-Tiểu thư... tiểu thư
Hồ Cơ mơ hồ nghe được tiếng của một nữ nhi vang lên bên tai, đầu óc ong ong đau nhức, mí mắt nặng trĩu cố gắng nâng lên, ngoài dự đoán, trước mắt nàng không phải Hỏa Cơ cung ấm áp, cũng không phải cung điện Hồ tộc xa hoa, càng không là con đường đầy hoa bỉ ngạn đỏ đi tới hoàng tuyền như Băng Ca hay nói... mà lạ một khung cảnh lạ lẫm, gian phòng đơn sơ, tàn tạ, một nữ nhi có gương mặt bầu bĩnh, tròn trịa, đôi mắt ngập nước đang tha thiết nhìn nàng...
-Tiểu thư... người tỉnh rồi... người cuối cùng cũng tỉnh lại...
Hồ Cơ không nói gì, mắt đào hếch lên mị hoặc nhìn người trước mặt, nàng vẫn chưa khẳng định được, nàng ta là bạn hay là thù, phải biết, Hồ tộc đã diệt vong chỉ còn lại một mình nàng, người muốn giết nàng, cũng không phải là ít đi...
-Tiểu thư... người sao vậy...-Nữ nhân đó ánh mắt đầy lo lắng, giơ tay hướng về nàng.
-Đừng chạm vào ta- Hồ Cơ ánh mắt chán ghét nói.
-Tiểu thư... người... có phải là Song nhi làm sai điều gì không... sao người lại không thích Song nhi...-Song nhi đầy ủy khuất nói.
Hồ Cơ thái độ vẫn như cũ dè chừng Song nhi.
-Tiểu thư....huhu...
-Ngươi là ai?-Nàng đổi dáng vẻ bình tĩnh nói, nữ nhân trước mắt không hề có võ công, bộ dạng lại là vẹn phần yếu đuối cùng hèn nhát, xem không ra là có khả năng làm hại nàng.
-Tiểu thư... người thật sự không biết ta là ai?-Song nhi ngừng khóc, ngạc nhiên hỏi.
-Tiểu thư? Ngươi tại sao cứ luôn miệng gọi ta là tiểu thư?
-Tiểu thư... sao khi người tỉnh lại... liền rất lạ...
-Tỉnh lại? Trước đó ta bị gì sao?- Hồ Cơ híp mắt hỏi.
-Người thật sự không nhớ?
-Có lẽ là, sau khi tỉnh lại, trí nhớ của ta bị ảnh hưởng, tạm thời cái gì cũng không nhớ được.-Hồ Cơ mắt rũ xuống nhìn ly trà nguội lạnh trong tay.
-À... là vậy... nhưng người chính là không nhớ gì?-Song nhi tỏ vẻ đã hiểu.
-Ừm... cái gì cũng không nhớ, kể cả, nơi quý quái này là nơi nào?
-Được, để Song nhi thuật lại cho người nghe... nơi này là Tử quốc của Tử hoàng Quân Khuynh Tử năm 234, người là nhị tiểu thư Lãnh Cơ của phủ đại tướng quân, 3 ngày trước Tử hoàng hạ đạo thánh chỉ lập người làm phi tử, người vì bị lão gia cùng phu nhân ép buộc liền chạy tới Thanh Hà hồ mà tự vẫn, may mắn được có gia nhân thấy mà cứu sống người.-Song nhi chậm rãi kể lại.
Hồ Cơ dò xét từng chi tiết, trước đó, Lang Thiên Vũ ( tứ cô vương của Lang tộc, nghĩa tỷ của nàng) thường nói, có một số người sau khi chết đi vì còn hàm oan chưa dứt ở nhân gian nên được đặc cách sống lại, cái đó được gọi là trọng sinh, lại nói, có vài người ở thế giới hiện đại, theo luân hồi hoặc là vô tình mà đi tới một thời không khác, được gọi là xuyên không... nhưng người ta trọng sinh là nữ nhân cổ trang bị hôn phu vứt bỏ, xuyên không đa số là sát thủ hoặc nữ sinh.... nàng là thần... hà cớ gì không những trọng sinh mà còn xuyên qua tới đây... Ngọc Hoàng Đại Đế, Hoa Mẫu Nương Nương, các người là đang trêu chọc ta?
-Tiểu thư... ngươi đang nghĩ gì vậy?-Song nhi lay nhẹ nàng.
-À.. không có gì... nhưng ngươi bảo ta là nhị tiểu thư của phủ đại tướng quân, vậy tại sao lại ở một nơi như thế này?-Hồ Cơ bài xích nhìn gian phong rách nát đầy mùi mốc, nàng bẩm sinh là thích cái đẹp, lại đại kỵ với những thứ không hoàn hảo...
-Ừm... cái đó... thật ra... mặc dù người là nhị tiểu thư... nhưng vốn không được lão gia yêu thương... cho nên...-Song nhi ngập ngừng nói.
-Ngươi có thể nói rõ hơn về mọi người trong phủ Đại tướng quân cho ta biết được không?-Hồ Cơ lười biếng hỏi.
-Vâng ạ... lão gia tên là Lãnh Nghiêm, có công lớn trong việc giúp Tử hoàng lên ngôi nên được phong làm đại tướng quân, lão gia cùng mẫu thân người là thanh mai trúc mã thuở nhỏ, nhưng lúc hạ sinh người, đại phu nhân không may mà qua đời... kể từ đó, lão gia không muốn nhìn mặt người... về sau, nhị phu nhân, cũng tức là nữ nhi của thái thừa tướng thay thế vị trí chủ mẫu trong phủ đại tướng quân, luôn tác động làm cho lão gia ngày càng chán ghét người, cắt xén chi tiêu hàng tháng của người, cho nên cuộc sống của người mới cực khổ như thế này, lại nói, sau khi đại tiểu thư Lãnh Vũ, là thân tỷ tỷ cùng mẹ sinh ra của người rời khỏi, phu nhân lại làm ra những việc quá đáng, tứ tiểu thư Lãnh Huyền, thất tiểu thư Lãnh Hy do nhị phu nhân sinh ra cùng ngũ tiểu thư Lãnh Khê do tam di nương sinh ra và bát tiểu thư Lãnh Khê của tứ di nương lúc nào cũng tìm cách ức hiếp người...-Song nhi ánh mắt bi thương nói.
-Trong phủ đại tướng quân, ngoài đại tiểu thư ra, mọi người luôn đối với ta chán ghét?-Hồ Cơ bình thản hỏi.
-Cũng không hẳn, thật ra thì tam di nương vốn là hảo tỷ muội của đại phu nhân nên đối với người cũng là không có ý khinh thường, còn có tam thiếu gia Lãnh Hiên là nhi tử của nhị phu nhân thường chống đối mẫu thân và các muội muội của người, hay nói giúp cho tiểu thư, và lục tiểu thư Lãnh Tú tính cách hiền lành dịu dàng do tứ di nương sinh ra những lúc không có đại tiểu thư, nếu người bị các tiểu thư khác ức hiếp, luôn đứng ra bênh vực người...
-Vậy tại sao ta lại chạy đến Thanh Hà hồ tự vẫn?
-Đó là bởi vì hoàng thượng hạ thánh chỉ đến phủ đại tướng quân muốn lập người làm phi tử, mặc dù nhị phu nhân muốn tứ tiểu thư thay thế, nhưng thánh chỉ lại chỉ đích danh người nên phu nhân mới từ bỏ mà chuyển sang cùng lão gia ép buộc người gả vào hoàng cung, người không muốn phải gả cho Tử hoàng nổi tiếng phong lưu tàn bạo, nhưng lại vì sức ép của phụ mẫu mà tự vẫn...-nói đến đây, Song nhi không kiềm được nữa khuôn mặt đã ngập đầy nước.
-Ngươi khóc cái gì chứ? Ta còn chưa chết... ta còn muốn biết, ngoài ngươi ra, ta không còn nha hoàn nào khác sao?-Hồ Cơ khó chịu nói, lúc trước, ngoại trừ Băng Ca ra, nàng chính là cực kì ghét những nữ nhân hay rơi lệ, thật yếu đuối...
-Hix hix... vẫn còn một nô tỳ Cẩm Hương do đại phu nhân theo căn bản mà phái tới, nhưng nàng ta bình thường không ở Nhị Cơ viện ( của nhị tiểu thư Lãnh Cơ) hầu hạ người, mà chạy đến bên Tứ Huyền viện của tứ tiểu thư...
Lãnh Cơ không nói gì, dáng vẻ lười nhác dựa vào thành ghế mục nát nhưng vẫn tỏ ra uy nghi, ánh mắt vốn mị hoặc được phủ một lớp sương dày đặc mang theo vài tia tà ác khó mà có thể nhìn ra đảo quanh một vòng gian phòng cũ kỹ...Hồ Cơ nàng mặc dù bình thường không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu nàng bây giờ đã chiếm hữu thân thể của nhị tiểu thư Lãnh Cơ này thì cũng nên vì nàng mà giáo huấn bọn người đó một trận, chủ mẫu mưu kế? qua được độc dược của nàng?, muội muội âm ngoan cùng thích ức hiếp nàng? Có thể thắng uyển thuật trong tay nàng sao? Hơn nữa, nếu Ngọc Hoàng Đại Đế và Hoa Mẫu Nương Nương đã cho nàng một cơ hội sống lại, thì nàng sẽ vì nữ nhân ở nhân gian này sống thật tốt...