Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 2: Chương 2




Lãnh Cô Tịch đã chết. Y biết rất rõ điều đó bởi vì đến bây giờ y vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo của thanh chùy thủ khi nó đâm xuyên qua trái tim của y cùng với dòng máu nóng hổi và nụ cười cuồng ngạo của nàng, ái nhân của y, người duy nhất mà y tin tưởng, người duy nhất cho y biết y còn sống, còn biết cái gì là hỉ nộ ái ố chứ không phải chỉ là một cỗ máy giết người không gớm tay.

Đưa tay chạm xuống nơi lồng ngực mình, quả nhiên là không có đập.

Lãnh Cô Tịch thản nhiên đảo mắt nhìn quanh. Từng dòng người vận trên thân y phục trắng toát lảo đảo bước qua một cây cầu, bên cạnh là những bạch y nhân không thể thấy rõ diện mạo, người thì cầm trên tay một quyển sổ, người thì cầm một cây roi dài lâu lâu lại quất xuống mặt đất đen ngòm như hắc ín tạo nên những thanh âm vô cùng chói tai.

Y đưa mắt nhìn xuống phía dưới cây cầu. Một dòng sông đen kịt chảy siết cùng với hai bên bờ là những đóa bỉ ngạn hoa nở rộ đỏ rực một mảnh.

Khung cảnh tựa hồ rất quen thuộc. Không biết bao nhiêu lần y đã nghĩ đến. Phải, y chính là đang ở địa ngục.

Là do y chém giết quá nhiều?

Địa ngục thì sao? Thân y đã chết… cả tim y cũng đã chết từ giây phút bị nàng đâm xuyên qua rồi.

“Ngươi là ai?”

Bạch y nhân cầm trên tay một quyển sách để ý thấy hắc y nam nhân đang đứng bên bờ sông lẳng lặng nhìn vào không trung liền nhướn mày bước đến.

Lãnh Cô Tịch im lặng nhìn bạch y nhân nọ, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu tình khiến người ta dễ dàng nhầm lẫn y với một bức tượng điêu khắc bằng băng đá.

“Lãnh Cô Tịch.”

Ba chữ đơn giản thoát ra khỏi đôi môi y. Đó là cái tên tổ chức đã cho y khi họ đem y về. Họ bắt y chém giết, y không hận, càng sẽ không oán họ bởi vì đó là cách duy nhất để sống sót ở thế giới của y, mạnh được yếu thua. Thế nhưng y lại vì nữ nhân nọ mà không chút chần chừ thẳng tay tuyệt diệt cả tổ chức, để rồi đổi lại trái tim bị nàng mạnh bạo cường đoạt chết lặng đi khi nhận ra tất cả những gì nàng nói với y, từ xuất thân đến lai lịch, ngay cả tình yêu nàng dành cho y cũng chỉ bất quá là một màn kịch được dàn dựng từ trước hòng mượn tay y tiêu diệt Ám sát tổ chức. Chỉ có y là ngu ngốc, mù quáng đi yêu nàng. Ám chủ nói đúng, yêu là thứ không cần thiết đối với một con người, bởi vì có yêu mới có hận, có yêu mới có đau…

“Lãnh Cô Tịch?” Bạch y nhân đưa tay lật lật mấy trang giấy, rất nhanh sau đó đã la lên nho nhỏ rồi vội vàng nắm tay y kéo đi, vừa đi vừa lầm bầm không ngừng, “Không ổn không ổn! Nhầm lẫn rồi! Lần này là nhầm lẫn tai hại rồi!!!”

Lãnh Cô Tịch chỉ đơn giản để người nọ kéo đi không nói gì. Cảnh sắc xung quanh y dần thay đổi, rồi cuối cùng người nọ kéo y dừng lại ở trước một đại điện âm u, ngồi trên ghế cao cao tại thượng kia là một nam nhân đang buồn chán lật xem sổ sách. Vừa thấy y cùng người nọ liền buông rơi sổ sách trên tay, hướng bạch y nhân nọ vui vẻ híp mắt lại nói, “Tử Ngôn ngươi cuối cùng cũng chịu gác qua công việc mà đến gặp ta sao?”

“Diêm vương đại nhân xin hãy giữ thể diện một chút…” Bạch y nhân được gọi Tử Ngôn nọ tuy không thể thấy rõ thần tình phía sau lớp sa bạch sắc nhưng có thể dễ dàng nghe được trong thanh âm của hắn có chút bất đắc dĩ.

“Khoan, dẹp chuyện đó qua một bên!” Tử Ngôn đem Lãnh Cô Tịch kéo đến trước mặt, “Diêm vương! Linh hồn này đáng lẽ vẫn chưa đến giờ tử mà đã bị chiêu hồn xuống đây, là sai lầm a, mau mau làm gì đi, không thì chắc chắc sẽ bị Ngọc Hoàng xử phạt a!”

Nam nhân ngồi trên ghế thượng đến lúc này sắc mặt ngả ngớn mới nghiêm túc lại, nhướn mày nhìn Lãnh Cô Tịch vẫn một bộ băng lãnh không chút cảm xúc, “Sao lại nhầm lẫn như vậy? Thực là… chuyện gì cũng bắt ta đứng ra giải quyết, các ngươi rốt cục xem Diêm vương ta là gì chứ?”

“Diêm vương…” Tử Ngôn hoãn hoãn thanh âm. Diêm vương nghe thấy rốt cục cũng đưa tay ra dấu đầu hàng, “Hảo hảo, ta là người chấp chính ở đây, thuộc hạ làm sai đương nhiên ta phải sửa chửa.”

Rồi nam nhân khoát tay áo, ngay lập tức một quyển sách nhỏ từ bên trong đống sổ sách hổ lốn trên bàn bay lên trước mặt hắn, những trang sách không gió tự động giở ra.

“Lãnh Cô Tịch, thọ mệnh 26 tuổi, chết vì tự sát.” Diêm vương thành thục đọc ra, rồi ngẩng đầu nhìn Lãnh Cô Tịch, “Mạn phép thứ hỏi ngươi năm nay đã bao nhiêu tuổi?”

“21.” Lãnh Cô Tịch lại không nhanh không chậm đáp lời. Nghe đến lí do bản thân chết đi y không khỏi tự cười giếu chính mình. Tự sát? Cũng phải, thế giới nọ có ai có thể giết y ngoài nàng, nếu y ngay cả bị nàng đâm mà còn chưa chết thì chỉ có y tự tay giết chết chính mình họa may giờ tử mới đến.

“Sớm đến năm năm?” Diêm vương gục đầu xuống bàn, “Cái bọn đáng chết… làm ăn thì chẳng ra gì suốt ngày đàn đúm…”

“Diêm vương…” Tử Ngôn lại hoãn thanh gọi.

“Tử Ngôn, đừng cản ta… lần này ta phải sa thải hết bọn đó!” Diêm vương tức mình vung tay. Tử Ngôn nghe vậy thở dài một hơi lại nói, “Sa thải họ Diêm vương người tự mình đi chiêu hồn nhé?”

“Ách…” Diêm vương lại lần thứ hai khựng lại. Hắn ho nhẹ mấy cái, trở về bộ dáng nghiêm túc hướng Lãnh Cô Tịch nói, “Lãnh Cô Tịch, mạng ngươi chưa tận, ngươi còn năm năm thời gian, ta cho ngươi một cơ hội nữa để sống lại thế nào?”

Lãnh Cô Tịch ngẩng đầu nhìn Diêm vương, đơn giản đáp, “Hảo. Thế nhưng ta có một yêu cầu, đưa ta đến một thời không khác, để ta làm lại từ đầu.”

“Ngươi chỉ có thời gian năm năm.” Diêm vương nhíu mày nói. Người bình thường quyết sẽ không chọn như vậy…

“Không sao.” Vẫn là một bộ lãnh tỉnh diện vô biểu tình. Sống lại ở nơi đó để làm gì? Giết nàng? Y chỉ sợ y sẽ không thể nhẫn tâm mà xuống tay…

“Điều đó là nghịch thiên.” Luân hồi chuyển thế, nếu để hắn đầu thai lại ở một thời không khác, nhất định cho dù hắn là Diêm vương đi nữa phạt cũng không phải nhẹ đâu.

“Ta đổi cho ngươi thất tình lục dục của ta.”

Một câu nói ra, ngay cả Tử Ngôn cũng chấn động. Bạch y nhân nhìn nam tử nọ với vẻ không thể tin được, ngay cả Diêm vương cũng xoa cằm mà trầm ngâm, “Như vậy đồng nghĩa với việc ngươi sẽ không bao giờ biết cái gì là yêu, càng không biết cái gì là hỉ nộ ái ố ai lạc dục. Ngay cả “ham muốn” ngươi cũng sẽ không có.”

Thất tình lục dục là thứ rất quan trọng với con người, đã là con người nhất thiết phải có thất tình lục dục, nếu không có, như vậy chẳng khác nào một khối đá vô tri vô giác không có bất kì ý niệm mong muốn nào, càng sẽ không vì tác động của những thứ xung quanh mà chuyển biến.

“Ta không quan tâm.” Lời nói ra nhẹ nhàng đến nỗi khiến kẻ khác tưởng như thứ y đang nói muốn đánh đổi không phải là thất tình lục dục của mình mà là một thứ gì đó rất tầm thường, không đáng trân trọng.

Diêm vương suy nghĩ một chút liền nói, “Được, nếu ngươi đã muốn như vậy.”

“Diêm vương!” Tử Ngôn sợ hãi kêu lên, mất đi thất tình lục dục liệu có còn được tính là con người hay không??

Diêm vương khoát tay ngăn lại lời Tử Ngôn muốn nói, hắn hướng đến Lãnh Cô Tịch vươn tay ra, từ giữa lồng ngực y, một ánh sáng lóe lên, sau đó rất nhanh thất sắc quang mang nọ như bị một lực lường cường đại nào đó bức phải đi ra, lơ lửng giữa không trung rồi rơi xuống tay Diêm vương, trở thành một mảnh ngọc bội trong suốt ở giữa lưu chuyển thất sắc quang mang xinh đẹp.

“Đây chính là thất tình lục dục của ngươi. Vật trao đổi ta đã nhận, hiện tại liền đưa ngươi chuyển hoán đến một thời không khác.” Diêm vương nói xong cơ thể Lãnh Cô Tịch liền chậm rãi tan rã. Y đưa mắt nhìn lại mảnh ngọc bội nọ, môi chợt cong lên như giễu cợt thứ đó.

Phút chốc đại điện đã chỉ còn lại Tử Ngôn Diêm vương hai người. Tử Ngôn nhìn đăm đăm vào nơi Lãnh Cô Tịch vừa biến mất, bần thần ngơ ngác không biết phải nói gì. Chợt Diêm vương từ phía sau bước đến vòng tay ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng thì thầm, “Nhìn cái gì đến thất thần?”

Tử Ngôn lúc này mới giật mình trấn tỉnh, nhỏ giọng đáp, “Diêm vương… rốt cục con người phải là lãnh khốc đến thế nào, trải qua chuyện đáng sợ đến thế nào mới ngay cả thất tình lục dục của mình cũng muốn bỏ đi?”

Diêm vương mở ra sa mạn che trước mặt Tử Ngôn liền thấy được dung mạo thanh tú của nam tử trong tay mình đã lấm tấm đầy những hạt lệ, nhẹ nhàng mắng, “Ngốc, khóc cái gì? Là y đem thất tình lục dục của mình dứt bỏ, cũng không phải ngươi a.”

“Ta là khóc cho y a… khi cầm tay y ta dường như cảm giác được một nỗi trống rỗng không thể nói nên lời, y đang rất buồn, rất đau khổ, nhưng y không khóc được… y không khóc được ngươi có biết không??” Tử Ngôn la lên, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Diêm vương. Diêm vương bất đắc dĩ đành tăng lực đạo kềm lại bảo bối trong tay mình, nhỏ giọng nói, “Hảo hảo, ngươi đa sầu đa cảm, ta biết. Muốn khóc liền cứ khóc, cứ coi như là khóc thay cho nam tử nọ đi.”

Tử Ngôn im lặng khóc, chợt nhìn xuống mảnh ngọc bội trong tay Diêm vương, liền nói, “Y vốn lãnh tình, hiện tại ngay cả thất tình lục dục cũng không có, ngươi nói năm năm tiếp theo y sẽ ra sao?”

Diêm vương xoa đầu bảo bối của mình, than nhẹ, “Một con người lãnh khốc như vậy… chỉ hi vọng y sẽ gặp được người có thể lại một lần nữa dạy cho y biết cái gì là thất tình lục dục.”

“Có thể dạy lại sao?”

“Đương nhiên. Không phải ta đã từng nói với ngươi sao? Thất tình lục dục là thứ một con người không thể không có, đã là con người thì phải có thất tình lục dục. Cho dù hiện tại ta lấy đi, nhưng tương lai chỉ cần có người có thể dạy lại cho y, khiến y hạ xuống những băng đá bao phủ trái tim mình, như vậy không chỉ đơn giản là ‘ham muốn’ hay hỉ nộ ái ố, ngay cả yêu y cũng sẽ có thể cảm nhận được.”

“Thực sự?” Tử Ngôn nghi ngờ nhìn Diêm vương, ngay sau đó hai má liền đã bị nam nhân nắm lấy kéo ra khiến hắn la lên oai oái không ngừng.

“Này thì dám nghi ngờ Diêm vương đại nhân ta!” Diêm vương vui vẻ nhìn ái nhân không ngừng giãy nãy trong tay mình, lại nhìn hướng Lãnh Cô Tịch đã biến mất.

Tuy nói là nói vậy… thế nhưng thời hạn chỉ có năm năm, hắn vẫn là hi vọng y không yêu ai, càng đừng có một ai đi yêu y… nếu không đến thời hạn, chia li là điều khó có thể tránh khỏi.

[Hết chương 2]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.