Lãnh Phi Của Tử Hoàng

Chương 4: Chương 4: Vẫn là Hồ Cơ nàng lợi hại




-Cẩm Hương, ngươi lại từ Tứ Huyền viện về à?-Song nhi nhìn theo bước Cẩm Hương nghênh ngang tiến vào Nhị Cơ viện.

-Ta đi đâu, không liên quan tới ngươi- Cẩm Hương hất cằm nói.

-Ta không có ý kiến gì, nhưng ngươi là nô tì của nhị tiểu thư, không thể suốt ngày đi tới Tứ Huyền viện.-Song nhi giọng nghe đầy khó chịu.

-Thì sao chứ? Song nhi ngu ngốc, ta nói ngươi nghe, nhị tiểu thư trong phủ đại tướng quân nếu như xem xét còn thua cả mấy hạ nhân, ngươi hà cớ gì phải vì nàng mà cực khổ, không bằng cứ theo tứ tiểu thư, cuộc sống sau này sẽ sung sướng hơn.-Cẩm Hương vừa nói vừa đưa tay sờ cây trâm bạc mà tứ tiểu thư vừa ban cho nàng ta.

-Thế nào? Ngươi cảm thấy ta chưa tốt với ngươi?- giọng nói lạnh nhạt cùng hơi thở mị hoặc vang lên phía sau bọn họ. Hồ Cơ một thân bạch y mộc mạc, tóc đen xỏa tự do, phía trên chỉ cài một cây trâm gỗ đơn sơ ung dung bước về phía các nàng.

-Tiểu thư, người còn bệnh, không ở bên trong nghỉ ngơi, lại đi ra đây làm gì?-Song nhi đầy quan tâm chạy đến bên cô chất vấn.

Hồ Cơ mặc kệ Song nhi đang dài dòng bên tai nàng, bước thẳng tới Cẩm Hương.

-Tiểu thư, người tỉnh rồi sao!?-Cẩm Hương lời nói không thể hiện kính trọng lại còn hàm ý khinh thường, bộ dáng dửng dưng.

-Ngươi thật không mong ta tỉnh lại sao?-Hồ Cơ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia giảo hoạt.

-Ta thật sự không có, nhưng cũng không ít người muốn như vậy đi, A, ý ta nói là ta rất mong tiểu thư tỉnh lại.-Cẩm Hương chua ngoa nói.

-Thật sao? Sao ta lại cảm thấy không đúng?-Hồ Cơ nheo mắt mị hoặc nói.

-Không có, A, tiểu thư, ta quên mất, ta còn phải đem bánh quế hoa mà tứ tiểu thư thích ăn nhất đến Tứ Huyền viện, ta phải đi đây... nếu không tứ tiểu thư sẽ không vui.-Cẩm Hương dáng vẻ như là bỏ lỡ chuyện rất quan trọng.

-Thế à? Vậy thì ngươi đi đi.-Hồ Cơ vẻ mặt dịu dàng.

-Được, ta đi đây.-Cẩm Hương nói bâng quơ một câu rồi định chạy đi.

Hồ Cơ một tay giấu sau lưng nhẹ nhàng xuất ra uyển thuật có sắc thể tím bắn nhẹ đến hòn đá ngay chân Cẩm Hương, hòn đã bị lực tác động bay thẳng đến đầu gối Cẩm Hương với vận tốc mà người bình thường không thể thấy được, khiến nàng ta A một tiếng rồi khuỵu hai chân xuống nền đá lát mỏng sắc nhọn làm rách đầu gối.

-Cẩm Hương, ngươi không sao chứ?-Hồ Cơ giả vờ hốt hoảng reo lên.

-A, ta không sao, cái chân của ta,...

-Có cần ta bảo Song nhi dìu ngươi đến viện của tứ muội?

-Không cần, ta tự đi được...-Cẩm Hương đau đớn đứng dậy, chạy vội vàng đến Tứ Huyền viện, vết thương sâu như vậy sẽ để lại sẹo, nàng ta phải mau chạy đến viện của tứ tiểu thư xin cao dược... gương mặt lạnh nhạt của nàng nhìn theo hướng nàng ta chạy đi, hừ, muốn đến báo cáo với chủ tử thực sự của ngươi? Vậy tốt nhất nên đi nhanh đi, đến một người ta tiếp một người, đến hai người ta tiếp một đôi....

Sau khi bóng Cẩm Hương khuất sau hàng cây, Song nhi cười khúc khích...

-Haha.. thật đáng đời nàng ta...

-Ngươi cười cái gì?-Hồ Cơ bình thản hỏi.

-Tiểu thư, nàng ta bình thường hay ức hiếp ta, lại vô lễ với tiểu thư, cả ông trời cũng muốn trừng phạt nàng ta...-Song nhi mặt ngẩng cao nhìn trời xanh bao la, hóa ra ông trời còn có mắt.

Hồ Cơ không nói gì, khóe miệng hơi nâng, trong lòng thầm khinh thường, Ngọc Hoàng Đại Đế suốt ngày nhàn nhã đọc kinh thư lo chuyện lớn của nhân loại, nào có tâm tư nào mà lo những chuyện nhỏ nhặt này,xem ra vẫn là Hồ Cơ nàng lợi hại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.