Ánh trăng tịch mịch phát họa lên dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nữ tử, nàng một thân tử y đứng bên cửa sổ trong lãnh cung hoang tàn. Ánh đèn được cung nữ thắp lên căn phòng bỗng chốc bừng sáng khiến Hàn Khiết Tử có chút không thích ứng được, bởi vốn dĩ nàng luôn không thắp đèn
“Hoàng Thượng, lâu rồi không gặp, thật hiếm có khi người đến đây tìm ta... à là chưa bao giờ” nàng giễu cợt giễu cợt chính bản thân mình
Phong Nguyệt Phủ Hàn hờ hững nhìn nàng, phải nói hắn hoàn toàn chán ghét nữ tử trước mặt, trước đây cho dù có yêu thương nàng đến mấy giờ chỉ còn nỗi căm hận “Kiều Hữu Lan chết rồi“. Hàn Khiết Tử chẳng kinh ngạc, nàng vẫn một mực nhìn ra ngoài xoay lưng về phía hắn, vì đơn giản nàng không muốn thấy sự căm phẫn cùng chán ghét mà hắn dành cho nàng
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhếch môi cười “Ngươi đúng thật rất vô tình, nàng ta dù gì cũng là tỷ muội tốt của ngươi” hắn ngân dài một tiếng âm thanh lạnh nhạt “Cũng đúng ngươi vốn không có trái tim“. Bàn tay đặt trên bệ cửa sổ nắm chặt, Hàn Khiết Tử thê lương cười “Chàng nghĩ thế nào về ta cũng được... nhưng mà Linh Nhi”
“ngươi xứng nhắc tên muội ấy sao?” Khuôn ngực Phong Nguyệt Phủ Hàn phập phồng chứng tỏ hắn rất tức giận, Hàn Khiết Tử cười khổ xoay người đối diện với hắn “Hàn, ta xin lỗi, nếu như năm đó ta không làm như vậy chàng... chàng có yêu ta không?“. “Ta luôn xem ngươi là muội muội mà yêu thương, nếu như có chữ nếu ta mong ngươi tránh xa Linh Nhi ra”
Hắn lạnh nhạt phun ra tùng câu từng chữ, cũng không nhìn người con gái kia một cái quay người rời đi. Hàn Khiết Tử nhìn bóng dáng nam tử rời đi trên má rơi hàng lệ, chỉ một lần sai phạm nàng đã đáng mất tất cả những gì vốn có rồi.
_Ngự Thư Phòng_
“Gọi ta đến là có chuyện gì đây?” Lam Khanh Khanh chau mày khó chịu bước vào ngự thư phòng, tối thế này còn phá giấc mộng của nàng. Phát giác trong phòng yên tĩnh lạ thường nàng thu hồi vẻ lười biếng nhìn nữ tử đang quỳ dưới sàn lạnh, chẳng phải là Trang tần sao?
“Trẫm sẽ để Vân Nhi và Khanh Khanh định đoạt” Phong Nguyệt Phủ Hàn dáng vẻ mệt mỏi thở dài, cũng đúng phi tần hắn lần lượt mất đi hoặc phạm phải tội ắt hẳn hắn cũng phần nào “đau lòng” ah. Hàm Mộc Vân nhìn Phương Thanh môi mấy máy muốn nói gì lại thôi, cho dù nàng lương thiện đến mất cũng sẽ không tha thứ cho kẻ hại mình
“Ta không có ý kiến” Khanh Khanh lười biếng ngồi bên cạnh Phong Nguyệt Vô Thần, nàng bĩu môi lầu bầu “Có chuyện nhỏ như thế cũng gọi ta“. Phương Thanh nhìn Khanh Khanh một hồi lại thu ánh mắt như muốn nói gì đó, Khanh Khanh ngẩn đầu “Cô có chuyện gì muốn nói?“.
“Ta...” Phương Thanh ậm ừ rồi lại nhìn Phong Nguyệt Phủ Hàn “Hoàng thượng, người có thể... ân điểm một lần cho thiếp nói chuyện riêng với Khanh Khanh không?”
Đương nhiên sẽ không được, hai người Mộc Vân và Phủ Hàn vừa định lên tiếng đã bị Khanh Khanh một lời nói trước “Xin phép hắn làm gì“. Nàng đứng dậy đi ra ngoài, “Tỷ... cẩn thận một chút”
Ra khỏi ngự thư phòng Khanh Khanh đi đến một góc cây lớn cánh đó không xa “Nói đi”, nàng tựa người vào thân cây
“Lam Khanh Khanh, ta nghĩ cô không phải nhân vật đơn giản, ít nhất không phải một cái cung nữ” nàng nhướng mày im lặng đợi cô nói tiếp. “Chủ tử của ta muốn gặp cô, ngày mai ở Thành Đông, nơi ở của Tử Dạ”, “Tại sao ta phải đi?”
Phương Thanh thoáng khó xử “Hắn biết thán phận của cô”, “Nói nghe thử xem“. Phương Thanh nhìn cô một lúc mới mở miệng “Người Mông Cổ khi trước là hắn đưa vào cung, từng nghe nói qua cô... là người Mông Cổ”
Lam Khanh Khanh nhíu mày thoáng trầm mặt, tên nam nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có thể điều tra được thân phận của nàng quả không tầm thường. “Ngươi biết ta là ai?” Phương Thanh lắc đầu “Không biết hắn chỉ nói nhu thế thôi, ta cũng chỉ là một quân cờ vô dụng thế nào lại cho ta biết nhiều chuyện như vậy”
“Ngươi thật sự thích Phong Nguyệt Phủ Hàn? Cùng nhiều nữ nhân tranh giành trái tim của một nam nhân đáng sao?” Bất giác nàng nhớ đến một người nào đó khẽ nhíu mày. “Yêu thì sao? Chàng cũng chưa từng để ý đến ta” trong mắt Phương Thanh tràn ngập sự bi thương thốn khổ.
“Thì ra trước nay đều giả vờ” Khanh Khanh nhếch môi, Phương Thanh này giả vờ rất tốt vốn là một nữ tử ôn nhu lại giả thành một thiếu phụ chua ngoa đanh đá, nếu nàng ta ở hiện đại có nên làn diễn viên không?
“Cô nói gì ta không hiểu”, “Chính là cái lần ta và ngươi mẫu thuẩn ở Lan uyển“. Phương Thanh nhớ ra liền nhẹ cười “Trong cung sống với bản chất thực thực sự rất khó, huống chi ta là nội gián càng phải giả vờ. Từng nghe qua thủ đoạn cô đối phó Hy phi chỉ là muốn thỉnh giáo thử”
“Hôm đó ta khiến ngươi mất hết công sức bấy lâu, ngươi không hận ta?” Phương Thanh ngẩn đầu, đôi mắt trong veo không chút tạp niệm “Ta còn phải cảm ơn cô, lúc đó ta mới nhận ra hoàng thượng chẳng hề xem trọng ta dù chỉ một chút. Vạy tốt hết nên cắt đứt đi mới khỏi đau khổ”
Lam Khanh Khanh và Phương Thanh trở lại Ngự Thư phòng chỉ thấy Phong Nguyệt Phủ Hàn cùng Hàm Mộc Vân, nàng bất giác đưa mắt tìm kiếm bóng nam tử vừa ở đây. Mộc Vân thấy nàng tìm hắn liền mở miệng “Phong Nguyệt Vô Thần nói có chuyện đi trước rồi”
Khanh Khanh gật đầu vờ như không mấy quan tâm, “Hoàng thượng, người định xử phạt Trang Tần thế nào đây?” Người cũng đã quay lại nên tính chuyện thưởng phạt rồi. Phong Nguyệt Phủ Hàn lắc đầu tù chối cho ý kiến “Ta đã nói do nàng và Khanh Khanh quyết định”
“Hẳn phải có lăng hoàng gia chứ?” Khanh Khanh đột nhiên hỏi khiến Phong Nguyệt Phủ Hàn có chút bất ngờ “Có, ở ngoại thành“. “Vậy tốt, để Trang tần đến hoàng lăng chăm coi đi” nàng dừng một chút lại nói “Lấy danh nghĩa phi tử đi trông coi hoàng lăng hẳn không vấn đề”
Phương Thanh cũng bất ngờ trước lời nói của nàng, nàng ấy vậy lại tha cho nàng một mạng còn cố ý bảo hoàng thượng không cần phế bỏ cô. Trước ánh mắt kinh ngạc của bọn họn Khanh Khanh ho khan một tiếng “Ta chỉ không muốn chuyện ồn ào, trong cung không có chuyện gì sao tự dưng lại biến mất hai phi tử”
“Tỷ là Lam Khanh Khanh sao?” Hàm Mộc Vân vẫn chưa hết kinh ngạc chỉ vào nàng “Theo ta biết thì tỷ chưa bao giờ tha cho người nào đụng đến tỷ nha, không chết cũng tàn phế...“. Khanh Khanh quăng cho cô một ánh mắt khinh thường “Ngươi đang nói ta sao? Ta có ác đến thế?”
Mộc Vân gật đầu “Tỷ không ác mà chính là rất tàn độc” Khanh Khanh lườn cô một cái
Phong Nguyệt Phủ Hàn gọi thị vệ vào áp giải Phương Thanh đi, trong phòng còn duy nhất ba người. Mộc Vân áp lại Khanh Khanh cười cười “Tỷ ah, hắn cũng biết thân phận tỷ rồi, tỷ không định làm cung nữa mãi chứ“.
“Thì sao?” Mộc Vân cười hì hì “Hay tỷ đến chỗ ta ở đi ha”, còn chưa để Khanh Khanh cự tuyệt thì tên mỗ hoàng đến nào đó phản đối “Không được, chảng phải nàng đang ở cung của ta sao?”
“Đúng vậy nha, vậy nên ngày mai ta sẽ chuyển về Túy Linh cung”