Hữu Hi không biết, căn phòng đó vốn là cấm địa trong lòng Lăng Khiếu Dương, toàn bộ vương phủ ai cũng biết đó là nơi cấm vào.
Sua khi Dạ Lan chết, hắn hạ lệnh không
chi ai vào, nơi đó chôn dấu nỗi đau khổ sâu nhất của hắn, chôn dấu
khoảng thời gian giữa Dạ Lan và hắn, cũng ở đó tình yêu của họ chấm dứt, hắn mất đi phụ nữ mà mình yêu, chính là Dạ Lan.
Hữu Hi xông vào, giống như đột ngột phá
vỡ cấm địa trong lòng Lăng Khiếu Dương, bất cứ thứ gì của Dạ Lan ai cũng không được chạm vào, nhất là Hữu Hi, một người phụ nữ ác độc, nàng sẽ
làm vấy bẩn nơi ở thánh khiết của Dạ Lan.
Lăng Khiếu Dương nổi giận gọi Lưu An tới, Vân San cũng không kịp suy nghĩ mà chạy đến.
Hữu Hi nhìn thấy trên mặt nàng ta có dấu tay, đôi mắt lộ rõ sự thâm hiểm tính toán.
Lăng Khiếu Dương nói nàng đánh người?
Nàng đánh Vân San sao? không có! Tại sao nàng ta phải hại nàng, chỉ vì
một nam nhân mà muội muội đáng yêu như vậy bất cứ chuyện gì cũng dám làm ra? Hơn nữa, nàng chỉ là người phụ nữ mà Lăng Khiếu Dương hận thấu
xương, nàng rốt cuộc có gì để mà đố kỵ, hay nàng ta xem việc hại người
khác để chơi đùa”
Lưu An đứng đó, nhìn thoáng qua thần sắc Lăng Khiếu Dương, cúi đầu cẩn thận hỏi: “Vương gia, xảy ra chuyện gì? Không biết phu nhân phạm vài việc gì, xin vương gia nói rõ, để nô tài đưa ra hình phạt thích hợp”
Lăng Khiếu Dương bỏ tay Hữu Hi ra, tức giận không thể hét lớn hơn nữa:”Nàng tự ý xông vào cấm địa, ra tay đánh người, không biết quy củ lẫn hối
sửa, ngươi thay bổn vương giáo huấn nàng để biết luật lệ trong vương
phủ”
Lưu An tự mình xem xét một chút: “Nô tài đã hiểu, Hủy phu nhân làm sai sẽ phải chịu phạt dùng thước mà đánh”- Nói xong nhìn Hữu Hi nói: “Hủy Phu nhân mời theo nô tài đi đến ám phòng chịu phạt”
Vân San giả bộ ủy khuất, giả bộ tốt lành, không cần nói thêm gì cả, chỉ đứng bên cạnh Lăng Khiếu Dương, nước mắt sớm đã lau khô.
Hữu Hi cắn môi, nàng hận cùng ghê tởm Vân San, cả nam nhân đang nổi giận kia nữa, nhưng không hề giải thích, xoay người đi theo Lưu An.
Ám phòng, kỳ thật chính là nơi ở của hạ nhận, cho dù nô tài hoặc thiếp nào phạm tội đều đây chịu phạt.
Hữu Hi trong lòng ảo não đi theo Lưu An
tới ám phòng, nhìn thấy bên trong có pho tượng phật để trên cao, hy vọng người sai đường ở trước mặt bồ tát mà sám hối.
“ Quản gia người ra tay đi, muốn phạt thế nào thì tùy”- Hữu Hi một chút e ngại cũng không, trong mắt mọi người nàng là sát nhân, ai dám tin nàng chứ.
Tự ý xông vào cấm địa là do nàng, huống
chi Vân San lại ra tay đánh bản thân làm cho nàng hứng thêm tội, ai mới
là người đánh nàng chứ, dù Vân San diễn không tốt nhưng Lăng Khiếu Dương không hề hoài nghi, hắn chỉ tin nàng đánh người.
Lúc nhớ lại, không trách được Vân San như người bị thần kinh cười tươi cản đường nàng, không cho nàng đi mà không nói rõ nguyên do, ra là để làm trò, biết rõ là cấm địa, nhưng lại cố
tình không cản nàng lại.
“CÓ một số việc Hủy phu nhân
không nhớ, phòng Dạ Lan phu nhân khi còn sống, sau khi qua đời, vương
gia ra lệnh cho ai cũng không được vào, có thể vương gia muốn lưu giữ
lại tình cảm bản thân, cho nên phu nhân lần sau nên nhớ kỹ đừng vào nơi
đói”- Giọng nói của Lưu An cắt đứt suy nghĩ Hữu Hi.
“Đa tạ quản gia nhắc nhở”- Hữu Hi nhẹ giọng trả lời.
Lưu An gật đầu: “Phu nhân ở đây cầu xin bồ tát, tự mình sám hối những việc đã làm sai, lão nô cáo lui”- Nói liền lui ra, đóng cửa lại.
Quản gia này thật tắc trách, không phải
nói dùng thước đánh nàng sao? Sao lại không làm, cũng tốt, cũng tốt, làm gì có ai nguyện ý để bị đánh.
Trong phòng tối thui, trừ hương khói từ
tượng phật phát sáng thì không còn ánh sáng nào cả, Hữu Hi có chút sợ
hãi bóng đêm nơi đây, quá tĩnh lặng làm người khác sợ hãi.
Nàng từ từ quý gối xuống trước tượng
phật, trên mặt đất còn có bồ đoàn, hai tay chắp thành hình chữ thập, hy
vọng bồ tát phù hộ, cho Bắc Song và mọi người bình an, Hoàng Bắc Thiên
khỏe mạnh an khang.
Đêm lặng lẽ tới, Lăng Khiếu Dương nhìn bàn đầy thức ăn, nhưng một chút hứng thú cũng không có.
Trong đầu là hình ảnh Dạ Lan cao nhã tươi cười, còn có ánh mắt tức giận của Hữu Hi, gương mặt nhỏ nhắn quật
cường, hai gương mặt đan vào nhau, một người dịu dàng ẩn tình, một
người lại tinh nghịch.
Một người làm hắn đau đến phát điên, yêu
đến phát cuồng một người lại khiến hắn nổi giận lôi đình, vừa muốn bóp
chết nàng lại muốn nàng sống, mâu thuẫn không giải nổi.
Dạ Lan chết để lại trong lòng hắn chỉ là
đau đớn, đó là lần đầu tiên hắn đối với một phụ nữ có cảm giác kì lạ như vậy. Nhưng tình yêu đang chớm nở rực rỡ lại héo tàn, biến mất, tình yêu của hắn cũng đi theo cái chết của Dạ Lan.
Vĩnh viễn chỉ còn lại đau đớn.
Tại sao, nàng lại luôn chọc giận hắn,
nhưng bản thân hắn cũng kì quái dễ dàng tha thứ cho nàng, trong đầu lại
không khỏi bị hình ảnh Hữu Hi chiếm cứ.
Khóc, cầu xin, đau khổ, hắn pháng phất cảm giác được sinh mệnh của nàng sắp bị tình yêu làm cho đứt đoạn.
“người đâu”- Lăng Khiếu Dương xúc động hô to. Lưu an vội vàng đi từ ngoài vào. “Vương gia có gì phân phó”
Lăng Khiếu Dương không nhịn được hỏi. “Ngươi xử trí nàng thế nào đây?”
Lưu An nghĩ một chút rồi đáp: “Đã giam Hủy phu nhân vào ám phòng để sám hối việc làm sai của bản thân,
phu nhân hiện đang quỳ trước phật đường, như vậy xem ra cũng biết sai,
chỉ là…”
“Chỉ là gì?”- Lăng Khiếu Dương cau mày, không kiên nhẫn hỏi.
“Chỉ là thân thể phu nhân chưa khỏe, ở trong phòng tối không ăn không uống, không biết có ảnh hưởng đến sức khỏa không?”- Lưu An đã già đi theo Lăng Khiếu Dương bao năm cũng hiểu được chủ tử
của mình đối với Hữu Hi vừa yêu vừa hận. Lăng Khiếu Dương trước giờ
chưa từng đối với ai quan tâm đến vậy, hằng ngày dặn dò cơm ba bữa, còn
thuốc này là do một tay vương gia làm.
Dù không rõ vương gia đối với Hữu Hi là
cảm giác gì, nhưng sự quan tâm mà hắn dành cho Hữu Hi ai cũng nhận ra,
chỉ sợ rằng Hữu Hi đau trên người thì vương gia cũng sẽ đau lòng.
Nhưng lúc này cánh cửa quá khứ là chướng
ngại vật lớn mà hắn cần vượt qua. Hy vọng vương gia có thể sớm một ngày
vượt qua bóng ma của quá khứ, quên hết chuyện trước kia, quên đi người
đó, hảo hảo sống thật tốt.
Lăng Khiếu Dương im lặng hồi lâu, phiền loạn phất tay áo: “Lui xuống đi”
“Vâng ạ”- Lưu An lui xuống.
Lăng Khiếu Dương ăn ngồi không yên, ăn không vô, xoay người, không tự chủ được đi ra ngoài
Hữu Hi suốt một ngày không ăn, sau khi đi vào thì vẫn quỳ, hy vọng trời cao có mắt, nàng thì thào nói, tất cả đều là do nàng sai, chỉ cần trời cao phạt nàng là được rồi, đừng đem lội
lỗi này giáng lên người khác. Nàng tự trách mình, nếu như không phải vì
nàng Hoàng Bắc Thiên sẽ không đắc tội tướng quân, càng không chọc giận
vương gia, nhà tan cửa nát. Nàng tự biết tội nghiệt mình nặng, cam tâ
chịu phạt, vừa nói xong âm thanh nghẹn ngào cất lên.
Vừa khóc vừa nói cho bồ tát biết nàng có
bao nhiêu uất ức đau khổ, có bao nhiêu lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên, muốn gặp hắn để lòng yên tâm, có thể ở bên hắn để an ủi khi đau đớn.
Tiếng kêu khóc cầu khẩn của Hữu Hi truyền ra ngoài ám thất, bên ngoài cửa, một dáng vẻ cứng ngắc đứng yên nơi đó, nắm chặt tay, tàn nhẩn dộng mạnh vào từng, cả người chất chứa nỗi đau
mâu thuẫn không gỡ ra được, một thân tịch liêu cô đơn.
Hữu Hi không biết mình quỳ bao lâu, cầu
khẩn bao lâu, chỉ hy vọng trời xanh có thể nghe thấu những điều nàng
nói. Cho đến khi không quỳ nổi nữa, nàng ngã xuống mơ mơ màng màng thiếp đi.
Buổi sáng lúc tỉnh lại đã thấy mình không còn ở ám phòng mà là tại Nghĩa Hàn Lâu. Nàng làm sao quay về được đây?
Là hắn? Là hắn ôm nàng về, nhưng tại sao hắn chẳng phải muốn nàng bị
trừng phạt sao?
Thật là một nam nhân kì quái.
Tâm tư của hắn nàng vĩnh viễn không biết, cũng không muốn biết, Hữu Hi đứng dậy, đầu gối hảo đau, có thể do hôm qua quỳ lâu quá.
Cúi đầu, nhìn thấy mình chỉ mặc nội sam
trắng. Nàng ngủ say quá không biết gì cả, Hữu Hi cuộn quần lên nhìn thấy hai đầu gối xanh tím trên đó còn mang thêm thứ đó màu xanh, dường như
có mùi bạc hà.
Có người giúp nàng đắp thuốc lẽ nào là
hắn? Ý niệm này vừa lướt qua đầu lập tực bị Hữu Hi chặn lại không suy
nghĩ nhiều. Đang tính mang giày vài đã thấy Lăng Khiếu Dương tới, phái
sau là Xảo Nhi và hai nha hoàn khác. Một người cầm bộ quần áo màu vàng
người kia thì mang nước tới.
Lăng Khiếu Dương vẻ mặt tĩnh lặng, nhìn
không ra có phải vẫn vì chuyện hôm qua mà giận hay không, chỉ biết cơn
giận đột nhiên đến lại đột nhiên đi.
Hắn trầm mặc ngồi xuống đối diện bàn bát
tiên, nhìn nàng, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn. Không biết hắn lại chơi trò gì, Hữu Hi cũng không hỏi, tùy ý để nha hoàn giúp nàng thay trang
phục.
Sau khi an bài xong, nha hoàn bưng đồ ăn sáng tới, đặt trước mặt Lăng Khiếu Dương, sau đó lui về phiá sau đứng qua một bên.
“Vương gia, phu nhân mời dùng điểm tâm”
Hữu Hi đi tới ngồi xuống đối diện Lăng Khiếu Dương, nàng vẫn lựa vị trí này, không muốn ngồi quá gần Lăng Khiếu Dương..
Trầm mặc ăn cơm Hữu Hi vẫn cúi đầu, Lăng
Khiếu Dương tựa hồ rất thích cùng nàng dùng bữa. Nếu như có thể nói, một ngày ba bữa cơm cũng không bỏ qua cho nàng, Hữu Hi vừa ăn vừa nghĩ. Ăn
vài miếng đã không còn nuốt nổi, liền bưng thuốc lên uống.
Lăng Khiếu Dương gấp thật nhiều đồ ăn vào chén, nhìn Hữu Hi ăn vài miếng. Hắn không khỏi nhíu mày, bưng chén đặt
xuống trước mặt nàng, “cạch” một tiếng. Nàng khó hiểu nhìn chén cơm, rồi lại nhìn về phái Lăng Khiếu Dương có ý gì?
Hắn nhìn nàng, bực mình nói: “Bổn vương không ăn nổi, ngươi thay bổn vương ăn hết đi, không được để thừa
lại, nếu dám, bổn vương sẽ khiến cho ai đó bị đói bụng.”
Ai đó? Hữu Hi biết là nói Hoàng Bắc
Thiên, nàng yêu lặng đem bát cơm thừa của Lăng Khiếu Dương đến trước
mặt, nhìn chén cơm đầy nhóc đến ngây dại, nàng thật sự ăn không vô,
nhưng hắn uy hiếp, thôi phóng lao thì phải theo lao. Cũng may đều là món nàng thích ăn, Hữu Hi nhíu mày chậm rãi ăn vào.
Lăng Khiếu Dương cầm chén thuốc lên uống
một chén, nhưng vẫn còn dư lại một chén, có hai bát nhưng chỉ uống một.
Sau đó đặt chén thuốc trước mặt hữu Hi, tức giận nói: “Uống!”
Hữu Hi biết rồi, vừa uống chén thuốc khi
nãy, giờ lại thêm một chén, tui hai chén nhưng chỉ cùng một loại thuốc.
Lăng Khiếu Dương nhét vào trước mặt Hữu Hi, lớn giọng ra lệnh: “Uống”
Hữu Hi biết rồi, hay hắn vẫn còn giận,
một đêm trong ám phòng còn chưa đủ, vẫn còn muốn nàng sống không bằng
chết, nàng cảm giác dạ dày mình sắp nổ ra. Nghĩ muốn từ chối, nhưng thấy ánh mắt uy hiếp của Lăng Khiếu Dương đành tiếp tục gắp thức ăn.
Hữu Hi cắm cúi ăn, không nhìn thấy trong mắt Lăng Khiếu Dương hiện lên nét vui mừng.
Cuồi cùng Hữu Hi cũng ăn xong chén cơm dư lại, có gắng không ói ra, ngồi một chỗ không dám cử động, sợ dạ dày vì
hành động của mình mà nôn ra. Lăng Khiếu Dương vẫn nhìn Hữu Hi, cho đến
khi nàng ăn xong, tay che nửa mặt giống như đang cười.
Nha hoàn thu dọn sạch sẽ bát đũam Lăng Khiếu Dương đứng dậy, đi tới bên cạnh Hữu Hi, giữ lấy tay nàng.
Hắn giữ lấy cũng có duyên cớ của nó, vừa
cơm nước xong, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hữu Hi không còn lạnh lẽo như
trước mà ấm áp hơn.
Hữu Hi cúi đầu, nhìn bàn tay toc ủa hắn
và nàng đan vào một chỗ, trong lòng mâu thuẫn, muốn rút về, nhưng hắn
lại không buông, ngược lại còn kéo nàng ra khỏi ghế, đi ra khỏi phòng.
Hữu Hi không tình nguyện hô to: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Hắn không nói lời nào, trực tiếp đưa nàng đi tới cửa chính của vương phủ, nhiều người ở Nghía Hàn Lâu đang bận
rộn cũng quay lại nhìn, hai người vừa đi vừa nói, Vân San đuổi theo, giữ lấy tay Lăng Khiếu Dương.
“Khiếu Dương ca, người muốn đi chơi sao?”
Đôi mắt đen Lăng Khiếu Dương trầm xuống,
không hề nới lỏng tay giữ Hữu Hi, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn Vân San,
cúi đầu ừ một tiếng.
Vân San trong lòng không vui, chuyện ngày hôm qua vừa kết thúc hôm nay Lăng Khiếu Dương lại lôi kéo Hữu Hi thân
mật như vậy ra khỏi phủ, nàng bực mình liếc nhìn Hữu Hi, sau đó quay
sang cầu xin nói: “Khiếu Dương ca, vân San cũng muốn đi, người cho Vân san đi cừng được không? Vân San lâu rồi cũng không ra ngoài, Khiếu Dương ca”
“Tùy ngươi”- Lăng Khiếu Dương nhíu mày không càm tâm nói một tiếng, liền kéo Hữu Hi đi ra ngoài.
Hắn định cự tuyệt, nhưng Vân San dù sao cũng là thân nhân của hắn, tâm tình của hắn phút cuối đã bị Vân San phá hủy.
Nhìn trên đường nhộn nhịp người, Hữu Hi
không biết Lăng Khiếu Dương lôi nàng ra đây làm gì. Nàng bây giờ không
thích náo nhiệt, không thích gặp nhiều người, chỉ muốn để bản thân nghĩ
ngơi ở nơi yên tĩnh giống như Hoàng Bắc Thiên.
Lại càng không muốn bị Lăng Khiếu Dương
lôi kéo, đi ở đường lớn, nó khiến nàng nhớ lại những gì giữa nàng và
Hoàng Bắc Thiên. Nàng cũng từng cùng Hoàng Bắc Thiên nắm tay nhau hạnh
phúc vui vẻ đi trên đường, tiếp nhận ánh mắt quái dị của từng người,
chưa thấy ai lớn gan như vậy dám như bọn họ nắm tay nhau giữa đường.
Nhưng Lăng Khiếu Dương thì miễn, nàng
không muốn nhớ lại, Hữu Hi cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Lăng
Khiếu Dương, nhưng hắn siết chặt hoàn toàn, không có chút biểu hiện
buông tay.
Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương đẩy về phía
trước, Vân San cau mày theo sát, nhìn Lăng Khiếu Dương cùng Hữu Hi ở một chỗ, trái tim co thắt lại.
Dựa vào cái gì, một người phụ nữ như vậy
có thể được Lăng Khiếu Dương chú ý, mà nàng, Nghĩa Vương phi tương lai
lại chịu sự ghẻ lạnh.
Vân San tỉnh lại thì phát hiện hướng Lăng Khiếu Dương đang đi tới là hoàng cung, hắn muốn dẫn Hữu Hi vào cung.
Không biết Lăng Khiếu Dương nghĩ gì, một tiện thiếp lại có cơ hội vào cung, Trái tim Vân San như có kim đâm vào rất đau.
Lúc ba người đứng trước hoàng cung, Hữu Hi ngây ngẩn cả người, hắn sao lại mang nàng tới hoàng cung.
“Sao lại đưa ta tới đây? Hữu Hi hỏi nhỏ, khó hiểu nhìn Lăng Khiếu Dương.
Lăng Khiếu Dương cười tà, lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Mang ngươi tới gặp hoàng đề, như thế hoàng đế sẽ càng coi trọng bổn vương, đáp án này ngươi hài lòng không?”
Hữu Hi chán ghét nhìn Lăng Khiếu Dương, không hề nói nửa lời, Vân San đứng một bên có chút mê hoặc
Lăng Khiếu Dương muốn làm gì?