Chưa bao giờ Hữu Hi nhìn thấy dáng vẻ
túng quẫn, tiền tụy của Lăng khiếu Dương thế này. Hắn uể oải nhắm mắt,
sau đó vươn tay kéo Hữu Hi lại, nặng nề nói: “Về nhà thôi!”
Tưởng rằng Lăng khiếu Dương sẽ nổi
giận, lớn tiếng trách mắng nàng ăn trộm lệnh bài của hắn, lén chuồn khỏi vương phủ đến gặp Hoàng Bắc Thiên, cũng không ngờ hắn chỉ uể oái nói,
về nhà thôi, hắn nói về nhà, nhưng nàng làm gì có nhà, vương phủ không
phải nhà nàng
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, mang theo chút ẩm ướt, hắn đứng trong mưa bao lâu rồi nên mới có thể cảm giác như vậy?
Lúc này, Hữu Hi nói không nên lời,
chỉ tùy ý để hắn lôi kéo nàng đi giữa ánh nắng mặt trời buổi sáng. Hữu
Hi nghi hoặc nhìn theo bóng lưng Lăng khiếu Dương, bóng lưng mệt mỏi cô
đơn, im lặng chôn dấu một cảm giác rất mãnh liệt khiến Hữu Hi cảm nhận
được đau khổ từ hắn.
Hai dáng người một người thì nghi
ngờ, người còn lại đau khổ một trước một sau tiến vào Vương phủ. Hữu Hi
không biết rằng cả đêm hôm đó Lăng khiếu Dương vì lo lắng mà đứng đợi
nàng tại Minh Viên trong mưa bão. Trong mỗi giây mỗi khắc đợi nàng, trái tim Lăng khiếu Dương như bị tra tấn hành hạ, hắn đứng trong mưa, lòng
bất an lo lắng đi qua rồi đi lại, chờ nàng từ trong đó đi ra, từ bên nam nhân kia trở về cạnh hắn.
Về Vương phủ, hắn một câu cũng không nói chỉ buông lỏng tay sau đó đi về Nghĩa Hằng Lâu.
Hữu Hi đứng đó, kinh ngạc nhìn theo
Lăng khiếu Dương, trong lòng thấy khó hiểu, nhưng lại vô tâm không muốn
nghĩ, xoay người đi về Di Tâm Cư.
Lăng khiếu Dương vừa trở về phòng đã
ngay lập tức cởi bộ quần áo ướt đẫm trên người ra để lộ ra lòng ngực
tráng kiện, sau đó lại dừng lại tựa hồ suy nghĩ gì đó, đột nhiên hắn thở nhanh, nắm chặt quần áo ướt sũng trong tay hung hăng ném xuống đất.
Tay siết chặt dộng vào cột nhà, vẻ mặt đau khổ. Hắn không biết mình đang làm gì, không biết trái tim mình đang suy nghĩ gì.
Thân thể cao lớn vội vàng đi tới bên
giường nằm phịch xuống rồi mệt mỏi nhắm mắt lại. Cả đêm hắn đứng trong
mưa không ngủ, nội tâm cũng bị dày vò cả đêm, bây giờ rất mệt mỏi.
Hữu Hi trở lại Vương phủ một chút
cũng không thấy mệt, nghĩ lại chuyện gặp Lăng khiếu Dương ở ngoài Minh
Viên biết đầu cũng chỉ là do vô tình, hắn không giận dữ cũng là có lý do chăng.
Trái tim đau khổ nay lại như được tắm nước xuân trở nên tràn đầy sức sống, giống như cây cỏ khô héo bỗng phát triển mạnh mẽ. Nàng gặp được nam nhân mình yêu, được ôm hắn, được hôn
hắn, cảm nhận được hắn vẫn tồn tại.
Mặc dù không thể ở cạnh nhau mỗi
ngày, nhưng trái tim hai người không bao giờ tách ra. Nhờ vậy, lòng nàng cũng bình tĩnh trở lại không còn như trước đây. Chờ mong, đến tháng kế
tiếp lại được cùng nam nhân mình yêu gặp nhau.
Lăng khiếu Dương bị bệnh, nóng sốt không ngừng. Có lẽ là do cả đem đứng trong mưa nên bị cảm lạnh, thể lực giảm sút.
Thị thiếp tranh nhau đến lấy lòng
Lăng khiếu Dương, tỏ vẻ quan tâm yêu thương, nhưng Lăng khiếu Dương lúc
tỉnh lúc mê không thể đem bọn họ đuổi ra ngoài
Trong đầu hắn lúc này cần sự yên tĩnh trầm lắng đế đám thị thiếp đó bên cạnh chắc chắn sẽ huyên thuyên nói
không ngừng. Cuối cùng Cao Mạc và Lưu An nhìn thấy không ổn liền khuyên
bảo đám thị thiếp rời đi để Vương gia an tĩnh nghỉ ngơi.
Bạch Uyển bực mình nói: “Ra ngoài cái gì, đám nô tài các ngươi lấy quyền gì ra lệnh cho ta. Ta có lòng tới thăm Vương gia là sai sao?”
“Đúng vậy, bọn ta còn làm cả điểm tâm vương gia thích, nhất định phải đợi ngài ấy tỉnh lại”- Nhất Nhu nói tiếp.
Cao Mạc hai mắt trầm xuống, tay siết
chặt tính nói gì đó, nhưng chỉ thấy Lăng khiếu Dương nằm trên giường đầu đau muốn nứt ra, cắn răng quát: “Cút đi, các ngươi chết hết đi”
Đám thị thiếp vội vàng câm miệng,
nhìn Lăng khiếu Dương đang nhìn Lăng khiếu Dương đang nhíu chặt mày nổi
giận, không dám hó hé, đành cam lòng lui xuống.
Lúc Vân San bưng thuốc tới, nhìn thấy đám thị thiếp đi ra, nàng khẽ nhíu mày đi tới bên giường Lăng khiếu Dương,.
“Khiếu Dương ca, uống thuốc đi”- Nàng ôn nhu nói, ngồi xuống bên cạnh Lăng khiếu Dương.
Lăng khiếu Dương mở mắt, không kiên nhẫn nói: “Để đó, rồi ra ngoài”
Vân San nhẹ giọng, chờ mong nhìn Lăng khiếu Dương: “Khiếu Dương ca, bệnh thì phải uống thuốc như thế mới mau khỏe”
Lăng khiếu Dương cau mày lẩm bẩm vài
câu sau đó thiếp đi, Vân San đành miễn cưỡng đánh lên. Trong lòng như bị sét đánh, nàng nghe thấy Lăng khiếu Dương nói “Biến đi” trong lòng bực
mình xoay người bỏ đi, thuốc để lại trên bàn.
Khuyết điểm lớn nhất của hắn chính là quá ngang bướng cố chấp, nhât quyết không thay đổi. Bây giờ, lúc ngã
bệnh sắp chết hắn cũng không chịu uống thuốc. Cao Mạc biết Vương gia
không chỉ bệnh bên ngoài cơ thể, ngay cả trái tim cũng ngã bệnh.
Lúc hôn mê, hắn nghe Lăng khiếu Dương gọi tên một người phụ nữ, không phải là Lãnh Dạ Lan, mà là Lãnh Dạ Hủy.
Nữ nhân đó?
Thật buồn cười, toàn bộ thiếp trong
vương phủ đều ân cần tới thăm, nhưng nàng ngay cả một lần ghé qua nhìn
cũng chẳng có. Lưu An cũng đã đi mới Hữu Hi, nói như thế nào, nàng ta
cũng là thiếp, hơn nữa Vương gia gọi tên nàng, nàng có thể khiến Vương
gia uống thuốc mau chóng khỏe lại.
Cao Mạc thấy Lưu An quay về nhưng không thấy Hữu Hi, hai mắt hắn trầm xuống: “Nàng ta đâu?”
Lưu an nhẹ nhàng lắc đầu, lo lắng liếc nhìn Vương gia, thấp giọng nói: “Nàng ta không chịu đến!!”- Nàng dĩ nhiên cũng không quan tâm vương gia bệnh ra sao. Vậy mà ngay cả lúc ngã bệnh vương gia cũng gọi tên Lãnh Dạ Hủy: “Ta đi tìm nàng ta, không đến ta sẽ trói nàng ta đến”- Nói xong bước ra khỏi phòng đi đến Di Tâm Cư.
Tới cửa Di Tâm cư, Cao Mạc hô: “Hủy phu nhân ra đây!”
Hữu Hi đang chăm chú may vá, thì
ngoại cửa truyền đến tiếng gọi lớn, nàng buông miếng vải trong tay đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Cao Mạc liền nhẹ giọng nói: “Cao đại ca có việc gì sao?”
Cao Mạc cũng không quanh co lòng vòng trực tiếp nói: “Vương gia ngã bệnh, ngươi làm thiếp cũng nên đến thăm, bây giờ ngay cả qua gặp vương gia ngươi cũng không đồng ý, đây là ý gì?”
Hữu Hi cười khổ, nàng còn cần phải đi thăm hắn sao, nàng thản nhiên nói: “Người vương gia cần là thái y là đại phu không phải ta. Cao đại ca mời về đi”
Nhìn thấy thái độ không quan tâm của Hữu Hi đối với Lăng khiếu Dương, Cao mạc tức giận rống to: “Ngươi phụ nữ này, quả nhiên không thể nói lý vô tâm vô phế, Vương gia vì
ngươi làm không ít chuyện, nếu như Vương gia không cố tình, ngươi có thể gặp nam nhân kia sao, đừng mơ”
“Ta không biết ngươi đang nói gì, cũng không muốn nghe, ta là người thế nào cũng không quan hệ tới ngươi”- Hữu Hi không muốn nói chuyện với kẻ cố tình gây sự
Nàng xoay người đi vào phòng thì Cao Mạc đã hét lớn sau lưng: “Ngươi cho rằng lúc ở cửa thư phòng ta vô tình nói chuyện lệnh bài cho ngươi
sao? Là vương gia ra lệnh cho ta nói cho ngươi biết. Ngươi cho rằng đêm
đó ngươi trộm lệnh bài vào thiên lao tính thăm Hoàng Bắc Thiên vương gia không biết sao? Vương gia chỉ vì không muốn nhìn thấy ngươi đau khổ,
sống không nổi. Ngươi cho rằng, ngươi có thể dễ dàng trộm được lệnh bài
sao, nếu không phải vương gia cố tình ngươi cả đời cũng đừng mong lấy
được càng đừng nghĩ tới việc gặp nam nhân kia. Ngươi cho rằng Vương gia
rãnh rỗi sao, người sợ ngươi đói sợ người ốm yếu mới ép ngươi ăn cơm
uống thuốc, tất cả vì vương gia quan tâm ngươi. Cho nến Vương gia mới
như một đứa trẻ đau khổ đứng chờ ngươi cả đêm trong mưa, nhưng ngươi
không biết gì cả, đồ nữ nhân ngu xuẩn”
Cao Mạc hét to, làm trái tim Hữu Hi
vỡ ra, Lăng khiếu Dương biết tất cả, hắn cố ý để nàng trộm lệnh bài gặp
Hoàng Bắc Thiên, nhưng chẳng phải hắn không muốn nàng gặp Hoàng Bắc
Thiên sao? Tại sao phải làm vậy chứ?
Ra là đêm đó hắn ở ngoài Minh Viên
đợi nàng, cho nên mới mệt mỏi như vậy, hắn đau lòng khi nhìn thấy nàng
cùng Hoàng Bắc Thiên gặp nhau sao… Nhưng hắn không trách tội nàng.
Hữu Hi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, không ra tại sao Lăng khiếu Dương lại làm thế.
Yêu?
Thích?
Không!! Giữa hai người chỉ có hận!!
Mặc kệ vì nguyên nhân gì, nàng không
muốn, không muốn biết không muốn nghe Cao Mạc hồ ngôn loạn ngữ nữa, xoay người đi vào đóng, đóng chặt cửa.
Cao Mạc tức giận muốn đập nát cánh
cửa trước mắt, muốn trói Hữu Hi lại đem đến bên cạnh Lăng khiếu Dương,
kêu nàng hầu hạ Vương gia khiến ngài ấy khỏe lên.
Nhưng hắn không thể làm gì cả, tức
giận rời đi, giận hữu Hi lãnh khốc vô tình. Hắn giận mình tới đó nói
nhảm nhưng cũng không lay động được lòng nàng, nàng ta căn bản không
quan tâm tới vương gia.
Có lẽ do thù hận quá sâu, Vương gia không nhận ra được trái tim mình, một người thị vệ như hắn còn biết làm gì đây.
Tức giận rời đi.
Hữu Hi trở lại trong phòng, thần sắc
đờ đẫn chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy miếng vải tiếp tục may quần áo,
nhưng kim nhọn lại đâm vào tay nàng máu tươi chảy xuống.
Lời của Cao Mạc không ngừng trong đầu nàng quanh quẩn nhiễu loạn lòng nàng,.Hữu Hi cuối cùng cũng không tới
thăm Lăng khiếu Dương, nàng chỉ yên tĩnh trong phòng may giày may quần
áo.
Lăng khiếu Dương bệnh nặng bốn năm ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại nhưng gầy đi không ít.
Vân San chăm sóc Lăng khiếu Dương, sáng sớm làm thuốc bưng tới bồi bổ cho hắn.
Lăng khiếu Dương ngồi trước bàn cơm, lơ đãng hỏi: “Mấy ngày nay nàng có uống thuốc không?”
Lưu An đứng một bên vội vàng đáp: “Phòng ăn dâng thuốc lên phu nhân đều uống hết”
Vân San mất hứng thấp giọng nói: “Khiếu Dương ca, người bị bệnh mấy ngày nay, bọn ta đến thăm người, nhưng
người chẳng để ý chỉ quan tâm nàng ta. Nàng ta thật có phúc”
Lăng khiếu Dương có chút bực mình,
trái tim nhói đau, nhưng không nói, trầm mặc ăn cơm, Vân San cũng không
nhiều lời, gắp thức ăn cho Lăng khiếu Dương.
Sau khi Lăng khiếu Dương hồi phục, mấy ngày không gặp Hữu Hi không biết nàng có gì muốn nói với hắn không?
Hắn trong lòng mong chờ, lỳ thật biết rõ, sự chờ mong này thật đáng buồn cười. Sau giờ ngọ hắn đi bộ tới
trước Di Tâm Cư, cánh cửa đóng chặt hắn nhẹ nhàng đẩy vào.
Hữu Hi không có ở đây, không biết đi
đâu rồi, hắn hít một hơi trong không khí đều tỏa ra mùi của Hữu Hi, ánh
mắt quan sát nhìn căng phòng, nhìn thấy cuốn sổ trên bàn, Hắn đi tới,
nhìn thấy còn có cái khay đan bên trong đặt bộ quần áo chưa hoàn thành,
còn có đáy một đôi giày.
Quần áo này đều rất quen mắt, giống
như quần áo hắn, trên bàn đặt đôi giày, dùng tơ vàng kiem tuyến thêu
hình một con rồng nhỏ, tượng trưng cho thân phận, quần áo và giày đều
của hắn sao lại ở đây.
Trái tim Lăng khiếu Dương trong nhất thời cao hứng, nàng làm cho hắn sao, trong lòng nghi hoặc.
Tay cầm lấy bộ quần áo may dở dang,
cúi xuống nhìn, trong lúc bắt đầu suy nghĩ, hắn nghe tiếng bước chân
truyền đến xoay người thấy Hữu Hi đi vào.
Hữu Hi nhìn thấy Lăng khiếu Dương ở trong phòng, có chút kinh ngạc nhất thời không biết nói gì.
Lăng khiếu Dương buông quần áo xuống, đôi mắt đen lạnh ngưng liếc nhìn Hữu Hi: “Sao vậy, nhìn thấy bổn vương giật mình sao? Hay lâu ngày không gặp nên không nhận ra”
“Vương gia đến tìm ta có việc sao?”- Hữu Hi thản nhiên nói một câu, mắt cúi xuống không nhìn Lăng khiếu Dương.
Lăng khiếu Dương nhíu mày, lạnh lùng nói: “Bổn vương bệnh nặng mới khỏi, muốn hoạt động gân cốt một chút”
Ách. Có ý gì chứ? Xem nàng là bao cát sao.
Lăng khiếu Dương tới gần Hữu Hi, thân hình cao lớn chỉ cách nàng vài thước, cúi đầu nhìn Hữu Hi, tay giữ lát mặt nàng: “Cùng bổn vương đi cưỡi ngựa”
Đây là lệnh phải tuân theo. Nàng trầm mặc không nói, hắn cũng không cần nàng trả lời, kéo tay nàng đi ra ngoài,
Hai người đi tới chuồng ngựa, Hữu Hi
thấy một con tuấn mã màu trắng ngần rất xinh đẹp, lần đầu tiên nàng cảm
giác ngựa cũng có thể hình dung là xinh đẹp,
Nàng đứng bên ngoại chuồng, vươn tay
cẩn thận sờ nó, nhưng con ngựa lại hí lên một tiếng, hai chân trước giơ
cao, làm Hữu Hi sợ hãi lui về sau, đụng vào người Lăng khiếu Dương.
Lăng khiếu Dương mỉm cười, vươn tay
vỗ vỗ con ngựa, con ngựa liền bình tĩnh lại, dùng đầu cọ xát người hắn,
giống như đứa trẻ làm nũng.
Phu ngựa mở chuồng, đem con bạch mã
dắt ra, Lăng khiếu Dương đón lấy dây cương dễ dàng leo lên ngựa. Hữu Hi
đứng bên cạnh nhận ra con ngựa này rất cao, đổi lại là nàng nàng cũng
chẳng có dũng khí cưỡi,
Đang suy nghĩ, bạch mã tiến lại gần nàng hai bước, Lăng khiếu Dương khom lưng duỗi tay đem nàng bế lên ngồi trên lưng ngựa.
“Ta không biết cưỡi, ta đứng dưới xem được rồi”- Hữu Hi vội vàng nói, cũng không biết có chỗ nào không tốt.
Lúc Hoàng Bắc Thiên mang nàng cưỡi
ngựa, nàng thích tựa vào người hắn, hắn ôm lấy thắt lưng nang, nhưng giờ phút này nam nhân trên lưng ngựa không phải Hoàng Bắc Thiên mà là Lăng
khiếu Dương .
Tay Lăng khiếu Dương dùng sức giữ lấy thắt lưng nàng, tay kia giữ cương ngựa điều khiển, hô to một tiếng đi,
bạch mã khởi động tứ chi bắt đầu chạy từn trong viện ra ngoài phủ, người hầu ngay lập tức mở cửa cho bạch mã phóng ra.
Bạch mã chở Hữu Hi cùng Lăng khiếu
Dương rời khỏi vương phủ, chạy thật nhanh, tay Hữu Hi không tự chủ nắm
lấy quần áo nơi sườn của Lăng khiếu Dương, sợ té xuống tan xương nát
thịt