Thời đại bấy giờ, Long Tự quốc là một đại cường quốc mà mọi quốc gia đều sợ hãi. Không chỉ vì Long Tự quốc có một vị hoàng đế anh minh thần võ mà còn có một Tam vương gia Hiên Viên Thích với danh hiệu “Chiến thần” trấn ải biên quan khiến không một đế quốc nào dám dại dột hướng Long Tự quốc khiêu chiến.
Hiên Viên Thích sau này trở về kinh phục mệnh, được hoàng đế phong thổ, châu báu ngọc ngà vô số, những ngày tháng yên bình nhàn nhã cũng nối phiên nhau theo tới. Tam vương gia tuy ở chiến trường là vị “Chiến thần” người người tôn kính, thế nhưng thực chất hắn lại là một kẻ có tính cách bất trị, phong lưu thành thói. Cả nam lẫn nữ chỉ cần là mĩ nhân lọt vào được mắt xanh của hắn thì bằng mọi giá hắn cũng phải có người đó cho bằng được dù cho có là mây mưa một đêm rồi đem vứt qua một bên.
Trưởng nam của quốc sư, An Tuyết Nhiên, mĩ mạo khuynh thành, so với những nữ nhân trong hậu cung hoàng đế còn muốn đẹp hơn. Tính tình lại hướng nội, rất kiệm lời, tuy vậy lại thông minh, là đứa con độc nhất mà quốc sư vô cùng yêu thương sau khi thê tử của y chết đi. Thế nhưng lại không may lọt vào tầm mắt của Hiên Viên Thích. Vào ngày sinh thần của mình, Hiên Viên Thích đã trực tiếp bắt cóc An Tuyết Nhiên và cường bạo y, tất nhiên việc này vẫn là không một ai biết được.
Hắn luôn là như vậy, chỉ cần thích liền sẽ chiếm đoạt không cần biết kẻ khác nghĩ gì. Không ngờ chuyện này không hiểu thế nào lại bị đồn ra ngoài, đến tai của hoàng đế Long Tự quốc. Quốc sư tấu đơn xin hoàng đế trừng trị Tam vương gia, thế nhưng hắn là hoàng thất, lại là “Chiến thần” canh giữ biên quan, hoàng đế cho dù là huynh đệ của hắn đi nữa cũng không dám làm gì mạo phạm hắn vì vậy mà ban chỉ truyền xuống tứ hôn cho Hiên Viên Thích, buộc y phải thú An Tuyết Nhiên về làm vương phi xem như một trừng phạt cho hắn.
Hiên Viên Thích phong lưu đã thành thói, tự dưng lại mọc đâu ra một vị vương phi, không những thế lại là nam nhân làm ảnh hưởng trầm trọng đến danh tiếng của hắn, tất nhiên hắn rất không hài lòng. Tuy vậy đích thân hoàng đế đã tứ hôn, cho dù hắn có là “Chiến thần” đi nữa ít nhiều cũng phải xem trọng chút mặt mũi của hoàng đế. Vì vậy mà Hiên Viên Thích trong đêm tân hôn thì tức giận tàn bạo chà đạp mĩ nhân, thế nhưng vừa sang hôm sau liền thẳng tay vứt y sang một bên lại tiếp tục phong lưu với hậu cung mĩ nữ của mình.
An Tuyết Nhiên từ ngày đó phải liên tục chịu đả kích từ các mĩ nữ trong hậu cung của Tam vương gia, tính tình y vốn rụt rè, thể chất lại yếu ớt, không lâu sau đó liền đã ngã bệnh nằm liệt giường không gượng dậy được nữa.
Điệp Nhi từ nhỏ đến lớn đều ở bên cạnh hầu hạ An Tuyết Nhiên, lần này chứng kiến thiếu gia nhà mình đang đứng giữa lằn ranh của sự sống và cái chết, thế nhưng mặc cho nàng cầu xin thế nào Tam vương gia vẫn không hề đoái hoài gì đến thiếu gia, không chỉ như thế mời đại phu, đại phu cũng sẽ bị đám nữ nhân bu quanh Tam vương gia diễn trò đuổi đi. Cuối cùng thiếu gia nhà nàng vẫn là bệnh càng bệnh, nặng càng thêm nặng mà điều nàng có thể làm chỉ là đứng nhìn một bên, nàng đã ước sao mình biết một chút về y dược, thế thì tốt biết mấy, nhưng sự thực vẫn là sự thực, nàng hoàn toàn vô dụng, không thể làm gì khác ngoài khóc lóc không ngừng.
Hôm nay cũng vậy, Điệp Nhi loạng choạng bưng chậu nước sau một đêm không ngừng canh chừng bên An Tuyết Nhiên vào phòng, thế nhưng vừa nhìn đến thiếu gia nhà nàng yên lặng nằm trên giường, mày cũng không nhíu lại, cựa quậy cũng không có cựa quậy, nàng liền kinh hãi đánh rơi chậu nước. Sợ sệt vội vàng tiến đến bên giường kiểm tra, quả nhiên thiếu gia nhà nàng đã không còn hơi thở, cho dù là một tia mỏng manh cũng không có.
“T-Thiếu gia…” Điệp Nhi rơi lệ, thống khổ mà vùi mặt vào người An Tuyết Nhiên đã sớm không còn một tia của sự sống, “Thiếu gia người mệnh thực khổ a… ô ô, lão thiên! Vì cái gì!? Thiếu gia… thiếu gia!!”
Người hầu của An Tuyết cung lâu ngày sống bên cạnh vị chủ tử thiện lương nọ, cho dù có bị các vị phi tử khác đe dọa không được đối tốt với y, thế nhưng vẫn không ngăn được mà đối y nảy sinh cảm tình. Hiện tại nghe được tiếng kêu khóc của Điệp Nhi từ phong phòng của chủ tử truyền ra liền biết được vị chủ tử thiện lương của bọn họ đã chết, cũng không kềm được mà kêu khóc ồn ào cả một góc vương phủ.
Đám người Tam vương gia đang ở hoa viên chơi đùa nghe thấy cũng chỉ cười không nói gì.
Không một ai biết rằng, đây chính là bước ngoặc sẽ thay đổi cả Thích vương phủ, không, phải nói là cả Long Tự quốc.
[Hết chương 1]