Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 3: Chương 3




Lãnh Cô Tịch sau một cái phẩy tay của Diêm vương liền rơi vào trầm mê, không biết như thế nào y lại mộng. Y mộng thấy bản thân đang im lặng ngồi dưới đất, trước mặt y là một nam tử thân thể gầy gò yếu ớt, mái tóc dài đen nhánh như hòa vào màn đêm, bộ bạch y bám đầy bụi bẩn phủ trên những đường nét còi cọc.

Nam tử đem hai tay che đi khuôn mặt mình khiến Lãnh Cô Tịch không thể nhìn rõ được biểu tình của y, thế nhưng những giọt lệ châu không ngừng rơi xuống đất cùng thân thể liên tục run lên nhè nhẹ của nam tử đã đủ cho y biết, người nọ là đang khóc.

Thanh âm nỉ non, thút thít tràn ngập không trung. Lãnh Cô Tịch nếu là bình thường hẳn phải cảm thấy rất chán ghét mà trực tiếp giết chết kẻ nọ, thế nhưng y một chút cũng không cảm thấy gì, dường như mọi việc xung quanh đều không thể khiến y mảy may dao động, ngay cả thanh âm khóc lóc mà bình thường y ghét bỏ vì nó rất phiền nhiễu cũng không thể lay động được y. Y vẫn ngồi đó, im lặng nhìn nam tử khóc.

Thì ra không có thất tình lục dục tâm tình lại thoải mái đến vậy.

Y nhắm lại hai mắt, rồi lại từ từ mở ra. Thanh âm thút thít đã không còn, thay vào đó là tiếng kêu khóc của một nữ tử.

“Thiếu gia!! Thiếu gia! Mệnh người thực khổ a… ô ô ô…”

Y đưa mắt nhìn xuống liền thấy được một nữ tử ăn vận kì quái đang vùi đầu trước ngực mình. Y muốn mở miệng nói chuyện lại đột ngột phát hiện cổ họng của mình khô khát, vì vậy mà cũng thôi yên lặng nằm xuống nhìn quanh.

Căn phòng nơi y đang nằm rất lớn, thế nhưng đồ vật cho dù nhìn có sang trọng thế nào đi nữa y cũng chỉ thấy kì quái. Tất cả những thứ này có điểm giống với đám đồ cổ y thấy trong một lần đến chợ đen ám sát thủ tướng. Còn nữ tử đang vùi mặt kêu khóc trước ngực y y phục cũng thập phần kì lạ, đều là đồ cổ trang.

Vậy ra đã đến một thời không khác?

Nhận thấy chuyển biến của nam tử bên dưới, Điệp Nhi vội vã ngẩng mặt lên, thấy được đôi phượng nhãn của nam tử đang mở ra, yên lặng nhìn vào mình thì nàng liền sợ hãi đến ngã bệch trên đất.

“T-T-T-” Nàng cứ lắp ba lắp bắp như vậy mãi không ngừng. Cuối cùng của cuối cùng nàng cũng hét lên được, “Thiếu gia chưa chết!!!! Oa!! Thiếu gia người thực sự chưa chết!!!!!”

Liền nhảy cẩng lên ôm chầm lấy nam tử.

Lãnh Cô Tịch im lặng không cỏ phản ứng gì. Cơ thể y đau, thế nhưng cơn đau này đối với y là quá nhỏ, không đáng để y phải quan tâm.

“Ô… Điệp Nhi lập tức đi mời đại phu, thiếu gia người yên tâm, lần này Điệp Nhi sẽ mời được, chắc chắn sẽ mời được!!” Điệp Nhi gạt đi lệ trên mặt, vội vã ngồi dậy, rồi cũng vội vã quay đầu chạy đến đại môn. Thế nhưng chân vừa đặt đến ngạch cửa liền đã bị chặn lại.

“Nga, ta còn tưởng là gì, ra vương phi đại nạn chưa chết, chỉ vậy thôi mà đám người hầu đã ồn ào đến thế rồi, vương phi người thực là có địa vị trong lòng bọn hắn a.”

Một nữ nhân thân vận hồng y yên chi son phấn xinh đẹp lộng lẫy cười cười bước vào, theo sau nàng là hai nam hầu thân hình to lớn.

Điệp Nhi nhìn rõ người đến liền tá hỏa sợ hãi che trước mặt Lãnh Cô Tịch, “Dung phi… người-người đến có chuyện gì??”

Nữ nhân được gọi Dung phi nọ chỉ đơn giản cười hất đầu ra ngoài cửa. Bên ngoài đó gần kề hoa trì xinh đẹp là một nam nhân đang an nhàn ngồi. Mái tóc đen dài được vấn lên bằng cây trâm ngọc, mắt phượng mày kiếm, đồng tử đen thẳm như vực sâu không đáy, nụ cười tự tiếu phi tiếu nở bên môi. Nam nhân một thân bạch y phiêu phiêu tự tại, trên tay phe phẩy phiến tử, một bộ phong lưu mê đảo chúng sinh. Xung quanh hắn là những nữ nhân ăn vận sặc sỡ xinh đẹp trích tiên.

Nguyên lai sau khi nghe thấy An Tuyết Nhiên đã chết, Tam vương gia cùng bầy thê thiếp của mình tính toán sẽ đến xem một chút, không ngờ tới nơi lại nghe thấy tiếng kêu của Điệp Nhi liền biết chuyện tốt không thành, vì vậy cả bọn bày ghế ra ngồi nơi hoa trì này đợi Dung phi đem nam tử ti tiện nọ ra làm trò hề.

“Chính là Tam vương gia thấy trời nóng quá, sợ vương phi sẽ vì nóng mà càng trở bệnh nặng nên bảo ta vào đây đem vương phi ra ngoài cùng mọi người trò chuyện cho thư thỏa.”

Nói rồi cũng không đợi Điệp Nhi kịp phản ứng liền đã ra hiệu cho hai tên hầu theo sau đi vào kéo lấy Lãnh Cô Tịch vẫn còn đang nằm bẹp trên giường ra ngoài.

Cơ thể Lãnh Cô Tịch đang sở hữu hiện tại rất yếu, y không thể làm gì khác ngoài để bọn họ kéo đi. Không, đúng hơn là y không buồn mà cử động, hai mắt khép lại đầy mệt mỏi.

“Vương gia, nô tỳ đã đem vương phi ra rồi, người có gì để thưởng nô tỳ không?” Dung phi nũng nịu vừa đến được hoa trì liền sà ngay vào lòng bạch y nam nhân. Hiên Viên Thích cũng không đẩy ra, ngược lại còn dùng phiến tử nâng cằm nàng lên vui vẻ nói, “Như vậy đêm nay bổn vương qua cung nàng thế nào?”

Dung phi nghe vậy hai má liền phiếm hồng, càng khiến khuôn mặt của nàng trở nên diễm lệ, “Vương gia… người thực là…”

Chợt “Rầm” một tiếng nhìn qua đã thấy Lãnh Cô Tịch ngã nằm trên đất. Hiên Viên Thích đưa quạt lên che miệng, mạn cười nói, “Nga, vương phi, ngươi đang làm gì a? Như thế nào đứng cũng đứng không vững?” Liền nhìn qua hai tên nam hầu vừa đỡ y khi nãy, “Các ngươi giải thích như thế nào đây? Bảo các ngươi đỡ vương phi ra đây, các ngươi lại làm y té ngã.”

“Vương gia tha tội.” Hai tên nam hầu bình tĩnh quỳ xuống, dường như một chút cũng không sợ hãi lời trách mắng của vị vương gia cao cao tại thượng kia.

“Hừ, tự mình đến Giám phòng nhận phạt đi.” Hiên Viên Thích khép quạt, lại đưa tay ôm lấy một mĩ nữ, không chút chú ý đến kẻ đang ngã trên đất kia.

“Vâng, vương gia!” Liền nhanh chóng rời đi.

Lãnh Cô Tịch nhìn một màn trước mắt này không có cảm giác gì đặc biệt. Y chống tay ngồi dậy, cẩn thận từng chút một mới có thể đứng thẳng lên được. Y phục trên người đều đã bị vấy bẩn, Điệp Nhi đứng một bên thấy vậy vội vàng chạy đến, đang muốn đưa tay đỡ y thì đã bị người ngăn lại.

“Vương phi, để muội đỡ người a, qua đây.” Một thanh y nữ nhân khác trong đám người đứng ra đưa tay về phía Lãnh Cô Tịch. Lãnh Cô Tịch nhìn bàn tay nàng, thùy hạ hàng mi dài cong vút tựa hắc phượng vĩ xinh đẹp, sau đó không nói không rằng trực tiếp đi ngang qua nàng đến bên bóng râm của hoa trì. Tuy rằng y không ngại phơi nắng, thế nhưng thân thể này của y lại ngại, cũng không còn cách nào khác.

Nữ nhân bị y quẳng cho cục lơ nhất thời ngây ngẩn cả ra, nếu là bình thường vương phi tuyệt đối sẽ không từ chối bất kì lời mời của ai… thế nhưng lần này cư nhiên…

Phía sau truyền đến tiếng cười nho nhỏ bị kềm nén, Hoán phi giận đến đỏ cả mặt, nàng từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ phải chịu mất mặt như vậy… tiện nhân này cư nhiên…

Thanh y nữ nhân quay người lại, vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, nàng tiếp cận đến phía sau Lãnh Cô Tịch, chợt nàng vươn tay, vừa nói, “Vương phi, người xem bên kia.” Liền làm như vô tình mà phất tay trúng nam tử thân thể yếu ớt bên cạnh, trực tiếp đem y đẩy ngã xuống hoa trì lạnh lẽo đang vào mùa đông.

Chỉ nghe một tiếng lớn, nước văng lên tung tóe. Điệp Nhi kinh hãi muốn phóng đến bên bờ hoa trì thì liền bị hai tên thị vệ giữ lấy, sợ hãi hét lớn, “Thiếu gia!!”

“Ô, vương gia… nô tỳ thực sơ ý… chỉ là vì vương phi cư nhiên không chịu tránh ra mà…” Hoán phi làm ra vẻ người bị hại nhìn Hiên Viên Thích, hắn mỉm cười đáp lại nàng, “Đừng lo, vương phi rất nhanh sẽ lên lại, lỗi cũng không phải ở nàng.” Liền đưa tay kéo lấy Hoán phi vào lòng. Tiện nhân kia chết càng tốt, tuy rằng khuôn mặt nọ thực đẹp, thực mĩ, cơ thể đó cũng khiến hắn nhớ mãi không quên, thế nhưng lại là một cái nam nhân nhu nhược yếu đuối vô dụng. Nếu là một nữ nhân hắn cũng không phiền nếu phải giao ra ngôi vị vương phi đâu.

Cứ như vậy cả đám người vui vẻ ở trên bờ chờ đợi một người bệnh nặng đang vật vờ giữa lằn ranh sống chết trồi lên từ dưới nước ao hồ lạnh lẽo. Đám cung nhân thấy cũng chỉ có thể im lặng, cho dù có yêu quý vương phi đến thế nào bọn họ cũng không thể chống lại vương gia, nơi này ác ma đó là lớn nhất.

Bọn họ nhiều lúc cũng không thể hiểu được vì cái gì một người như vậy lại là “Chiến thần” bảo quốc hộ dân, lập nhiều chiến công rạng rỡ người người kính trọng, trong mắt bọn họ, bọn họ chỉ thấy một con ác ma đội lốt người, bá đạo độc đoán.

[Hết chương 3]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.