Lãnh Khốc Hoàng Hậu

Chương 15: Chương 15




Mộ Dung Phong về đến tân phòng, thấy thái giám, cung nữ đều đứng bên ngoài. Hỏi ra mới biết là nàng đuổi bọn họ ra ngoài. Chợt hắn có cảm giác bất an, vỗi đẩy mạnh cửa phòng ra, bên trong trống không không một bóng người, mái nhà bị thủng một lỗ, gạch ngói rơi xuống đầy đất. Hắn nắm chặt tay giận dữ, túm cổ áo một tên thái giám gần đấy mà rống:“Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu của trẫm đâu?”

“Nô tài...nô tài... không biết gì hết.” - Tên thái giám run rẩy nói.

Mộ Dung Phong tức giận ném tiểu thái giám qua một bên, vội chạy nhanh đi kiếm Nhạc Tĩnh. Nhưng vừa chạy đến cửa lớn Phượng Nghi cung thì bị Hỏa Liên Nhi chặn lại.

“Tránh ra.” - Hắn lạnh lùng nói, sát khí trên người hắn tỏa ra làm Hỏa Liên Nhi run sợ.

“...” - Hỏa Liên Nhi khẽ run, nhưng đâm lao thì phải theo lao, nàng liều mạng trấn tĩnh nói. - “Ta biết nàng ở đâu. Nếu chàng đồng ý lấy ta, nàng sẽ không gặp nguy hiểm. Nếu chàng không đáp ứng, chàng chờ nhận xác nàng ta đi.”

“Ngươi dám uy hiếp trẫm? Ngươi nên biết, trẫm ghét nhất là bị người khác uy hiếp.” - Sát khí từ người hắn tỏa ra ngày càng đậm.

“Ta...dù có chết thì cũng có nàng đi cùng ta. Ta sẽ kéo nàng ta đi cùng.”

“Ngươi....”

Mộ Dung Phong vô cùng tức giận.Hắn cơ hồ muốn một chưởng giết chết nữ nhân này. Nhưng nếu lời nàng ta là thật thì sao? Tĩnh Nhi phải chăng sẽ gặp nguy hiểm?

Hỏa Liên Nhi thấy được sự mâu thuẫn trong mắt hắn, nàng ta cười thầm.

“Được, trẫm đáp ứng sẽ lấy ngươi. Nhưng ngươi nên nhớ, trẫm chỉ đồng ý lấy ngươi, nhưng sủng ngươi hay không, nó không nằm trong điều kiện của ngươi đưa ra.” - Hắn lạnh lùng nói.

Hỏa Liên Nhi dù vẫn có chút thất vọng, nhưng nàng không tin không chinh phục được hắn.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Phong ban xuống thánh chỉ lập Hỏa Liên Nhi làm Liên phi, ban cho Liên Cung nằm ở nơi xa Phượng Nghi Cung nhất. Thái Hậu nghe xong cơ hồ muốn giết chết chính con trai của mình. Nhưng khi nghe sự tình từ Mộ Dung Khiên, bà bình tĩnh lại, nhìn Hỏa Liên Nhi với ánh mắt khinh bỉ. Hỏa Liên Nhi cắn răng chịu đựng, nàng ta không tin sau này nàng ta không tị đc lão yêu bà đáng ghét đó.

Nhạc Tĩnh ở tại trên xe ngựa của đoàn người Hỏa Quốc để đi Hỏa Quốc, nghe được tin này, cả người nàng hóa đá. Hắn thế nhưng không đi tìm nàng, mà lại còn lập phi tử. Nàng tức giận bóp nát thư trong tay. Mộ Dung Phong, ngươi được lắm, thế nhưng lại lừa gạt ta. Uổng phí ta tin tưởng ngươi, vậy mà... .Từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt nàng, nhỏ xuống nơi bàn tay đang nắm chặt.

Hỏa Quân Long đau lòng nhìn nàng, nhưng không dám chạm vào nàng, chỉ mong nàng sẽ từ từ tiếp nhận sự thật và đến bên hắn, dù cho thủ đoạn của hắn là không thể chấp nhận được.

********************************************************************************

5 năm sau

5 năm trôi qua mau chóng thật nhanh chóng nhưng lại không yên bình.

(Tại Long Cung)

“Đồ vô dụng, trẫm đào tạo các ngươi để rồi hiệu quả các ngươi mang lại cho trẫm đây sao?” - Nam nhân mặc long bào giận dữ huy chưởng phong vào tên hắc y nhân đang quỳ trên đất. - “Năm năm r, thời gian đã qua năm năm mà ngay một chút tin tức cũng không có. Trẫm nuôi không các ngươi sao.”

“Chủ tử bớt giận.” - Hắc y nhân vội nói. - “Mấy ngày trước thuộc hạ đã tra được một chút thông tin nhưng không xác thực cho lắm nên....”

“Thông tin gì?”

“Có người nhìn thấy một người giống hoàng hậu, dắt theo một đứa bé tầm 4 tuổi đi chữa bệnh cho người trên núi. Có người nói đó là Thần y Nguyệt Minh. Nhưng không ai nhìn rõ mặt, chỉ thấy dáng người tương đối giống.”

Mộ Dung Phong bỗng lâm vào trầm tư. Trước kia Tĩnh Nhi cũng rất tinh thông y thuật, hắn đã từng nhìn nàng chữa trị cho vài người. Biết đâu....

“Phái vài người đi tìm tung tích, lai lịch của vị thần y kia. Còn lại tiếp tục tìm kiếm.” - Hắn phất tay phân phó thuộc hạ.

Hắc y nhân vừa đi, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.

“Liên phi nương nương, hoàng thượng không cho phép ai quấy rầy. Xin nương nương không nên làm khó nô tài.”

“Tống thái giám, bổn phi có việc muốn gặp hoàng thượng, làm phiền ngươi thống báo giùm.” - Giọng điệu Hỏa Liên Nhi nóng nảy vang lên.

“Việc này....”

“Tiểu Tống tử, cho nàng ta vào.” - Mộ Dung Phong nói vọng ra.

Hỏa Liên Nhi vui vẻ tiến vào. Quỳ xuống hành lễ. Nhưng thật lâu vẫn không có được cho phép đứng lên, Nàng đành quỳ vậy mà nói.

“Bẩm bệ hạ, thần thiếp có việc muốn bẩm báo.”

“Có việc gì, mau nói, trẫm mệt mỏi, hiện muốn đi nghỉ.”

“Bẩm bệ hạ, đã bao lâu nay thần thiếp sống trong cung cô quạnh, thần thiếp muốn nạp vài vị phi tử cho bệ hạ, cũng để vui vẻ thêm trong Hậu cung. Bệ hạ thấy thế nào?”

Hỏa Liên Nhi vui vẻ nói. Nàng ta nghĩ nếu có thêm vài vị phi tử xinh đẹp thì sẽ càng dễ dàng cho việc chiếm lấy lòng hoàng thượng.

“Ngươi có phải sống an nhàn quá rồi hay không, cho nên muốn làm càn?” - Hắn tức giận gằn giọng nói. - “Đừng quên, trẫm chỉ nạp ngươi vì ngươi biết tung tích Tĩnh nhi. Trẫm đã từng thề, trẫm sẽ chỉ lấy một người và chỉ sủng một người, đó là Hoàng hậu của trẫm.”

“Bệ haj, thần thiếp cũng là thê tử của người.”

“Thê tử? Ngươi có cùng Trẫm bái đường sao? có cùng trẫm viên phòng sao, hả? Hay chỉ nhận được một cái thánh chỉ cùng cái danh xưng phi tử kia?”

Hỏa Liên Nhi nghe xong cả người sững sờ. Hắn nói không sai, ngoài thánh chỉ cùng cái danh xưng kia, nàng căn bản chưa có bái đường cùng hắn. Hắn cũng chưa từng đặt chân đến nơi ở của nàng. Cả người nàng cứng đờ được cung nữ đỡ lên đưa về cung.

Về đến tẩm phòng, nàng nổi điên phá tan đồ đạc trong phòng, tức giận đạp phá. Cho đến khi hả bớt một phần, nàng mới dừng tay, giận dữ nghiến răng.

“Tiện Nhân họ Nhạc, ta sẽ không để mi sống sót trở về tranh đoạt với ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.