Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà làm mọi thứ, vì Hoàng Bắc Thiên mà giặt đồ quét dọn phòng, tắm rửa chà lưng cho hắn, giúp hắn thay quần áo.
Nàng là thể tử hắn, nàng gọi hắn lạ lão
công, nàng nói với hắn đây là cách gọi ở hiện đại. Nàng muốn Hoàng Bắc
Thiên gọi nàng là lão bà Hoàng Bắc Thiên lại không chịu, Hữu Hi càng
không thuận theo, ở trước mặt hắn làm nũng. Cuối cùng Hoàng Bắc Thiên
cũng thỏa hiệp, gọi hai tiếng lão bà mà ngượng ngập, nhưng đổi lấy nụ
hôn của Hữu Hi.
Hai người cùng nhau nằm trên cỏ, yên lặng nhìn trời xanh mây trắng. Cùng nhau ca hát cùng nhau ăn trưa.
Hắn viết thơ cho nàng, vẽ tranh cho nàng. Nói muốn treo bức tranh lên tường, để lúc nhớ nhung còn nhìn bức hoa mà thấy nàng. Hữu Hi cười nói sẽ vẽ tranh Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên ngồi yên không nhúc nhích để cho Hữu Hi vẽ, Hữu Hi cũng nghiêm trang ngồi vẽ. Nhưng đến phút
cuối, Hữu Hi lại vẽ hắn thành đầu heo to ơi là to.
Hoàng Bắc Thiên cối cùng cũng cười, thật
là khiến người khác buồn cười, hắn nghiêm chỉnh đặt bức đầu heo bên cạnh tranh vẽ Hữu Hi.
Hữu Hi kích động kêu Hoàng Bắc Thiên viết hoành lên trên đó, hoàng viết: “Mỹ nữ cùng dã thú” Hai ngươi nhìn bức
họa, cười không ngừng nước mắt chảy ra.
Lâu lắm rồi mới cười được như thế., tuy cười to nhưng trong tâm lại trầm tĩnh.
Bên ngoài có người thúc dục nàng rời đi, thời gian gặp nhau sao lại ngắn như thế, lúc ly khai lưu luyến không rời.
Sau khi cùng Hoàng Bắc Thiên lưu luyến,
Hữu Hi về tới vương phủ, lúc này mặt trời sắp xuống núi, mặt đất chiếu
thứ ánh sáng vàng óng chói láo.
“Phu nhân người đã về”- Lúc này đã tới giờ ăn tối, hai nha hoàn chờ Hữu Hi về bưng thuốc tới.
“uh”- Hữu Hi gật đầu đi vào trong.
“Để nô tỳ bưng thức ăn vào”- Xảo Nhi nói xong liền ra ngoài, chốc lát bưng thức ăn cùng thuốc tới.
Hữu Hi rửa sạch tay ngồi xuống, có lẽ vì
gặp được Hoàng Bắc Thiên mà tâm trạng tốt như thế, nhìn thấy thức ăn
cùng mùi thơm bay tứ phía, nhìn thấy chén thuốc thì lại đau đầu.
Từ sau khi cam kết với Lăng Khiếu Dương,
hắn liền bắt nàng uống thuốc, nàng uống đã mấy tháng nhưng chưa có dấu
hiệu dừng lại, cho dù là thuốc bổ cũng không cần tẩm bổ nhiều như vậy.
Nàng nghĩ muốn nói với Lăng Khiếu Dương, thuốc này có thể không uống
chăng, Hữu Hi nghĩ tới mới nhận ra Lăng Khiếu Dương hôm nay không dùng
nàng cùng bữa.
Nhưng nàng cũng chỉ cho qua, cầm lấy đũa
tự mình ăn cơm. Sau khi dùng xong cơm tối, lúc thay áo nàng thấy trên
bàn cạnh cửa sổ đặt một cái roi ngựa, kiểu dáng tinh xảo rất thích hợp
cho nữ nhân, nàng cầm lấy roi quay lại hỏi nha hoàn: “Roi ngựa này là
sao?”
Xảo Nhi đáp: “Vương gia vừa về, đã mang theo một con ngựa nhỏ rất xinh đẹp muốn tặng cho phu nhân”
“Vậy vương gia đâu?”
“Vương gia đã ra ngoài rồi không biết khi nào về”
Hữu Hi không nhịn được hỏi tiếp: “Còn con ngựa đó?”- Nàng kỳ thật rất thích ngựa, đặc biệt là con ngựa trắng.
Xảo Nhi do dự một chút, thu dọn chén cơm, thấp giọng nói: “Nghe phu ngựa nói, Vương gia không hiểu sao lại tức giận kêu người giết chon ngựa đi, con ngựa đó nghe nói rất quý, vương gia phát người đi tìm, lúc về còn rất cao hứng không biết sao lại tự nhiên trở nên như thế… haiz,
thật đáng tiếc”
Hữu Hi nắm roi trong tay, trái tim thắt lại, sao lại giết con ngựa vô tội như thế? Nàng cau mày: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi”
Bỏ rơi ngựa trong tay xuống, Hữu Hi tháo
giày lên giường ngủ, nhưng trong lòng thầm nghĩ, Lăng Khiếu Dương dạo
này rất lạ, rõ ràng còn hứa cho nàng gặp Hoàng Bắc Thiên, lại còn mang
nàng đến nơi đẹp như vậy, bây giờ còn mua ngựa, lại còn giết ngựa, tội
gì phải thế, sao lại phải khổ sở như vậy? Hình như hắn muốn lấy lòng
nàng?
Lấy lòng?
Không! Không!!
Hắn cần gì lấy lòng nàng? Hắn chẳng qua
muốn phá hoại tình cảm nàng và Hoàng Bắc Thiên. Hắn không chỉ đơn giản
muốn nắm nàng trong tay, mà còn muốn lòng của nàng, Hữu Hi suy nghĩ miên man không biết bao lâu thì thiếp đi.
Không có hắn chiếc giường trở nên rất lớn rất tự do, không giống lúc có hắn, vừa chật vừa bị giam cầm trong người hắn.
Trời đã tối đen, nha hoàn giúp Hưu Hi thổi tắt nến để nàng an tâm ngủ.
Hữu Hi không biết bản thân đã ngủ bao
lâu, cảm giác thân thể mình bị một lồng ngực nóng bỏng ôm lấy, ôm siết
vào ngực. Nguyên nhân nàng không mở mắt là do nàng mơ hồ nhìn thấy Lăng
Khiếu Dương.
Nàng sớm đã quen, hắn luôn ôm nàng ngủ,
bá đạo không nói lý. Nàng tùy ý để hắn ôm, không muốn nhìn hắn, tiếp tục ngủ tìm kiếm mộng đẹp của bản thân. Nhưng hắn quyết không để nàng ngủ,
bàn tay to lớn của hắn nóng rực mang theo dục vọng vuốt ve lưng nàng,
hôn lên môi ẩm ướt của nàng, khiến môi nàng đọng lại mùi rượu.
Hắn uống rượu!
Bàn tay nóng rực lại tiếp tục mò xuống
thắt lưng, mơn trớn, bao trùm lấy vật tròn trịa của nàng mà dò xét. Nàng cũng không cách nào ngủ được, tỉnh lại, thúc mạnh vào hắn, kể từ khi ôm nhau ngủ đây là lần đấu tiên hắn xâm phạm nàng. Tay nàng đẩy người hắn, bàn tay vô tình chạm vào ngực nóng như lửa của hắn, làm cho nàng vội
vàng rụt tay lại, xấu hổ không nguôi, hắn sao lại không mặc nội xam,
trên người xích lõa.
Nụ hôn của hắn mang theo sự giận dỗi
giằng xé, đau khổ, kích liệt hôn nàng, tay ở trên người nàng lục lọi, mở rộng vạt áo của nàng, tay giữ lấy nơi mềm mại đó.
Không!! Hữu Hi kêu lên đau đớn, đánh vào
lồng ngực kiên cố của hắn nhưng Lăng Khiếu Dương vẫn không buông nàng
ra, môi di chuyển gặm cắn xuống cổ nàng.
“Lăng Khiếu Dương ngươi say rồi, mau buông ta ra, ta vẫn còn chưa chuẩn bị tốt”- Hữu Hi dồn dập nói, không nhịn được cau mày hắn dùng sức cắn vào cổ
nàng, tay ở trước vùng ngực mềm mại rời đi ra phía sau, hai tay đem nàng ôm vào lòng.
“Hôm nay thế nào? rất tốt đúng không”- hắn rầu rĩ hỏi, giọng nói đau khổ, lạnh lùng nhưng mang theo vài phần lơ đãng nói chuyện chậm rãi.
Hữu Hi cau mày, không đáp, nàng đi gặp Hoàng Bắc Thiên là sai sao!!
“Lãnh Dạ Hủy, ngươi giúp bổn vương sinh hài tử đi”- Hắn lại gần cổ nàng thì thào nói, trong giọng nói mang theo sự lẻ loi cô đơn chất chứa đau khổ.
Hắn say, hắn say rất nhiều, nàng đã không cách nào sinh con được nữa, chẳng phải hắn rất rõ sao.
Nàng cứng ngắc ở trong lòng hắn, thản nhiên nói: “Ta không sinh con được nữa, ngươi không biết sao? Vương gia, người say rồi mau ngủ đi”- Dù có thể mang thai nàng cũng không muốn sinh con cho hắn.
“Trở thành vương phi của bổn vương là được!”
Hữu Hi trong lòng run lên, cả người lạnh lẽo, cuống quýt lắc đầu: “Không, chúng ta chẳng qua là giao dịch, thân phận vương phi ta không muốn”- Nàng kết hôn rồi, trượng phu của nàng chỉ có Hoàng Bắc Thiên, nàng cùng Lăng Khiếu Dương chẳng qua chỉ là giao dịch.
Lăng Khiếu Dương nghe Hữu Hi nói xong,
trầm lắng cúi đầu thở dài một tiếng, không nói nữa, cũng không động tay
động chân với nàng, chỉ như vậy ôm thật chặt, làm cho nàng và hắn sít
gần vào nhau.
Hắn say rồi, chẳng qua chỉ là mơ hồ nói, ngày mai dậy rồi chắc cũng không nhớ bản thân nói gì.
Nhưng Hữu Hi bị dọa không nhẹ làm nàng rât sợ, hắn nói như thật, nàng không sinh con cũng không muốn làm vương phi của hắn.
Hai người không biết lúc này, ngoài cửa
sổ có bóng người đang tức giận đến phát run, trên mặt nàng hiện lên vẻ
tàn ác, Khiếu Dương ca của nàng, vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn nữ nhân đó
giúp hắn sinh con, còn muốn nàng ta làm vương phi.
Ngay cả di ngôn của Lan Quý Phi trước khi mất hắn cũng quên đi muốn nữ nhân đó là vương phi!! Tại sao nàng có gì
không tốt, chẳng lẽ Vân San nàng so với Lãnh Dạ Hủy kém xa đến thế sao?
Không, nàng không chấp nhận cho bất cứ ai phá hủy tương lai của nàng, chỉ có nàng mới xứng làm vương phi, chỉ có nàng.
Lãnh Dã Hủy, không xứng, càng đừng mong
đánh bại nàng ngồi lên vị trí vương phi, đừng nghĩ nàng hầu hạ Lan Quý
Phi nhiều năm đến thế tất cả đều là công dã tràng sao, không, tuyệt đối
không.
Vân San vẻ mặt cay độc.
Hành vi cùng lới nói của Lăng Khiếu Dương khiến nàng có chút để tâm nhưng vẫn chưa thật sự để trong lòng. Sáng
sớm nàng vẫn như cũ giúp Lăng Khiếu Dương rửa mặt thay quần áo, bàn tay
nhỏ bé đem thắt lưng bằng ngọc cài vào, sau đó vuốt nếp nhăn trên áo,
Lăng Khiếu Dương đứng yên chăm chú nhìn mỗi động tác của Hữu Hi.
Tay Hữu Hi buông xuống thì bị giữ lại,
nàng nhìn sắc tay Lăng Khiếu Dương bao lấy tay nàng, ngăn trở nàng cử
động, nàng muốn rụt tay nhưng hắn không buông.
“Vào triều sẽ trễ”- Nàng mở miệng nhắc nhở, có chút không quen khi nhìn thấy mắt hắn.
Hai người cứ như thế giữ trong giây lát, Lăng Khiếu Dương buông tay, hai tay đặt sau lưng xoay người rời đi.
Lúc xoay người trên môi Lăng Khiếu Dương nở nụ cười, tay Hữu Hi không còn lạnh lẽo và run rẩy như trước. Nàng không còn sợ hãi.
Hữu Hi đi tới ngõ Vọng Nguyệt kiếm Thiếu Cửu, nhân tiện muốn biết hắn có tìm ra ai là Vu hành Quân không!.
Thiếu Cửu bưng bình trà lên, hai người
cùng nhau tán dóc, Hữu Hi cũng biết Thiếu Cửu ở đây không rời đi chẳng
qua vì Hoàng Bắc Thiên bị giam tại Minh Viên..
Hắn cũng đã tìm hiểu về Vu Hành Quân,
cũng nghe được không ít tin tức về người nhà Hoàng Bắc Thiên, còn có cả
Bắc Song và lão phu nhân đang rất lo lắng cho Hoàng Bắc Thiên. Hai người đều im lặng, lát sau Hữu Hi đứng dậy cáo từ đi về. Trên đường về vương
phủ, tâm trạng nàng sa sút, cảm giác nhân sinh có nhiều điều bất đắc dĩ, không thể chống lại.
Lúc Hữu Hi đi vào ngõ nhỏ, đâm đầu vào
hai người nam nhân, trên mặt bẩn bụi, ánh mắt không chút hảo ý. Nàng
không nhịn được lui về sau xoay người tính chạy đầu kia nhưng phát hiện
đầu kia cũng có hai nam nhân đi tới.
Bọn họ tính làm gì thế này?
Hữu Hi muốn hô to cứu mạng, nhưng một kẻ
đã rất nhanh dùng bàn tay hôi bẩn bịt miệng nàng lại, Hữu Hi cố sức giãy dụa đá đánh, có người dùng dây trói tay nàng lại, sau đó dùng bao bố
trùm lên đầu.
Trước mắt Hữu Hi tối sầm, nàng bị nâng
lên bước qua một cánh cửa tiến nhanh đến một chiếc xe cút kít chứa cỏ
khô, bọn chúng đem nàng đặt lên xe, sau đó dùng xe chở nàng đi thật
nhanh.
Con ngõ nhỏ lại trở nên bình thường giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, Hữu Hi lại bị hai nam nhân chở đến một
nơi xa lạ không biết tên.