Lãnh Phi Của Tử Hoàng

Chương 2: Chương 2: Đế vương cũng có lúc cô đơn




.Tử Quốc...

-Ca ca, người ko nhất thiết phải giết ta đi?-nam nhân yếu ớt, tay ôm ngực nhuộm đầy máu.

-Thật lòng, ta cũng ko muốn giết ngươi, nhưng nếu ngươi còn sống, ngôi vị đó, khó mà có thể về tay ta...

-Tam ca, người biết, ta vốn ko có tâm tư với ngôi vị đó.-Nam nhân đau khổ nói.

-Cho dù là như vậy, ta cũng phải loại trừ ngươi, ta sẽ ko tha cho bất kì kẻ nào dám cản đường ta...

-Tam ca, người nói ta biết, có phải, người đã ám sát đại ca cùng ngũ ca?

Hồng y Nam tử đối diện im lặng không trả lời...

-Thật là z sao?

-Đúng, là ta đã giết bọn họ.

-Tại sao? Vì ngôi vị hoàng đế?

-Nó vốn là thuộc về ta...

Nam nhân bị thương vẫn im lặng nhìn người mà mình gọi là ca ca trong 17 năm qua...

-Để ta kể cho ngươi nghe một chuyện xưa... chuyện bắt đầu vào 20 năm trước... Tử Hoàng Quân Khuynh Cung đem lòng yêu thập tam công chúa Sở Linh Vũ của Sở quốc... hắn hướng nàng cầu thân... nàng nguyện ý cùng hắn về Tử quốc, làm Hoàng Quý Phi của hắn... hắn quên đi hoàng hậu cùng chư vị phi tần mĩ nhân trong cung, một lòng sủng ái nàng, cùng nàng quấn quít bên nhau... hắn nghĩ, hắn có thể bảo vệ nàng trong lòng bàn tay... nhưng vô tình lại khiến nàng trở thành tâm điểm ghen ghét của mọi người... không lâu sau, nàng sinh cho hắn một nhi tử, hắn liền đem nhi tử đó lập làm thái tử... mọi chuyện vẫn hạnh phúc... cho đến khi... 5 năm sau...trong đêm 15 trăng tròn... một nhóm hắc y nhân đột nhập vào trong cung viện của nàng...bọn chúng tàn nhẫn sát hại nàng... sau đó còn muốn diệt khẩu luôn đứa bé... đứa bé đó nấp trong mật thất dưới giường của nàng đã tình cờ nghe được một giọng nói quen thuộc... người đó bảo, phải giết bằng được đứa bé, ko thể để cốt nhục của nàng còn sống trên cõi đời này... ngôi vị thái tử vô tình rơi vào tay đại hoàng tử...đứa bé mặc dù may mắn thoát chết, nhưng trong suốt 15 năm qua, người nọ vẫn tìm mọi cách ám sát nó, ko chừa cho đứa bé đó con đường sống... người đó... ....chính là hoàng hậu... người mà trong mắt các ngươi đều là mẫu nghi thiên hạ, khoan dung độ lượng, hàng ngày ăn chay, tĩnh tâm niệm phật, nhưng bàn tay từ lâu đã dính đầy máu...

-Tam ca, người là đang gạt ta có phải ko? Mẫu hậu của ta sẽ ko làm những chuyện đáng ghê tởm đó-nam nhân bị thương gào lên.

-Ngươi có tin hay ko, ko quan trọng, nhưng hôm nay, ta nể tình ngươi trước giờ luôn giúp đỡ ta, không có tà ý xấu xa, mặc kệ ngươi là nhi tử của bà ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhưng chức vị lục hoàng tử này, ngươi ko thể tiếp tục, tốt nhất là hãy đi thật xa Tử Quốc, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta...-Hồng y nam tử lạnh nhạt nói.

-Được, cảm ơn người, ko gặp lại...

Nam nhân bị thương nhẹ nhàng dùng khinh công rời khỏi, bỗng chốc đã biến mất, chỉ còn lại giọng nói nhẹ như gió,Tam ca, ta thay mẫu hậu của ta xin người tha thứ, ngôi vị đó, xem như là ta bồi đắp những tổn thương mà mẫu hậu ta gây ra cho người, ta sẽ biến mất khỏi Tử quốc, còn về phần thất đệ, ngươi ko cần lo lắng, hắn đối với thứ đó, cũng là ko cầu...

Năm 234, Tam hoàng tử Quân Khuynh Vũ Hiên lên ngôi hoàng đế....

... trong đêm tĩnh mịch tại hoàng cung...

-Nàng thật sự muốn rời xa ta?-Nam nhân mặc hoàng sam ánh mắt mông lung nhìn về hướng bạch y nữ tử...

-Ngươi ko phải ko biết, người ta yêu là Thần.- bạch y nữ tử tiếng nói tựa như gió.

-Tại sao chứ? Hắn chỉ là một vương gia nhỏ nhoi, trong tay chỉ nắm giữ 5 vạn binh, hắn có thể cho nàng cái gì? Nhưng ta thì khác, ta là vua một nước, có thể cho nàng cả thiên hạ, nàng như thế nào lại ko chấp nhận ở bên cạnh ta?-ánh mắt nam nhân hiện lên tia hận ý.

-Vì ta ko yêu ngươi...

-Ko phải!! Nếu như ko có hắn, nàng sẽ yêu ta...

Bạch y nữ tử ko nói gì, nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn nam nhân đầy áy náy...

-Xin lỗi ngươi, trước kia ta nói yêu ngươi chỉ để tiếp cận chàng, ta đã yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên, ta cũng đã nguyện với trời đất, đời này kiếp này chỉ hướng về chàng... ngươi sẽ tìm được nữ nhân mà ngươi yêu thương...

-Nàng đừng nói nữa...ta ko muốn nghe lời thương hại của nàng...

-Ta ko thương hại ngươi... chỉ là... ta ko thể yêu ngươi... thật xin lỗi...-nữ tử nhẹ bước về phía trước, muốn ly khai hoàng cung.

-Nếu nàng dám đi, ta sẽ khiến phủ tướng quân sụp đổ...

Bước chân nữ tữ dừng lại đôi chút, chỉ nói một câu nhẹ nhàng, sau đó cùng bạch y nam tử thất vương gia Quân Khuynh Thần nắm tay nhau rời khỏi Tử quốc... sống cuộc sống bình yên của hai người...

Sau khi đôi uyên ương kia rời đi, Quân Khuynh Tà trong đầu vẫn là lời nói ban nãy của Lãnh Vũ, đôi mắt hiện lên vẻ bất lực, cảm giác sự tĩnh mịch vây quanh bốn phía hoàng cung, trong bóng tối, cho dù hắn đứng trên cao, vẫn ko thoát khỏi sự lạnh lẽo.... hóa ra... đế vương cũng có lúc cô đơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.