnh Phi Tuyệt bước lên trước, tiếp tục tự nhiên nói: “Lại nói, Tề Vương và thê tử lạc đường của tiểu vương dáng dấp thật có mấy phần giống nhau —— có lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?”
. . . . . .
“Mộ Dung tướng mạo đẹp, diện mạo có mấy phần giống nữ tử cũng là bình thường thôi. Quốc quân, tối hôm qua ta cả đêm cùng Mộ Dung ở chung một chỗ, quá mức mệt mỏi, trước hết cáo từ. Thác nhi, chúng ta đi.”
Mắt thấy Lãnh Phi Tuyệt lại ở trong lời nói ám hiệu thân phận của Hoa Mộ Dung, Hạ Lan Phiêu đầu óc nóng lên, chỉ đành phải dùng cách hủy hoại danh tiếng của mình tới bác bỏ tin đồn vì Mộ Dung. Cung nữ bên cạnh sớm đã bị ngôn ngữ to gan của Vương Hậu làm kinh ngạc đỏ bừng cả khuôn mặt, mà Hạ Lan Phiêu ỷ vào mặt mang mặt nạ, xem ra vẫn là lạnh lùng tự nhiên như vậy. Nàng ho nhẹ một tiếng, lôi kéo tay Hoa Thác muốn đi, nhưng Hoa Thác lại đột nhiên đánh tới Lãnh Phi Tuyệt.
“Phi Tuyệt thúc thúc! Không phải người đã đồng ý cùng Thác nhi cùng nhau đánh cung ư, nói thế nào không giữ lời gì hết?”
“Hiện tại liền có thể đánh nha.”
“Thật tốt quá!”
Hoa Thác hô to một tiếng, giống như bay vọt tới trước mặt Lãnh Phi Tuyệt, mà Lãnh Phi Tuyệt cũng vui tươi hớn hở ôm cậu lên. Hoa Thác giống như cây nhỏ lười biếng ôm cổ của Lãnh Phi Tuyệt, ở trên mặt hắn “Xoạch” hôn một cái, Hạ Lan Phiêu nhìn mà mồ hôi lạnh liên tiếp. Nàng vội vàng đi kéo Hoa Thác, trong miệng nói: “Thác nhi, đừng vội vô lễ! Con lại muốn phụ vương của con đánh cái mông của con phải không?!”
“Phi Tuyệt thúc thúc. . . . . .”
“Vương Hậu, ta thích Thác nhi, cũng thích thân cận với nó.” Lãnh Phi Tuyệt không có giao Hoa Thác cho Hạ Lan Phiêu, mà là nắm tay thật chặt, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) liếc nàng một cái: “Trong cung có vài người đều nói Thác nhi và ta dáng dấp rất giống, Vương Hậu cảm thấy thế nào?”
“Lừa gạt!”
Hạ Lan Phiêu trong đầu nhất thời trống rỗng. Nàng cắn chặt môi nhìn khuôn mặt rất giống nhau của Lãnh Phi Tuyệt và Hoa Thác, một tay đoạt Hoa Thác lại trong tay, từng chữ từng câu nói: “Thác nhi là đứa bé của ta, làm sao sẽ có dáng dấp giống với Quốc quân? Chẳng lẽ Quốc quân là đang châm chọc ta hồng hạnh xuất tường (ngoại tình), đứa nhỏ này không phải cốt nhục của vương thất Tề quốc sao?”
“Vương Hậu hiểu lầm. Tiểu vương chỉ là đùa một chút mà thôi.”
“Nhưng đùa giỡn này tuyệt không buồn cười. Thác nhi, chúng ta đi.”
“Mẫu hậu. . . . . .”
“Đi!”
Hạ Lan Phiêu hét lớn một tiếng, ôm lấy Hoa Thác, ngôn ngữ là sắc bén trước nay chưa có. Đợi trở lại bên trong Quan Sư cung, nàng nghiêm túc hỏi Hoa Thác: “Thác nhi, con và Lãnh Phi Tuyệt đó là lúc nào có giao tình?”
“Từ khi Phi Tuyệt thúc thúc đến Vương Cung liền bắt đầu. . . . . . Hắn, hắn dạy Thác nhi võ công, dạy Thác nhi đánh Ma Tước (chim sẻ), còn. . . . . .”
“Im miệng! Ai cho ngươi gọi ‘ Phi Tuyệt thúc thúc Phi Tuyệt thúc thúc ’ thân thiết như vậy? Nếu phụ vương ngươi biết, hắn sẽ nghĩ như thế nào?”
“Oa!”