Lãnh Quân Dạ Thiếp

Chương 17: Q.2 - Chương 17




Hữu Hi vừa tiến vào đã bị hình ảnh trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người, trái tim cũng bị xé rách đau đến không thở nổi. Chỉ thấy Hoàng Bắc Thiên nằm trên giường, mày nhăn lại, mặt thống khổ vặn vạo, ngón tay gắt gao giữ lấy thành giường, trên mặt đầy mồ hôi, ngay cả nội sam màu trắng cũng ướt đẫm mồ hôi.

Hữu Hi đang tràn ngập niềm vui tiến vào thì bỗng chốc hóa thành nỗi đau sậu nhất trong lòng

Nàng đau đến không thở được, chỉ vài ba bước chân đã nhào vào phía bên phải giường, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy Hoàng Bắc Thiên đang giãy dụa, vội vàng la lên: “Bắc Thiên, Bắc Thiên”

Hữu Hi khóc không thành tiếng, hắn đau đến thế, nàng phải làm gì để hắn không đau.

Hoàng Bắc Thiên vì đau mà nhắm chặt mắt nghe thấy giọng nói Hữu Hi, liền mở mắt, ánh mắt lưu luyến nhung nhớ vui sướng nhìn Hữu Hi. Bàn tay to bao bọc lấy tay nàng, nắm trong tay. Sau đó lại hoảng hốt, không có chút chào đón Hữu Hi tới, gương mặt cố gắng chịu đau, cánh tay dùng sức đẩy Hữu Hi ra.

Thân thể Hữu Hi không vững bước lui về sau, trái tim nàng sắp phát điên rồi, đừng đẩy nàng ra mà.

Đợi cơn đau Hoàng Bắc Thiên dịu đi, nàng không để ý tới ôm chầm lấy hắn. Thân thể đau nhức run rẩy, còn nàng thì thương tâm khóc nức nở:”Bắc Thiên, đừng đẩy ta ra, ta là hữu Hi đây, đừng đẩy ta ra mà, đừng!!”

Hoàng Bắc Thiên đau nhức khó chịu, gầm nhẹ: “Đi, ngươi đi đi, cút ra ngoài”

Thân thể của hắn không ngừng vặn vẹo, giãy dụa vì đau. Các đốt ngón tay cũng trắng bệch, lại đau khổ hành hạ người khác như thế này khiến người ta sống không bằng chết.

Chứng kiến Hoàng Bắc Thiên như vậy, Hữu Hi tan nát cõi lòng, lắc đầu nói: “Không, ta không đi, Bắc Thiên, nói cho ta biết, sao ngươi lại đau như vậy, nói cho ta biết”- nàng giữ chặt Hoàng Bắc Thiên, cảm thấy được nỗi đau của hắn, gương mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ thương tâm đau đớn trong lòng.

Hoàng Bắc Thiên đau làm lòng nàng rối bời. Sau đó nàng nhớ tới, lúc trước hắn cũng đau như vậy, hắn cần một người phụ nữ.

Hữu Hi đau lòng khóc nức nở, tiếng khóc tan nát cõi lòng, trái timHoàng Bắc Thiên cũng vì vậy mà đau nhói, tay trắng bệch ôm lấy cổ Hữu Hi, không cách nào đem nàng đẩy ra.

Nàng ngã vào lòng hắn, tay hắn dùng sức siết chặt nàng, giống như muốn đem nàng chôn vào trong ngực hắn. Hắn đau không cách nào khống chế lực đạo bản thân, sợ mình sẽ làm đau Hữu Hi, nhưng nỗi nhớ nhung khiến trái tim khô kiệt lâu như vậy không cách nào để nàng thoát ra.

“Bắc Thiên”- Hữu Hi ôm sátHoàng Bắc Thiên, gọi tên hắn, khóc gương mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực hắn, khóc trong đau đớn, khóc đến tan nát lòng

MôiHoàng Bắc Thiên mang theo hương vị đau khổ cúi xuống gắt gao hôn Hữu Hi, không cần để ý tới bất cứ ai nữa, hắn khát vọng hương vị của nàng. Hắn nhớ nàng vô cùng…

Hữu Hi hôn trả hắn, nước mắt rơi, tràn ngập trong miệng của cả hai, không biết rốt cuộc là nước mắt của ai nhưng đều cùng mang đau khổ.

Trái tim Hữu Hi như bị dùng đá đập vào,Hoàng Bắc Thiên cả người vô lực, từ từ khôi phục bình tĩnh, Hữu Hi áp mặt vào lòng, tay ôm chặt không buông.

Hai người trong giây phút này hạnh phúc dựa sát vào nhau. Bàn tay thon dài dò xét gương mặt nàng rồi cúi đầu nhìn. Nhìn nàng tiền tụy gầy yếu, mấy ngàu qua nàng nhất định phải chịu rất nhiều khổ sở.

Vì tình yêu, hắn mất đi nhà, liên lụy người thân phải chịu bất hạnh. Vì tình yêu, mà hắn bất chấp tất cả, nhà tan cửa nát, nhưng chưa từng hối hận vì yêu Hữu Hi. Nhưng bây giờ, Hữu Hì hắn mà đi cầu xin Lăng Khiếu Dương, đối lấy cho người nhà hắn con đường sống. hắn cũng có thể đoán được Hữu Hi hy sinh thứ gì, mới đưa ra lựa chọn này, đau quá, lòng hắn rất đau.

Bản thân tự trách mình,Hoàng Bắc Thiên đột nhiên đẩy Hữu Hi ra từ từ chống người ngồi dậy.

“Bắc Thiên”- Hữu Hi cẩn thận la lên, nàng rất sợ,Hoàng Bắc Thiên sẽ nói không còn thương nàng nữa.

“Ngươi đi đi, sau này đừng trở lại nữa”- Lời nói tuyệt tình vừa vang lên liền đả thương không ngừng trái tim một người.

Trái tim Hữu Hi như bị đẩy xuống tận cùng vực thẳm, từ phái sau ôm lấy Hoàng Bắc Thiên, nước mắt đọng lại trên lưng hắn.

Nàng có thể lý giải được tâm tình của hắn, nàng hiểu trái tim hắn, bởi vì nàng cũng từng có tâm trạng như vậy. Hai người bọn họ đều là tội nhân, chỉ vì yêu mà mang lại cho những người xung quanh mình đau đớn.

Nhưng yêu là sai sao? Không có, cũng không sai, nhưng vận mệnh lại tàn khốc, tình yêu của hai người giống như một cây thập tự giá để giết người, tình yêu khiến bọn họ đau khổ, thậm chí cận kề cái chết.

“Chúng ta thật sự ích kỷ sao? Vì ta, ngươi mất đi mọi thứ, thật sự ta chỉ nghĩ đến mình sao?”- Hữu Hi siết chặtHoàng Bắc Thiên, đau lòng khóc lóc nói. “Ta phải rời khỏi ngươi, nhưng ta làm không được, Bắc Thiên, ngươi nói ta biết đi, ta phải làm gì bây giờ, đừng như vậy, đừng lạnh lùng xem ta như kẻ xa lạ, đừng mà”

Hoàng Bắc Thiên kinh ngạc ngồi yên một chỗ, nước mắt Hữu Hi đọng lại trên người hắn chảy vào tim hắn. Hắn hại người nhà trôi giạt khắp nơi, bị đày đi biên cương, hắn như vậy có tư cách yêu sao?

Tình yêu này quá đau khổ hắn không cách nào thừ nhận nổi nữa, mẫu thân tuổi đã già nay lang thang khắp nơi, sống chết không rõm cũng không biết trên đường có thuốc để uống không, còn người thân của hắn. Bọn họ làm sao chịu được cuộc sống khổ cực, mỗi lần nghĩ tới chỉ muốn chết đi

Nhưng rồi lại không thể chết, không nỡ rời khỏi người phụ nữ đã vì hắn mà hy sinh chính mình. Đau khổ, tự trách, hành hạ bản thân hắn, mỗi lần thân thể đau như vậy nhưng xem như đó là cách trừng phạt sự ích kỷ của mình.

Tay siết chặt, chịu đựng đau đớn, nhẫn tâm nói: “Hữu Hi, kiếp này chúng ta vô duyên nếu có kiếp sau thì tiếp tục, Hữu Hi buông tay đi, sau này đừng quay lại đây, coi như… ta chết rồi”

“không!”- Hữu Hi đau khổ khóc, Bắc Thiên không yêu nàng nữa thật sai : “Ta, ta không nên gặp ngươi, không nên. Tất cả là do ta sai, là lỗi của ta, nếu như không phải tại ta, mọi chuyện cũng không trở nên tệ thế này. Nhưng người đừng nói ngươi không còn yêu Hữu Hi nữa, đừng nói mà”- Nói nàng ích kỷ, nói nàng ngang ngạnh cũng được, tình yêu của nàng đối vớiHoàng Bắc Thiên, dù bất kể khi nào cũng không biến mất…

Hữu Hi bi thương mà khóc làm cho tâm Hoàng Bắc Thiên cũng đau đớn, nhưng lại cố gắng không để bản thân mềm lòng.

Nói không yêu nàng, hắn làm được sao? Hắn nói không nên lời, tình yêu của hắn dành cho nàng vẫn không đổi càng ngày càng mãnh liệt. Nhưng hắn không cách nào mang lại cho nàng một căn nhà, hắn không cho Hữu Hi được gì cả, hắn chỉ là kẻ tàn phế, một kẻ bị giam cầm cả đời. Hắn đau khổ vô tình nói: “Đi đi, đừng tới nữa, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Rời khỏi nam nhân kia, sống cuộc sống của bản thân mình, ta sống hay chết cũng không có vấn đề gì, cũng không phải trách nhiệm của ngươi, lại càng không phải lỗi của ngươi, mỗi người đều có lựa chọn của bản thân. Lúc đầu ta lựa chọn đi như vậy nên ngươi không nên tự trách mình, chỉ cần đừng xuất hiện trong phạm vi mắt của ta nữa.”

Hoàng Bắc Thiên gỡ tay Hữu Hi ra, tự ép bản thân không quan tâm Hữu Hi nữa, cũng không nhìn mặt nàng. Hai người còn có thể yêu sao, còn có thể sao?

Hữu Hi đau khổ nhìnHoàng Bắc Thiên, không biết nên làm gì bây giờ, thật sự buông tay sao. Tưởng mình chỉ cần muốn thì có thể thay đổi càn không, thay đổi mọi thứ sao.

Tay chạm vào mặt H oàng Bắc Thiên, Hữu Hi gắng gượng cười, không khóc, không rơi lệ, dịu dàng nói: “Chúng ta vẫn là phu thê phải không, chúng ta đã cùng nhau bái đường cùng thề nguyện..”

“ta nói rồi đi ra ngoài, đi ra ngoài”-Hoàng Bắc Thiên rống giận quát lớn, trở nên kích động khác thường. Không muốn nghe thêm câu nào của Hữu Hi, cũng không muốn nhìn nàng, vì hắn biết hắn khát vọng nàng đến mức nào, Nhưng hắn không còn yêu được nữa, một người nam nhân không thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu, còn có thể yêu sao? Có thể sao?

Hữu Hi chưa từng thấy Hoàng Bắc Thiên nổi giận như vậy, kinh ngạc nhìn hắn, trái tim giống như ngã vào hố băng. Nàng không còn yêu được nữa sao?

Hai người họ không còn đủ dũng khí để yêu nữa, nói thật ra cả hai đều tự lối trái tim mình.

Được rồi, giả vờ không yêu nữa, ngụy trang bản thân đi, như vậy sẽ không làm Bắc Thiên thất vọng day dứt lương tâm? Nhưng nàng cần hắn, muốn chăm sóc hắn, ít nhất lúc hắn đau nàng có thể ở bên cạnh, chỉ cần ở cạnh hắn là đủ rồi.

Bây giờ nàng thật sự phải đi rồi, phải trở lại bên cạnh Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi buông lỏng Hoàng Bắc Thiên, cả người quỳ xuống đất. Nhìn hắn, nhìn nam nhân mình yêu nay phải từ biệt, một tháng qua, nàng miệt mài may áo làm giày cho hắn.

Bởi vì Hoàng Bắc Thiên là chồng nàng, khom lưng ôm lấy cổHoàng Bắc Thiên, bờ môi cánh hoa mang theo lệ chạm vào môi hắn, hai mắt mở to, gắt gao ôm lấy hắn, từ từ nhắm lại, không muốn buông ra, nhưng thời gian lại qua đi đã tới lúc buông tay rồi.

“Bắc Thiên, ta phải đi, ngươi hãy tự chăm sóc bản thân, ta cũng sẽ như vậy”- Hữu Hi cười khổ xoay người rời đi.

Hốc mắt Hoàng Bắc Thiên ửng hồng, tất cả đều đau, nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, trái tim hắn như bị dao cứa vào.

Hữu Hi mở cửa ra, một trận gió lạnh tràn vào, mái hiên từng giọt nước rơi xuống. Ra là trời đang mưa, ông trời cũng biết khóc rồi sao? Nước mắt không kiềm được lại trào ra, không nỡ rời đi nhưng vẫn phải đi, nhấc chân bước qua bậc cửa.

Hoàng Bắc Thiên không muốn nàng đi, vươn tay muốn níu lại, nhưng Hữu Hi đã đi vào màn mưa, tay hắn chán nản buông xuống.

Hữu Hi lảo đảo bước đi, dưới chân đường lầy lội nhưng hiện giờ nỗi hoang mang lo sợ lại chiếm lấy nàng, nước mưa làm ướt quần áo, xối vào người nàng.

Thân thể gầy yếu ngã xuống, không còn sức đứng lên, lòng nàng đau quá. Nước mắt hòa với nước mưa, lưu lại trên mặt, cũng đều do đau khổ mà ra, mưa gió trong đêm tối, Hữu Hi cúi đầu khóc nức nở.

“Hữu Hi”- Một giọng nói chất chứa sự đau lòng cùng miễn cưỡng vang lên phái sau.

Nàng quay lại, hai mắt đẫm lệ nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên đang chống gậy đi tới, quần áo hắn ước đẫm, tóc đen trong bóng đêm lại càng đen hơn. Hắn ném đôi gậy chống xuống, quỳ xuống bên nàng, mở hai tay ôm lấy nàng vào lòng. Lòng ngực của hắn vẫn như cũ mang lại cho nàng cảm giác an toàn, hai tay vẫn mạnh như thế.

Nước mưa rơi xuống tát vào mặt hai người, Hữu Hi vừa khóc vừa cười, tay giữ chặt thắt lưng Hoàng Bắc Thiên, trái tim đập nhanh, trong tâm đang la lên gọi Bắc Thiên.

Hoàng Bắc Thiên dùng tay nâng mặt Hữu Hi lên, đôi mắt đen ngóng nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng, thở dài một tiếng, đau khổ nói thầm với nàng: “Hữu Hi, ta không cách nào nhẫn tâm với nàng như vậy, ta làm không được”- Nói xong, hắn hôn nàng rất sâu trong màn mưa đen kịt.

Gió tới thật đúng lúc.

Qua vài giờ sau trời sẽ sáng, Hữu Hi giúp Hoàng Bắc Thiên thay quần áo, giúp hắn lau khô tóc, chuyện nào có thể làm nàng đều làm. Sau khi thay quần áo, nàng đỡ hắn đứng dậy, hai người ôm nhau nằm trên giường

Nghe trống ngực đập thình thịch, hơi thở hòa vào nhau, ôm thật chặt như sợ hãi chia xa. Nàng không hỏi hắn ở chỗ này có tốt không, vì nàng biết nơi này chẳng tốt chút nào.

Hắn không hỏi nàng sống có tốt không vì hắn cũng biết nàng sống không tốt.

Nghĩ tới việc Hữu Hi ở bên cạnh Lăng Khiếu Dương, trái tim Hoàng Bắc Thiên như dùng dao cứa vào, người phụ nữ của mình lại ở bên cạnh nam nhân khác.

Đau đớn như vậy chỉ có hắn và Hữu Hi biết, chỉ có hai người họ mới chịu đựng, hắn hy vọng nàng rời khỏi Lăng Khiếu Dương, rời khỏi hắn ta, rời đi thời đại này, trở về nơi nàng sống.

Hữu Hi không đi, cũng không có ý định rời đi, hắn là sự ràng buộc của nàng, cho nên hắn muốn chết đi như thế sẽ tốt.

Nhưng Hữu Hi sao lại không hiểu Hoàng Bắc Thiên chứ, hắn nhất định vì chuyện Hoàng Bắc Thiên mà canh cánh trong lòng, không thể thư thái. Con đường nàng đã chọn, nàng phải đi, nếu như Hoàng Bắc Thiên chết nàng cũng chết, nếu không hai người phải cùng sống.

Còn sống mới có hi vọng, nàng không tin trời cao lại đổi xử bạc tình với Hoàng Bắc Thiên.

Hai người rúc vào nhau, chỉ nói những chuyện đơn giản, nhưng càng lúc tâm linh càng thương thông.

Bên ngoài mưa gió đã ngừng lại, Hữu Hi biết mình phải đi rồi, chỉ còn mấy tiếng nữa trời sẽ sáng. Nàng nằm trong lòng Hoàng Bắc Thiên khẽ động đậy: “Bắc Thiên, ta phải đi rồi, ngươi phải tự chăm sóc bản thân.

Hoàng Bắc Thiên lưu luyến không muốn hôn lên môi Hữu Hi, lòng tràn đầy nỗi đau. Bởi vì hắn, mà nữ nhân của hắn phải trở về bên cạnh tên nam nhân mà nàng hận nhất, nỗi đau đớn đó làm cho hắn không biết lấy gì đối mặt với nàng.

Hữu Hi ôm chặt hắn, sợ hãi thì thầm nói: “Bắc Thiên, không có ngươi, ta cũng không sống nổi, ta sẽ chết, thật sự sẽ chết đó!!”

“Ta biết, at sẽ không chết, sẽ sống”- Dù sống trong khổ sở hắn cũng cố gắng.

Bây giờ không tểh dừng lại nữa, Hữu Hi mang giày vào,Hoàng Bắc Thiên ôm lấy cổ nàng: “Hữu Hi”

Chỉ một tiếng gọi nhưng lại lặng im hồi lâu, trái tim của hắn máu tươi đầm đìa. “Đi đi”- Cánh tay rộng buông Hữu Hi ra, hắn quay đi.

Hữu Hi đau lòng, nhưng tự đứng dậy mặc lại quấn áo ướt, dứt khoát ra đi, ép bản thân không quay lại, không muốn đi cũng phải đi. Trời đã ửng sáng nơi rạng đông, nước mưa tí tách rơi xuống.

Chịu đựng nỗi đau trong lòng, Hữu Hi đi vào cửa, đôi mắt vẫn còn ẩn chứa sự đau khổ trong đêm nhìn thấy đôi chân lầy lội nước,

Tầm mắt hướng lên, nàng thấy một người cả người ướt đẫm, gương mặt tiền tụy, thống khổ, trên mái tóc đen nước vẫn chảy xuống, ngay cả quần áo cũng rũ nước. Dáng vẻ mệt mỏi đau khổ, hơn nữa đôi mắt mông lung thần sắc ảm đảm. Hình ảnh đó đánh vào tim Hữu Hi . Lăng khiếu Dương sao lại ở đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.