Hữu Hi đau khổ khẩn cầu Lăng Khiếu Dương
có nữa phần thương xót mà đồng ý, nhìn Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà thất hồn lạc phách, Lăng Khiếu Dương rất giận, rất xúc động.
Nhưng hắn lại lãnh lẽo vô tình nói: “Ngươi đừng được vọi đòi tiên, muốn gặp hắn ngươi tốt chết chờ đến chết đi”
Cùng lúc nha hoàn bưng thuốc vào: “Thuốc đã nấu xong, mời phu nhân uống”- Người hầu cẩn thận nói, trong lòng nơm nớp lo sợ
Hữu Hi lúc này tâm tình buồn phiền, nhìn thấy chén thuốc liền lắc đầu: “Tại sao ta phải uống thuốc, ta không uống, không uống, ta muốn gặp Hoàng Bắc Thiên, ta muốn gặp hắn”
Lăng Khiếu Dương sắc mặt âm trầm đáng sợ, tức giận cầm lấy chén thuốc từ tay nha hoàn: “Ngươi phải uống”
Hữu Hi tuyệt vọng nói: “Tại sao
ta phải uống thức thuốc đó, tại sao mỗi ngày đều uống, thuốc có thể chữa bệnh nhưng không thể chữa lành cho trái tim, uống nhiều nó thì sao chứ?”.
Lăng Khiếu Dương khom lưng, cánh tay dùng sức giữ lấy cằm Hữu Hi. Đôi mắt đen tức giận nhìn thật kỹ nàng, sau đó cả giận nói: “Lời của ta ngươi phải nghe, ta muốn ngươi uống thì ngươi phải uống, chẳng
lẽ quên mất hứa hẹn của chúng ta rồi sao? Sao vậy, ngươi tưởng cứu họ ra rồi thì không còn nguy hiểm nữa phải không? Không sợ ta tìm cơ hội bóp
chết bọn họ?”
Hắn không còn kiên nhẫn để tiếp tục nói dong dài liền ép buộc nàng mở miệng, đem chén nước đầy đổ vào trong miệng Hữu Hi.
Hữu Hi giãy dụa yếu ớt không chút sức
lực, Lăng Khiếu Dương thì giận đầy mình, cũng không cần biết Hữu Hi có
bệnh hay không, hắn đem thuốc cho nàng uống xong, rồi phẫn nộ hất chén
từ trên bàn xuống mặt đất nát bấy.
Sau đó thở hổn hển đi qua đi lại rồi dừng trước mặt Hữu Hi, tay chỉ vào nàng, giận dữ hét: “Không uống thuốc, thì ta sẽ ép ngươi mỗi ngày đều uống như vậy. Không ăn cơm, ta sẽ ép ngươi mở miệng nhét vào trong, hoặc là sẽ làm cho Hoàng Bắc
Thiên nếm thử mùi vị đói khát, cho các ngươi đồng cam cộng khổ”
Hắn nổi giận rống hét, xoay người bỏ đi,
chỉ để lại trong phòng cơn giận dữ của hắn thật lâu cũng không tan. Hữu
Hi ngơ ngác quỳ xuống. Thuốc thì đắng, lòng nàng thì đau, nàng đã tuyệt
vọng lắm rồi, không biết Hoàng Bắc Thiên bị nhốt trong đó chịu khổ đến
mức nào.
Thôi, nàng tự nói với bản thân, đừng hy
vọng nữa, Lăng Khiếu Dương nói được làm được, nàng không cần nhắc lại
yêu cầu này với hắn, hắn làm sao đồng ý chứ, cho dù nàng có cầu xin dập
đầu lạy hắn.
Đảo mắt đã qua 6 7 ngày, thân thể Hữu Hi
cũng tốt lênm mặc dù không cách nào tiếp nhận số phận của Hoàng Bắc
Thiên và người nhà, nhưng thời gian đôi khi cũng góp một phần không nhỏ
khiến chuyện không thể chấp nhận dần dần cũng phải chấp nhận.
Sắc mặt Lăng Khiếu Dương đối với Hữu Hi cũng chẳng khá hơn, hắn dùng Hoàng Bắc Thiên để uy hiếp buộc nàng ăn cơm uống thuốc.
Bên cạnh cũng chỉ có hai nha hoàn hầu hạ, trái tim Hữu Hi cũng từ từ bình tĩnh lại, cảm giác đau đớn tê tâm liệt
phế đều qua đi, trái tim giống như đã chết, cực kì bình tĩnh.
Sáng sớm dậy, nha hoàn giúp Hữu Hi thay
quần áo, rửa mặt, mấy ngày nay nghe nói tâm tình Lăng Khiếu Dương không
vui, nên nàng cũng không cần hầu hạ hắn.
Nhìn chính mình trong gương, không, đây
là gương mặt của Lãnh Dạ Hủy, Hữu Hi không thể nhận ra gương mặt này.
Nha hoàn Xảo nhi đừng từ sau giúp nàng chải tóc, Xảo Nhi là một nữ hài
tử rất ngoan.
“Ngươi ở vương phủ bao lâu rồi?”
Hữu Hi chưa bao giờ chủ động mở lời, nay lại là lần đầu tiên làm cho Xảo Nhi thụ sủng nhược kinh, vội vàng trả lời: “Nô tỳ đến vương phủ năm năm rồi”
Năm năm, nàng tới đây chỉ mới một năm. Chỉ một năm nhưng xảy ra nhiều chuyện khó tin, trái tim cũng trong một năm đó mà vỡ nát.
Giấc mộng của nàng, tình yêu của nàng,
đều đã bị ác ma đem đi mai táng. Chỉ vì nàng xuyên qua vào một nữ tử
mệnh khổ, bị ác ma trừng phạt, Dạ Lan, Dạ Hủy, là chị em, có qua có lại, muội muội sao lại hại chị mình.
Hữu Hi nhớ tới lá thư mà mình có được, cúi mắt xuống nhìn hỏi: “Có thể nói cho ta biết chuyện của tỷ tỷ ta không, ta vì quá đau đớn mà không còn nhớ rõ những chuyện trước kia”
‘Nô tỳ không dám nói lung tung”- Tay Xảo Nhi đang giúp Hữu Hi chải tóc liền dừng lại, mặt lộ vẻ khó xử.
Hữu Hi quay đầu nhìn Xảo Nhi, khuyến khích nói: “Không ngươi không nói lung tung, ngươi chỉ cần nói thật là được, đây cũng phải bí mật đúng không? Chỉ là ta quên mất rồi?”
“Nhưng mà…”
Hữu Hi cười khổ nói: “Nhưng sao, chẳng lẽ tỷ tỷ ra rất dữ, cho nên ngươi sợ?”
Xảo Nhi bối rối nói: “Không, không phải”
Hữu Hi ôn nhu nói: “Nếu không hãy nói sự thật cho ta biết, ta sẽ không trách ngươi, mau nói đi”
Xảo Nhi do dự một chút rồi đáp: “Nô tỳ không biết nên bắt đầu từ đây.”
“Vậy thì bắt đầu từ khi ta và tỷ tỷ vào phủ”
“Vâng ạ, vậy nô tỳ nói những gì mà mọi người kể được không?”
“Được, ngươi nói đi”
Xảo Nhi cài trâm cho Hữu Hi, rồi bắt đều kể: “Hai năm trước vào mùa xuân, Vương gia xuất ngoại nhiều ngày, lúc về có mang theo hai nữ tử như hoa như ngọc, chính là phu nhân và Dạ Lan phu nhân”
“Sau đó thì sao?”- Hữu Hi không nhịn được hỏi, nàng cảm giác có gì đó lỳ lạ, trong lòng muốn tra xét cho bằng được.
“Sau đó Vương gia nạp người cùng Dạ Lan phu nhân làm thiếp”- Giống như không còn gì đáng nói, Xảo Nhi dừng lại hay e ngại thân phận Hữu Hi mà không dám nói ra toàn bộ.
“Ta không có cha mẹ sao?”- Hữu Hi muốn biết rõ thân thế Lãnh Dạ Hủy.
“Không có ạ, người cùng tỷ tỷ là
do vương gia cứu được từ tay kẻ xấu, anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy
thân báo đáp, thật đúng là một giai thoại”- Xảo Nhi nhớ rõ lúc đó người trong phủ ai cũng bàn chuyện của hai vị tân phu nhân.
Hữu Hi nhíu mày hỏi: “Vương gia rất yêu tỷ tỷ sao?”
“Dạ phải, từ Khi có Lan phu nhân, vương gia rất ít tham luyến nữ sắc khác, Lan phu nhân văn tĩnh cao nhã, hơn nữa đối với ai cũng thân thiên, rất quyến rũ, ngay cả bọn nô tỳ
không nhịn được vài lần nhìn lén Lan phu nhân”
“Như vậy Dạ Hủy trước kia thì sao?”
“Người thì không nói chuyện lớn,
rất an tĩnh, đối với ai cũng tốt, hơn nữa rất dễ thẹn thùng, mỗi lần
nhìn thấy vương gia đều đỏ mặt”
Một phụ nữ hay thẹn thùng mà lại có dũng khí đi giết chị mình sao? Hận đến thế ư?
“Tỷ tỷ ta chết như thế nào?”- Hữu Hi đột nhiên hỏi, Xảo Nhi vội vàng quỳ xuống. “Nô tỳ không biết”
Hữu Hi xoay người, tay nâng Xảo Nhi đứng lên: “Đừng sợ, ta chỉ hỏi một chút, ta không tin ta lại tự tay giết tỷ tỷ mình, ngươi có tin không Xảo Nhi?”
Xảo Nhi lo lắng nhìn Hữu Hi: “Nô
tỳ đúng là không tin, vì phu nhân bình thường rất văn tĩnh hơn nữa lại
hòa thuận. Nhưng nghe nói, Lan Phu nhân trước lúc chết trong lòng vương
gia đã nói là do người hạ độc. Hơn nữa còn hy vọng vương gia cho người
con đường sống, không làm khó người. Vương đó lúc đó rất thương tâm, ôm
Lan Phu nhân khóc rất lâu sau. Trước đây chưa từng thấy vương gia yếu ớt đến vậy, rồi vương gia cầm kiếm đi tới tìm người vì Lan phu nhân mà báo thù, nhưng người lại biến mất không vết tích. Vương gia cho người tìm
kiếm, nửa năm sau tìm được người tiếp đó thì người biết rồi”
Không cần Xảo Nhi nói thêm gì nữa, mọi chuyện về sau nàng đều không quên, chịu đựng sự hành hạ nhục nhã, nàng làm sao quên được.
“Mộ phần của tỷ tỷ ở đâu”
“Trước khi Lan phu nhân chết,
nàng muốn vương gia thủy táng, Vương gia làm cái thuyền rất đẹp, trên đó rất nhiều hoa, sau đó để Lan Phu Nhân xuôi dòng nước mắt ra đi, cho nên không có phần mộ.”
Hữu Hi cau mày ra là vậy, nhưng tại sao, Dạ Hủy lại muốn giết Dạ Lan?
“Ta tại sao lại giết tỷ tỷ mình? Ngươi có biết không.?”
Xảo Nhi nhìn thoáng qua Hữu Hi thấy vẻ mặt nàng lạnh nhạt cũng không tức giận rồi do dự nói: “Hình như là người đi cầu Lan phu nhân, muốn Lan phu nhân cầu xin vương gia
sủng hạnh người. Nhưng vương gia không đồng ý, nên người đố kỵ Lan phu
nhân mà….”- Xảo Nhi nói xong liền quý dập đầu xuống. “Nô tỳ đáng chết, không nên nói, xin phu nhân thứ tội.”
“Ta không trách ngươi, còn muốn
cảm ơn ngươi nói cho ta biết nhiều chuyện như vậy, nếu không ta sống mà
không có quá khứ, không còn gì thì ngươi lui xuống đi”- Hữu Hi thản nhiên phân phó.
“Vâng ạ”- Xảo Nhi đứng dậy, lui ra ngoài.
Hữu Hi lâm vào trầm tư, Lăng Khiếu Dương thật sự yêu Dạ Lan, nếu không sao lại khóc? Một nam nhân như vậy sao có thể khóc chứ?
Nếu Dạ Hủy cùng Dạ Lan là tỷ muội sống nương tựa vào nhau, sao nàng lại có thể ra tay giết hại chị mình.
Hữu Hi không cách nào tin được, chung quy cảm giác có điều gì đó bí ẩn, nhưng bí mật này có thể làm cho nàng rời
khỏi thế gian này.
Sau giờ ngọ, Hữu Hi miễn cưỡng ăn cơm, mỗi ngày đều uống thuốc, ở trong Di tâm cư.
Nếu không có cách làm cho Hoàng Bắc Thiên tự do thì nàng muốn Lăng Khiếu Dương cũng phải chịu khổ. Như vậy mới
công bằng, như vậy mới công bằng!!
Hữu Hi từ bi ai, đau khổ cố gắng đứng
dậy, tưởng rằng đã suy sụp nhưng hận thù lại giúp nàng chống đỡ, nó
giống như tiểu cường khiến người ta sống tiếp.
Không kiềm chế được, Hữu Hi lại hướng về
khu viện lúc trước vô tình đi vào, nơi này như có gì đó hấp dẫn nàng. Lá thư này, Hữu Hi đọc không hiểu, không biết nên đi hỏi ai, chẳng lẽ lại
đưa trực tiếp cho Lăng Khiếu Dương xem.
Nhưng không biết nó viết cái gì, nàng
không muốn làm như vậy, biết đâu Lăng Khiếu Dương lại tưởng nàng ngay cả người chết cũng không tha. Lại đi về hướng gian phòng đó, Hữu Hi không
chú ý tới Vân San đang đứng bên ngoài cười hả hê.
Vân San nhíu mày, đi theo Hữu Hi một đoạn dài, đột nhiên ẩm hiểm cười, vọt tới trước mặt Hữu Hi cản đường của
nàng. Hữu Hi không thích Vân San, không có việc gì cũng tới gây phiền
toái cho nàng.
“Đi đây một lát”- Hữu Hi lạnh lùng đáp một tiếng, đi vòng qua Vân San.
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi không nên đi, cẩn thận vương gia dùng roi da đánh ngươi”- Vân San nhìn theo hướng Hữu Hi đi có thể đoán ra vài phần.
Thật là người phụ nữ nhiều chuyện: “Ta có bị đánh cũng không quan hệ tới ngươi, đa tạ đã nhắc nhở”
“Ngươi, ngươi đúng là kẻ không biết tốt xấu”- Vân San dùng tay đẩy Hữu Hi, thân thể gầy yếu của nàng lảo đảo lui vài bước.
Hai mắt căm hận của Vân San, nàng ta muốn tát Hữu Hi vài cái, nhưng nghĩ tới đó, Vân San vẻ mặt lại trở nên khinh bỉ: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, thật khiến người khác chán ghét”- Nói xong không hề để ý Hữu Hi, rời đi.
Hữu Hi cắn răng, nhíu mày đi về trước.
Không ngờ Vân San lại ác độc đến thế, Hữu Hi không biết Vân San quay lại lặng lẽ nhìn nàng đi vào gian phòng kia rồi kích động bỏ đi ngay.
Vân San đi đến phòng Lăng Khiếu Dương,
đứng ở đó nàng dùng tay tự tát mình vài cái, sau đó đi thẳng vào. Tiến
vào trước thư phòng, Vân San khóc nấc lên, không gõ cửa, đi thẳng vào
nhìn thấy Lăng Khiếu Dương liền lao vào lòng hắn, khóc rất bi thương.
Lăng Khiếu Dương cau mày, đẩy Vân San ra, giúp nàng lau nước mắt rồi nhìn dấu tay trên mặt nàng.
“Sao vậy, ai dám khi dễ ngươi”
Vân San nghẹn ngào, ủy khuất nói: “Khiếu Dương ca, Lãnh Dạ Hủy càng lúc càng quá đang, vừa rồi Vân San thấy nàng ấy đến chỗ ở của Dạ Lan, liền ngăn cản nói nàng không thể vào, nhưng
nàng không nghe, Vân San ngăn cản nàng ta liền động thủ đánh người.
Khiếu Dương ca”
Vân San chưa nói hết, Lăng Khiếu Dương
đẩy nàng ra, đi nhanh ra ngoài, trên mặt Vân San vẫn có vết tích của
nước mắt nhưng lại lộ ra nụ cười không có ý tốt.
Hữu Hi ở trong phòng tìm kiếm vài thứ,
nàng không biết là gì nhưng cái nào thấy nghi ngờ thì lấy, Dạ Lan chết
không đơn giản như thế. Nàng không biết vì sao bản thân lại cố chấp, chỉ vì nghi ngờ mà quyết tâm tìm ra đáp án.
Hay nàng muốn chứng minh Lăng Khiếu Dương sai, tất cả mọi người đều sai. Lãnh Dạ Hủy trong sạch.
“Đáng chết ngươi ở đây làm gì?”
Một tiếng rống kinh hoàng khiến Hữu Hi
hoảng sợ. Nàng run rẩy xoay người lại, thấy vẻ mặt tức giận của Lăng
Khiếu Dương đứng ở cửa.
Hắn đi tới gần nàng, dùng sức nắm lấy tay nàng, siết chặt đến đau đớn. Trên gương mặt tuấn mỹ chỉ có giận dữ và
thù hận, giống như muốn xé nát nàng ra thành mảnh.
Nhưng bây giờ nàng sợ gì nữa, chuyện tàn khốc nhất cũng đã trải qua, nàng sợ gì đây?
“Ai cho ngươi vào”- Hắn nói rất lớn, tay lại dùng sức hơn nữa khiến nàng không nhịn được đau đớn mà cau mày.
Hữu Hi nhìn thấy cơn giận Lăng Khiếu
Dương không có dấu hiệu thuyên giảm, nói không sợ nhìn thật ra là có
chút sợ, hắn giống như dã thú không phải người.
“Ta chỉ là vô tình đi vào, ta không biết nơi này không thể vào!”
“Bắt đầu từ khi nào lại biết nói
dối bổn vương. Ngươi không biết mình là ai sao? Vân San không nói cho
ngươi biết nơi này không thể vào sao? Ngươi rõ ràng không coi bổn vương
ra gì, lại còn dám đánh người, lá gan càng lúc càng to, bổn vương ngươi
còn dám đánh, người của ta ngươi cũng dám, xem ra ngươi càng lúc càng vô pháp vô thiên, có phải ta nên giáo huấn ngươi, cho ngươi biết thân phận ngươi ở đâu không!?
Cánh tay Hữu Hi bị Hữu Hi bị Lăng Khiếu
Dương siết chặt, càng chỉ là vào phòng này một lát có cần giận dữ thế
không? Coi nơi này giống như chỗ thần thánh không thể xâm phạm.
Lăng Khiếu Dương kéo Hữu Hi ra ngoài, do
hắn dùng sức quá mạnh, Hữu Hi lại ốm yếu, Lăng Khiếu Dương vừa kéo vài
cái đã đi rát nhanh tới trước viện. Đứng trong sân, hắn vẻ mặt tái méc,
tức giận gọi to: “Người đâu!! Đem nàng ta đi giáo huấn cho biết quy cũ”