Con ngựa trắng chạy nhanh như gió, đưa
Hữu Hi và Lăng Khiếu Dương chạy nhanh ra khỏi thành về phía tây, băng
qua ngã tư đường, tiếp đến lại chạy tới một vùng hoa cỏ rộng lớn. Con
bạch mã dưới thân bắt đầu đi chậm lại.
Hữu Hi không khỏi nghĩ nếu Lăng Khiếu
Dương ở hiện tại mà lái xe chắc chắn sẽ chạy với tốc độ rất cao, nghĩ
đến đó lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi ẩm ướt.
Hữu Hi quay đầu đánh giá bốn phía, đầu
tiên thấy mình đứng trên một bãi cỏ rộng lớn, sau đó lại thấy con bạch
mã đi chậm về phía khu rừng rậm rạp trước mắt.
Cánh rừng này rất thần bí, vừa rậm rạp
lại còn bị những vách núi hẻm vực sâu ngăn trở. Rốt cuộc không biết Lăng Khiếu Dương đang tính làm gì.
Hữu Hi nhìn vách núi, rồi cúi xuống nhìn
bạch mã, cuối cùng quay đầu nhìn về phía Lăng Khiếu Dương, trong lòng
cảm thấy mờ ảo, đang tính nói chuyện thì tay Lăng Khiếu Dương đỡ lấy
thắt lưng nàng, ôm chặt lấy sau đó buông ra để nàng ngồi trên ngựa hai
chân hai bên, mặt đối mặt với hắn, ngồi cưỡi trên lưng ngựa.
“Ta… ta muốn xuống”-
Hữu Hi lạnh cả người, nàng không muốn đi với kẻ điên. Ít ra nàng cũng
đoán được hành động kế tiếp của hắn chắc chắn rất điên cuồng.
Trong mắt Lăng Khiếu Dương lóe lên tia dị thường, trầm giọng nói: “ôm chặt, té xuống đừng trách ta”
Vừa nói vừa giục ngựa lui về sau vài bước, rồi lui về sau giục ngựa phóng nhanh về trước.
Sắc mặt Hữu Hi lúc này trắng bệch, hắn thật sự muốn bay qua vách núi kia sao? Muốn chết a?
Ngựa liều mạng lao về trước, bên tai chỉ
còn nghe tiếng gió vù vù cùng tiếng vó ngựa. Nàng chỉ cảm thấy bạch mã
khi chạy đến một độ nhất định thì sẽ dùng hết sức mình mà nhảy, sau đó
trời đất lại trở nên yên tĩnh. Nàng sợ đến mức cả người run rẩy, bàn tay căng cứng giữ lấy thắt lưng Lăng Khiếu Dương, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, chỉ nhìn thấy sau lưng ngựa là vách núi hẻm vực, nàng đang tung bay
giữa vách núi. Chết như thế này dường như không tốt lắm, quá sợ hãi mà
nàng ngay cả hét cũng quên mất.
Bạch mã bay giữa không trung, đầu hướng
về vách núi bên kia, sua đó vững vàng hạ xuống đất, chạy về trước vài
bước rồi dừng lại. Con bạch mã dùng vó ngựa của đập xuống đất, lỗ mùi
thở phì phờ, xem ra nó mất không ít sức lực.
Cả người hữu Hi cứng đơ, giữ nguyên tư
thế, cánh tay đặt trên thắt lưng Lăng Khiếu Dương, hai mắt mở to, xem ra nàng vừa vượt qua được cái chết, trong đầu nàng bây giờ trống rỗng,
không thể nhìn thấy hay nghe thấy gì cả, cũng không biết đang ở đâu.
Tay Lăng Khiếu Dương nâng mặt Hữu Hi lên, sắc mặt nàng trắng bệch, hai đôi mắt mở trừng trừng, không khỏi cười: “Bình tĩnh lại rồi chứ”
Hữu Hi tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt vẫn ngơ ngắc nhìn gương mặt Lăng Khiếu Dương. Tay hắn vỗ nhẹ lên má nàng: “Lá gan của ngươi xem ra đâu có nhỏ, còn dám mở mắt nhìn”
Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương nói xong, liền hoàn hồn, cả người yếu ớt nói: “Mau cho ta xuống”- Gan nàng lớn khi nào chứ, chẳng qua là quá sợ mà quên nhắm mắt lại.
Vừa rồi quả thật đáng sợ, so với lúc ở hiện đại ngồi trên tài siêu tốc cũng như vậy, vừa nghĩ tới Hữu Hi lại run lên.
Lăng Khiếu Dương cong môi mỉm cười, không để cho Hữu Hi xuống ngựa, mà giục ngựa đi thẳng vào rừng rậm phía trước.
Hữu Hi cuối cùng cũng nhận ra tay mình
đang ôm thắt lưng hắn, lại còn mặt đối mặt trên lưng ngựa, cảm giác thân mật này thật xấu hổ. Nàng muốn xoay người ngồi lại đang hoàng trên lưng ngựa, nhưng con ngựa lại như một dãy núi cao sừng sững, thân thể nàng
không khỏi đụng vào lòng Lăng Khiếu Dương. Cánh tay hắn vẫn giữ chặt
thắt lưng nàng, mắt nhìn kỹ về trước.
Con ngựa đưa hai người lên sườn núi cao, không biết đã đi bao xa cuối cùng cũng dừng lại.
Đập vào mắt Hữu Hi là những thôn xóm mộc
mạc màu nâu, màu xanh của lá, màu vàng của thông, màu hồng đỏ của lá cây phong, lượn lờ trong màn sương trắng bao phủ, toàn bộ cảnh vật đều mang đến sự mờ ảo.
Cúi đầu nhìn xuống, trên đất có rất nhiều ao nước xanh biếc chung quanh mọc đầy hoa thủy tiên. Nơi này thật đẹp
quá, giống như tiên cảnh, nàng không tránh khỏi việc bị nơi này hấp dẫn, giống như cảnh trong giấc mơ, hư hư ảo ảo/
Không khí xung quanh yên tĩnh, Hữu Hi hít một hơi thật sâu, ánh mắt lộ vẻ thích thú. Bóng con ngựa dưới nước phản chiếu vô số màu sắc, sắc mặt của nàng cùng bóng hoa hòa vào nhau. Nàng
thật sự cảm thấy say mê, thật sự thích nơi này, căn bản, lòng của nàng
tràn ngập ảo tưởng về một nơi đẹp đến thế này.
Cảm giác sợ hãi khi vượt qua vách núi lúc nãy hoàn toàn biến mất, trước mắt là cảnh đẹp khiến nàng không kịp nhìn.
Lăng Khiếu Dương xuống ngựa, tay dùng sức ôm lấy thắt lưng Hữu Hi, đem nàng nhảy xuống ngựa, đứng bên ao nước.
Hữu Hi nhìn thấy một con tùng thử từ trên cây bò qua, bộ dạng đáng yêu của nó khiến nàng muốn cầm nó trên tay mà
vuốt ve. Lăng Khiếu Dương nhìn thấy khát vọng trong mắt Hữu Hi, hắn quay đầu nhìn chung quanh, thân ảnh nhanh chóng bay lên cây tay vươn ra, con tiểu tùng thử đáng yêu nằm gọn trong tay hắn.
Trở lại bên cạnh Hữu Hi, giữ lấy tay nàng cẩn thận đặt con tiểu tùng thử vào tay nàng.
Hữu Hi cẩn thận cầm con tiểu tùng thử,
ánh mắt lóe lên cái nhìn của một đứa trẻ chưa bao giờ có trước đây. Cảm
giác như nàng đang trở về thế giới ấu thơ xưa kia, trở thành một đứa trẻ vô tư.
Vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tiểu
tùng thử, tiểu tùng thử lại kêu chi một tiếng, từ trong lòng bàn tay Hữu Hi chạy thoát đi, nhanh chóng leo lên cây.
Lăng Khiếu Dương muốn dùng tay bắt lại, nhưng Hữu Hi lại nói: “Đừng, đừng bắt nữa, như thế sẽ dọa nó, hơn nữa nó được tự do không phải rất tốt sao!”
Lăng Khiếu Dương lãnh đạm cười, nhìn Hữu Hi nói: “Ngươi… thích nơi này sao?”- Hắn hỏi rất cẩn thận, thậm chí chờ mong nàng nói thích, trong đôi mắt
lúc nào cũng lạnh như băng lộ ra chút chờ đợi. Nhưng Hữu Hi chỉ dùng mắt đánh giá bốn phía, sau đó quay đầu lại, thản nhiên nói: “Chúng ta về thôi!”
Lời của nàng khiến Lăng Khiếu Dương thất vọng, trong mắt hiện lên chút ảm đảm, tay nắm dây cương siết chặt hơn.
Hữu Hi nói tiếp: “Còn đường nào khác để về không? Ta hy vọng có thể đổi đường khác”
Lăng Khiếu Dương cười khổ, vỗ vỗ lưng ngựa: “Chỉ có một đường duy nhất mà thôi”- Hắn chắc chắn có thể xác định không có nhiều người tới đây, nếu có thì
cũng rất ít, vách núi cách xa như vậy mấy ai dám qua, hơn nữa nơi này
cũng không có bản làng.
Nghe Lăng Khiếu Dương nói, trái tim Hữu
Hi trở nên lạnh lẽo, nghĩ tới cảnh phải vượt qua cảm giác suýt chết lần
nữa thật mệt mỏi, sau đó nàng nói: “Chúng ta đi thôi”
Lăng Khiếu Dương nghe thấy Hữu Hi nói,
quay đầu đi nơi khác, đôi mắt đen âm trầm dừng lại nơi xa xăm, trong
lòng chút mất mát, tâm tình cũng cảm thấy áp lực. Sau một hồi leo lên
ngựa, hắn vươn cánh tay dài ôm Hữu Hi ngồi lên với tư thế như khi đi,
mặt đối mặt, nhưng ánh mắt cả hai đều không nhìn nhau.
Hắn quay đầu lại, đi về, con ngựa tựa hồ cảm nhận tâm tình chủ nhận không tốt, cước bộ cũng mất đi cảm giác thích thú ban đầu.
Đằng sau là vực thẳm, trước mắt cũng là
vực thẳm, mặc dù cảm giác vượt qua vách núi thật kích thích nhưng không
tránh khỏi sợ hãi. Đường về cũng chỉ có một lộ duy nhất, không cách nào
khác là chịu đựng sợ hãi.
Hay quá. Mặc dù lúc quay về cũng sợ nhưng cũng không sợ như lần đầu tiên. Cảnh quang xinh đẹp ở đó đã khắc sâu trong nàng.
Nhưng biểu hiện lạnh lùng của nàng khiến trái tim Lăng Khiếu Dương cảm thấy thật mất mát.
Nàng không phải không thích nơi này,
chẳng qua chỉ không thích người ở bên cạnh, nếu như có thể nàng muốn
cùng người mình yêu chia sẻ mọi thứ vui sướng tốt đẹp.
Sau khi trở lại vương phủ, Hữu Hi cảm
thấy thật khâm phục con ngựa trắng này, chỉ dựa vào bốn chân nó đã có
thể phóng qua vách núi cao kia, thật là một cong ngựa thần kì
Hữu Hi không hiểu tại sao Lăng Khiếu
Dương đột nhiên lại cưỡi ngựa đưa nàng đến đó, cảm giác sợ hãi khi băng
qua vách núi thật khiến nó nàng khó quên, ngoài ra cả khu rừng xinh đẹp
giống như tiên cảnh, cả đời này nàng cũng không quên.
Cuộc sống vẫn như cũ, Lăng Khiếu Dương
mỗi ngày đều kiên trì cùng nàng dùng bữa, nhìn nàng ăn cơm uống thuốc,
ba đêm ép buộc nàng ngủ trên cùng một giường.
Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ rằng cùng nhau
ngủ như thế, hai cơ thể cùng tiếp xúc thân mật thì dần dần nàng sẽ quen
sao, không, không còn cách nào phản kháng nên nàng chỉ có thể im lặng.
Chớp mắt một tháng qua đi, quần áo và
giày Hữu Hi may đã hoàn tất. Trong thời gian một tháng, sắc mặt nàng
hồng nhuận hơn rất nhiều, thân thể đẫy đà không còn gầy yếu như trước.
Tâm tình cũng bớt phiền muộn.
Kỳ hạn một tháng đã tới, Hữu Hi không chờ được đã vội đi tìm Hoàng Bắc Thiên.
Sáng sớm sau khi Hữu Hi hầu hạ Lăng Khiếu Dương rửa mặt, đợi hắn vào triều thu xếp xong mọi thứ nàng đi về phái Minh Viên.
Vì Lăng Khiếu Dương đã hứa, nên không ai
dám cản đường, nàng cũng không phải lo lắng về việc. Mỗi khi nghĩ tới
được gặp Hoàng Bắc Thiên lòng lại ngập đầy vui sướng, bước chân vui vẻ.
Đi ở trên đường, nhưng trái tim Hữu Hi đặt cả vào Hoàng Bắc Thiên, vội
vàng muốn nhìn thấy hắn. Vừa đi một lúc đã có người chụp lấy bả vai
nàng. Hữu Hi nghi ngờ xoay người lại nhưng nhìn thấy một dáng người quen thuộc Ngơ ngẩn một lát, sau đó kinh hỉ hét lên: “Thiếu Cửu, sao ngươi lại ở đây.”
Thiếu Cửu cười trừ: “Là ta”
“Ngươi có khỏe không?” Từ sau khi nàng hiểu lầm Hoàng Bắc Thiên cùng nữ nhân khác ở một chữ thì không còn nhìn thấy Thiếu Cửu
“Đi tìm chỗ nào ngồi đã?”- Thiếu Cửu tựa hồ đã thay đổi ít nhiều, nhã nhặn hơn, cũng chững chạc
hơn. Hữu Hi mặc dù vội vã đi gặp Hoàng Bắc Thiên nhưng cũng quyết định
ngồi xuống nói chuyện cùng Thiếu Cửu.
Hai người tìm một quán trà ở gần đó ngồi xuống, trầm mặc một lát, Thiếu Cửu mới mở miệng hỏi: “Ngươi.. lúc nãy muốn đi đâu?”
Tâm tình Hữu Hi nặng nề, thấp giọng kể chuyện Hoàng Bắc Thiên. “Chắc ngươi cũng đã rõ mọi chuyện? Ta… đang muốn đi tìm hắn”
“Ngươi bây giờ ở lại vương phủ sao?”
Nhìn Thiếu Cửu một cái, Hữu Hi thở hắt ra: “Phải, ta ở vương phủ còn ngươi?”
“Vì chủ tử ngươi mới về bên cạnh con người đó đúng không?”
“Ta không muốn nói tới việc này, kể một chút về ngươi đi”- Hữu Hi né tránh đề tài, nàng không nghĩ nàng đã hy sinh cho Hoàng Bắc
Thiên gì cả, chẳng qua nếu không phải vì nàng mọi chuyện cũng không ra
thế này.
“ta à, đi lang thang khắp nơi, chủ tử xảy ra chuyện như vậy, nhưng ta lại bất lực”- trầm mặc, Hữu Hi không biết trả lời thế nào, cũng không biết nói gì,
mỗi lần nhắc tới người nhà Hoàng Bắc Thiên đều khiến cho nàng rất đau
lòng.
“Ngươi có dự tính gì không?”- Hữu Hi hỏi.
Thiếu Cửu nhìn ra ngoài nói: “Ta tạm thời ở đây, tại ngõ Vọng Nguyệt, có việc gì cứ tới tìm ta”- Hữu Hi nhớ tới gì đó liền lấy từ trong áo ra một tờ giấy đưa đến trước mặt Thiếu Cửu: “Giúp ta xem trên đó viết gì, có một vài chữ ta không hiểu”
Thiếu Cửu gãi đầu, cầm lấy tờ giấy nhìn vài lần: “Nó kể về tình hình hiện tại ,gửi cho người là Dạ Lan, đơn giản chỉ là nỗi nhớ nhung, kỉ niệm xưa”
“Vậy người viết bài thơ này là ai?”
“Vu Hành quân”- Thiếu Cửu trả lời. “nó ý nghĩa gì sao?”
Hữu Hi lắc đầu: “Ta cũng không
biết, chỉ là muốn biết Dạ Lan chết thế nào, Thiếu Cửu ngươi có thể giúp
ta điều tra Vu Hành quân là ai, cùng Dạ Lan có quan hệ gì không?”
“Nếu như việc này với ngươi quan trọng ta sẽ giúp ngươi”- Thiếu Cửu đem tờ giấy trả lại cho Hữu Hi.
“Được, vậy hôm nào ta sẽ tới tìm ngươi, giờ ta phải đi gặp Hoàng Bắc Thiên không còn sớm nữa?”- Hữu Hi vội vàng đứng dậy. Nhắc tới Hoàng Bắc Thiên, Thiếu Cửu có chút bực bội, tầm giọng nói: “Giúp ta ân cần thăm hỏi chủ tử”
“Ta biết, vậy ta đi trước”- Hữu Hi cầm lấy tờ giất cất vào sau đó cáo biệt xoay người rời đi. Thiếu Cửu vẻ mặt lo lắng rất lâu sau vẫn không đi.
Lăng Khiếu Dương trở lại vương phủ, trong tay giữ lấy tiểu bạch mã, so với con ngựa trắng cường tráng của hắn thì có phần lả lướt mềm mại hơn. Hắn đã phái người đi tìm rất lâu mới tìm
được một con ngựa cực phẩm, chạy nhanh mà lại thông minh thế này. Cả
người trắng như tuyết, sáng lóa, hắn nhớ tới ánh mắt Hữu Hi lúc nhìn con bạch mã chắc chắn nàng sẽ rất thích
Hắn đem ngựa lại chỗ phu ngựa để hắn đem đi cất, cái roi trong tay chưa kịp quăng xuống đã kích động chạy tới phòng Hữu Hi.
Nhưng trong phòng lại yên tĩnh, đi vào
trong cũng không nhìn thấy Hữu Hi, bình thường giờ này nàng đều ngồi
trước bàn may quần áo. Hắn tiến vào rất lâu nhưng nàng vẫn chuyên chú
không hề để ý đến sự có mặt của hắn.
Thế nhưng hôm nay không có trong phòng.
Lăng Khiếu Dương đi tới bên cửa sổ, nhìn
thấy trong khay đan của Hữu Hi quần áo và giày đã mất đi, ngay cả đôi
giày đen Hữu Hi may không ngừng cũng trống trơn. Bàn không còn gì, trái
tim hắn cũng không còn gì nữa, Lăng Khiếu Dương nhớ tới, khỏang thời
gian Hữu Hi đi gặp Hoàng Bắc Thiên đã tới
Quần áo, giày đều là làm cho nam nhân kia, hắn lại ngu ngốc đi chờ đợi.
Nguyên lai, Hữu Hi lất quần áo hắn chẳng qua chỉ để lấy kích thước mà may, thật buồn cười, thật buồn cười.
Lăng Khiếu Dương tức giận phất tay đồ
đạc trong khay rơi xuống, những miếng vải rơi tứ tung.. Hắn nhấc chân đá vào bàn hai lần, roi ngựa ném xuống đất.
Hắn điên rồi, tại sao lại có thể bị lừa gạt dễ dàng như thế, tại sao lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy, rốt cuộc hắn bị cái gì.
Trái tim vì sao lại đau đến thế?!