Lãnh Quân Hãm Tình

Chương 2: Chương 2




Edit+Beta: Hamano Michiyo(Momo)

Văn phòng quản lí của tổng giám đốc tập đoàn Lăng Thị.

Căn phòng rộng lớn khí phái hoàn toàn sử dụng thiết kế theo những đường nét trơn trượt, lấy bụi hắc bạch ba màu làm chủ đạo, càng toát lên vẻ đơn giản mà hiện đại. Phong cách như vậy có thể thể hiện được cá tính lãnh đạm trầm ngưng của chủ nhân căn phòng này.

Lăng Chấn Vũ ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt trầm ổn bình lặng nhếch lên, ôn hòa dừng lại ở người bằng hữu tốt đang ngồi trước anh, Tống Thiên Lỗi.

Tống Thiên Lỗi cũng có được gia thế hiển hách như anh, cũng là một người có ngoại hình phong lưu tuấn dật, chẳng qua là trên gương mặt tuấn tú mê người kia thường mang theo một mạt ngoạn thế không cung, trò chơi nhân gian đích phóng dật tươi cười.

“Cậu thật sự kết hôn với cô gái hoa danh bên ngoài, phóng lãng thành thói Hướng Lệ Vi kia ư?” Tống Thiên Lỗi không cho là đúng chép miệng nói: “Cô ta mỹ tắc mỹ hĩ, cũng có thể cho cậu đội nón xanh* bất cứ lúc nào đấy.”

(*đội nón xanh: cắm sừng, ý chỉ vợ ngoại tình.)

Lăng Chấn Vũ lạnh lùng cười nói: “Cô ta là một cô gái thông minh, sẽ không tưởng làm ra chuyện này để gây tổn hại cho mình đâu.”

Tống Thiên Lỗi lắc lắc đầu, một tay sờ sờ cái mũi, làm bộ không nghe ra lão nhân nói cái gì, dáng điệu thở dài phiền não.

“Tớ thực không hiểu cậu vì cái gì muốn đi tìm loại đàn bà vừa nham hiểm ranh mãnh, vừa không dễ khống chế lại muốn cầu một đống như vậy! Cứ thông minh như tớ, chọn một người con gái ôn tuần nhu thuận*, ít nhất sẽ không gây ra rắc rối cho mình.” Anh lắc đầu nói xong, dương dương tự đắc cho rằng lựa chọn của mình mới thực là sáng suốt.

(*ôn tuần nhu thuận: giữ nguyên bản convert thôi, theo ta hiểu là hiền lành dễ thương, nhu mì dễ bảo^^)

@Momo: Chà, lạc đề chút, nhắc đến anh Tống Thiên Lỗi này là ta lại nổi hứng. Hehe, như anh í đã bày tỏ bên trên, ảnh muốn cưới một người dễ bảo lại ít nói nhu thuận, thực tế ảnh cũng đã có một vị hôn thê như thế, bên ngoài ảnh phong lưu đa tình lăng nhăng, nhưng cái cô Quý Hiểu Linh này vừa hiền vừa nghe lời nên hem dám nói chi. Haha, cuối cùng thì trời không phù hộ người, người ảnh cưới lại là Quý Hiểu Hàm, chị của Quý Hiểu Linh, một cô tiểu sư tử Hà Đông chính cống ạh^0^. Ảnh Tống Thiên Lỗi vừa đa tình vừa mặt dày hết chỗ nói, có nhiều chuyện hay đấy^^. Ảnh là nam chính trong bộ “Vị hôn phu phách lối” của Tâm Lam, do VFICLAND dịch, đã xong rồi đấy, lên bác Gúc sớt mà tìm về~>-/@

Lăng Chấn Vũ nghe vậy nhíu mày hỏi: “Cậu thậm chí vẫn còn khuất phục dưới quyền uy của ông nội mình, lúc trước chẳng phải cũng không chịu đáp ứng hay sao?”

Tống Thiên Lỗi không kiềm chế được nở một nụ cười giảo hoạt phóng đãng nói: “Cậu cũng biết, tớ không phải cái loại vì một thân cây mà buông tha cho cả rừng rậm*, đồng ý với lựa chọn của ông nội là bởi tớ đã gặp qua Quý Hiểu Linh, côấy ôn tuần mà trầm tĩnh, là người không có chính kiến, sẽ không quản chuyện đàn ông đi gặp đàn bà. Cưới người như vậy, tớ cực kì an tâm rằng cuộc sống tự do cuồng phóng của mình không bị mất, lại có thể trấn an ông già mỗi ngày lải nhải không ngớt kia, có gì mà không tốt đâu?”

(*Momo: ý bảo không vì cưới vợ mà bớt lăng nhăng ấy, anh này cũng có ý giống bả Lệ Vi, có điều, chẹp, trọng nam khinh nữ, bả nghĩ vậy ta coi bả dâm đãng, anh này nghĩ thế thì được coi là phong lưu ha, mọi người coi có đúng ko^^. Hầy, ai bảo ảnh đẹp chai làm chi, giai đẹp vẫn hơn chứ~~~)

“Cậu thật muốn như vậy? Chỉ sợ sự tình đối với mình lại không nghĩ gì được nấy, tốt đẹp được như vậy đâu.” Lăng Chấn Vũ từ chối cho ý kiến, chỉ hài hước nói. (Momo: Ha, Vũ ca ca tiên đoán như thần.)

Hai người đàn ông đều nhướn mày nhìn nhau, trao đổi ánh mắt nồng hậu nam tính(????) cùng ngôn ngữ không lời hết sức trào phúng.(sr bà con ta chém đoạn này, chắc ý bảo hai người bốn mắt nhìn nhau kiểu cậu đang nghĩ gì tôi biết hết đấy, đó đó…~~~)

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên. Lăng Chấn Vũ thong dong cầm lấy ống nghe, gương mặt đang tươi cười sau khi nghe được thanh âm từ bên kia truyền đến liền biến sắc, dần dần trở nên u ám. Tống Thiên Lỗi ngồi một bên cũng ngửi được một loại hơi thở không bình thường, bèn nghiêm túc xem xét sắc mặt của người bạn tốt. Một lúc lâu sau, Lăng Chấn Vũ buông ống nghe, gương mặt lạnh lẽo làm người ta vô cùng sợ hãi.

“Làm sao thế? Xảy ra chuyện gì ư?” Tống Thiên Lỗi nâng mi hỏi thử. Chấn Vũ là loại người rất rất biết kiềm chế, bao năm qua ở thương trường đều biểu hiện kiệt xuất, không người nào không dương ngón cái ra khen ngợi, thật không nghĩ được hắn gặp phải chuyện gì mà như vậy.

Lăng Chấn Vũ ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Vị hôn thê của tớ trốn đi, vừa rồi là cha vợ tương lại gọi điện thoại nói cho tôi biết, con gái mất tích, phiền tớ qua đó thương thảo biện pháp!” Âm điệu lạnh lùng mang theo mơ hồ vài phần tức giận.

Tống Thiên Lỗi trước là sửng sốt, sau lập tức cười to ra tiếng. “Thật khiến cho người ta không dám tin, quý tộc độc thân lại có giá trị trong giới thượng lưu như cậu, hôn thê tự nhiên lại chạy trốn!” Anh nguyên là nghĩ muốn đem bạn tốt ra tiêu khiển một phen, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng mà sắc bén của Lăng Chấn Vũ, tiếng cười lập tức ngừng lại.

“Hừm……Chuyện như này thực chưa hẳn là không tốt, tớ có nói qua với cậu rồi, Hướng Lệ Vi kia không phải là một đứa con gái biết an phận thủ thường đâu.” Tống Thiên Lỗi thanh thanh yết hầu, nghiêm trang phân tích.

“Cậu không hiểu. Chỉ có cưới vợ, tớ mới có thể ngồi lên được chức chủ tịch tập đoàn Lăng Thị, không chịu sự áp chế của cha nữa, này cũng là điều kiện ông ta đề ra.” Lăng Chấn Vũ nheo mắt, âm trầm nói.

Tống Thiên Lỗi nhìn người bạn tốt một cách tràn ngập đồng tình, mẹ của Chấn Vũ là người phụ nữ bên ngoài của Lăng bá bá, nguyên bản cũng không được thừa nhận, ai ngờ vợ thực của Lăng bá bá lại sinh không ra con trai, lúc này mới đem mẹ Chấn Vũ về nhà, để cho Chấn Vũ nhận tổ quy tông.

Tuy là như thế, nhưng Chấn Vũ cùng mẹ ở Lăng gia thường phải chịu sự lạnh lùng cùng khinh rẻ, Lăng bá phụ lại là một người đàn ông theo chủ nghĩa nghiêm khắc độc tài, đối với Lăng Chấn Vũ thải thủ cao áp*, cường thế mà vô tình thiết lập sự giáo dục cứng rắn. Mấy năm nay, hắn đều kiên nhẫn sống, một lòng một dạ muốn cho chính mình cùng người mẹ nhu ngược ở Lăng gia dương mi phun khí**, lại tránh không được ý trời.(*thải thủ cao áp: đặt yêu cầu cao, nghiêm khắc quá mức; **dương mi phun khí: theo ta hiểu là nhướn mày tức giận, có lẽ là làm bộ cau có với mẹ Vũ ca ah.). Hiện giờ, Hướng Lệ Vi trốn hôn, không thể nghi ngờ gây cho hắn một đả kích rất lớn, làm cho giấc mộng của hắn thành hư không.

“Hừ, tớ tuyệt đối không để cho bất kì kẻ nào làm trở ngại kế hoạch của mình, cho dù đó là ai.” Lăng Chấn Vũ hàn thanh cất tiếng. Nói xong, anh đứng lên, nhanh chóng cầm lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế, như con báo nhanh lẹ không tiếng động mà bước ra khỏi văn phòng.

Tống Thiên Lỗi nhìn theo thân ảnh cao ngất của người bạn tốt rời đi, không khỏi lắc đầu thở dài một phen, chỉ sợ lão già họ Hướng ham mê phú quý quyền lực này không như vậy dễ dàng thu phục.

Hướng Hải Lam lưng mỏi nhừ, hai tay ôm thư từ bước vào trong nhà họ Hướng. Hôm nay khóa học có điều, so sánh ít, cô mong lấy đề sớm về nhà, cô tính toán về đến nhà sau, ở hoa viên chỉ có cây có nước sẽ nhìn ngắm qua một chút lịch sử mỹ thuật Tây Dương. (câu này dở tệ, ta đành giữ sát với cv thôi, chứ kì thực nếu chém thì chắc khác=_=, đại khái bà con cứ hiểu chị ý được nghỉ học sớm, về nhà ôn bài thôi~~~).

Đúng lúc cô bước vào phòng khách rộng lớn mà hoa lệ, hai mắt thanh huỳnh* bỗng trợn lên, hiện tại bất quá mới có hai giờ chiều, như thế nào trong phòng lại nhiều người vậy? Cha cùng anh cả đang đi làm ở công ty, cùng với bà mẹ kế có thói quen ngủ quá ngọ, tất cả đều đang ở trong phòng khách… duy chỉ thiếu có Hướng Lệ Vi. (*thanh huỳnh: sáng như con đom đóm==!)

Không khí có một cỗ trầm buồn, hơi thở bị buộc chặt, cứ như là đã xảy ra một chuyện gì đó không bình thường vậy, này cỗ trầm buồn không khí không khỏi cuốn hút Hướng Hải Lam, làm cô cảm thấy khẩn trương hẳn. Cô theo thói quen đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, lại theo bản năng cúi đầu nhẹ giọng gọi: “Ba, dì, anh cả!”

Hướng Vân Đào không chút để ý hay đáp lại một tiếng, gương mặt ngiêm túc cùng bộ dáng chất chứa tấm sự mãnh liệt, về phần Phan Phượng Khanh cùng Hướng Thế Vinh đang bị chuyện gì đó quấy nhiễu, cũng không có nhìn tới cô.

Hướng Hải Lam thấy bình thường, nhún nhún vay, xoay người đi về hướng cầu thang. Đang lúc cô chuẩn bị bước lên bậc thì Hướng Vân Đào đột nhiên quát: “Đứng lại! Ta có nói cho con đi đâu.”

Hướng Hải Lam nghi hoặc đi vào ngồi lên ghế sôpha, ánh mắt ẩn sau cặp kính vuông mang chút khiếp ý trước người cha đầy quyền uy này.

“Lệ Vi trốn nhà đi ra ngoài, con biết không?” Hướng Vân Đào trầm thanh hỏi, nét mặt già nua hé ra tràn đầy vẻ lo lắng.

Hướng Hải Lam ngẩng mạnh đầu lên, như thế nào lại vậy? “Con, con….một chút cũng không biết…”

“Mấy ngày gần đây, nó có nhắc tới cái gì, hay ám chỉ chỗ nào đó muốn tới với con không?” Hướng Vân Đào tiếp tục hỏi. Hướng Hải Lam lắc mạnh đầu, cô cùng Hướng Lệ Vi luôn luôn không thân, cho tới bây giờ chưa từng nói qua nhiều chuyện, so với những tư mật thiếp tâm* trong lời nói, Hướng Lệ Vi cũng chưa từng coi cô như em gái mà đối đãi, càng không bàn đến việc có thể có nói cho cô biết việc lớn như trốn nhà lần này.(*tư mật thiếp tâm: chuyện tâm tư, bí mật giấu kín trong lòng.)

Rầm một tiếng, Hướng Vân Đào khó thở đập mạnh tay lên bàn, làm cho ba người trong phòng đều bị dọa tới sốc.

“Ai da! Vân Đào anh cũng đừng có tức giận, sẽ ảnh hưởng đến thân thể đấy!”Phan Phượng Khanh vội vàng nở nụ cười trấn an.

“Bà câm miêng cho tôi.” Hướng Vân Đào giận dữ hét. “Bà nói xem, Lệ Vi đứa nhỏ này chính là bị bà chiều quá hóa hư, bình thường bao che chịu đựng cũng được thôi, nhưng đây là vấn đề thể diện, thế mà lại dám trốn hôn làm cho tôi mất mặt.” Hướng Vân Đào càng nói càng tức, nét mặt già nua trướng đỏ lên, hai tròng mắt sắc bén cùng giọng nói như chuông đồng hung hăng chất vấn Phan Phượng Khanh.

Ông đã nhìn trúng cái hôn sự giàu có này từ lâu, hao mòn tâm tư lấy lòng Lăng Trường Thanh, mạnh dạn tiến cử với ông ta con gái của mình. Thật vất vả cho ông ngóng trông, ai ngờ đứa con gái có phúc không biết hưởng này lại không một tiếng nào đã trốn đi, thật là không có lí nào! Đặt lên địa vị Lăng gia, đối với Hướng Thị mà nói, có tốn công mấy cũng chẳng được chỗ tốt như vậy. Được lắm! Chỉ còn kém cửa nhà một chút, vậy mà hôn sự này lại mắt thấy không trông cậy được gì.

Phan Phượng Khanh bị ông trách cứnhư vậy, trong lòng cũng một bụng khí. “Ông nghĩ xem tôi có tức giận, có ảo não như ông không? Ai biết nó lại cứ thế buông tha cho ngai vàng của Lăng gia, con bà nó*. Sự việc đến nước này, cũng chỉ còn cách hủy hôn thôi.” Bà nói hiển nhiên. (*:bà í chửi bậy đấy, lại còn xưng ta và ngươi, mất hết cả hành vi cử chỉ anh anh em em mỗi ngày==!)

Hướng Vân Đào lập tức phản đối: “Bà nghĩ sự tình chỉ đơn giản dễ dàng như thế thôi sao? Hai nhà ăn hỏi, việc đại sự đã sớm loan truyền tin tức, bài viết cũng đều đã có, hiện tại chỉ còn thời gian một tháng. Lăng gia là người như thế nào, bọn họ liệu có nguyện ý mất mặt như thế hay không?”

Nói tới đây, ông không khỏi hít một hơi dài: “Đắc tội với Lăng thị, từ này về sau chúng ta ở thương trường liệu còn dám mở miệng nữa hay sao?”

Lời này làm cho Phan Phượng Khanh cùng Hướng Thế Vinh sắc mặt lập tức trắng bệch. “Sự tình, không…..không đến mức nghiêm trọng như thế chứ!” Phan Phượng Khanh cao giọng nói, trong lòng không khỏi thấy lạnh toát.

Nháy mắt, cả phòng khách bao phủ một mảng khí áp thấp, mọi người không ai dám lên tiếng. Hướng Hải Lam bình tĩnh nhìn vào tình cảnh trước mắt, việc này cùng cô không có nửa điểm quan hệ, đang nghĩ đến việc xoay người lên lầu thì Lí quản gia đã vội vàng tiến vào.

“Ông chủ, Lăng thiếu gia đến đây!” Bà Lí vội thông báo. Hướng Vân Đào đang trầm tư bỗng dưng bừng tỉnh. “Mau mời cậu ấy vào!”.

Lăng thiếu gia? Hướng Hải Lam không khỏi nhíu mày, đó chẳng phải là vị hôn phu của Lệ Vi, kẻ vô tình không có tình yêu đó hay sao? Quên đi, việc này với mình không quan hệ, cô thấy nên tránh được vẫn là tốt nhất.

Đang lúc cô tính xoay người rời khỏi, Hướng Vân Đào đột nhiên đối cô hạ lệnh: “Con ngồi xuống cho ta!” Đôi mắt lão luyện sự đời hơi hơi lóe một tia quỷ dị, giống như đang toan tính điều gì đó nhìn chằm chằm vào Hướng Hải Lam. Hướng Hải Lam đón nhận ánh mắt quỷ quái đáng sợ của cha mình, không tự chủ được ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lát sau, Lăng Chấn Vũ cao lớn anh tuấn, mang theo khí thế lãnh ngạo đi vào phòng khách của Hướng gia. Hướng Vân Đào vội vàng đứng dậy, nghênh về phía trước nói: “Thật sự là xin lỗi, lại còn phải làm phiền Lăng thiếu gia đến đây một chuyến.” Ông một bên lắc đầu thở dài bồi tội nói tiếp. “Con gái làm ra chuyện như vậy, ta không dám cho Lăng lão gia biết, muốn mời cậu trước làm người định đoạt.”

Lăng Chấn Vũ cười lạnh một tiếng, anh rất rõ trong lòng Hướng Vân Đào đang có chủ ý gì, chỉ cần sự tình vẫn còn có cách chuyển biến, ông ta tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha. “Thật sự tìm không thấy người, không có nửa điểm manh mối?” Anh dùng giọng điệu bình thản, lạnh lùng hỏi han.

“Nói ra sợ sẽ làm cho cậu chê cười, nó không thấy ba ngày chúng ta mới phát giác ra sự việc không đúng, tìm mấy ngày vẫn không ra, ngay cả một chút dấu vết để lại cũng không có!” Hướng Vân Đào để hé ra nét mặt già nua khẽ thở dài.

“Vậy bác có quyết định như thế nào, một tháng nữa là đến ngày thành hôn rồi!” Lăng Chấn Vũ khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng mà quỷ dị, anh đem vấn đề đổ hết cho Hướng Vân Đào. Anh không tin Hướng Vân Đào cứ như vậy nhận lời hủy bỏ hôn lễ, có gan đối mặt với sự tức giận của cha anh, cũng bỏ đi hết những lợi lộc mà đám cưới mang đến.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén mà u lãnh của Lăng Chấn Vũ, thần kinh đã trải qua bao trận chiến của Hướng Vân Đào cũng không khỏi sinh khiếp ý, người trẻ tuổi trước mắt này quả thực là phiên bản của Lăng Trường Thanh, tư thế tự tin cùng lãnh liệt mơ hồ lộ ra sự lãnh khốc uy nghiêm, khiến người không nhìn mà cũng sinh úy.

“Ta…… Ta nghĩ là, có lẽ Lăng thiếu gia cậu cũng không nghĩ muốn như vậy liền hủy bỏ hôn ước đi.” Hướng Vân Đào thử hỏi han thật cẩn thận. Theo như ông biết, hai cha con Lăng Trường Thanh cùng Lăng Chấn Vũ không có sự hòa thuận, Lăng Trường Thanh lại nói trừ phi Lăng Chấn Vũ kết hôn, có người thừa kế hương hỏa Lăng gia, nếu không tập đoàn Lăng Thị này đừng nghĩ đến phiên hắn làm chủ.

Lăng Chấn Vũ nhất thời mị nhanh hai tròng mắt, ánh mắt lạnh lẽo trực tiếp chăm chú nhìn mặt Hướng Vân Đào, quả không hổ là lão hồ ly lăn lộn nửa đời trên thương trường, đáy lòng anh hừ lạnh một tiếng, mới chậm rãi nói: “Hướng lão gia có việc gì không ngại cứ việc nói thẳng ý định của mình, không cần theo ta mà luẩn quẩn.”

Phan Phượng Khanh cùng Hướng Thế Vinh đứng ở một bên vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, không có Hướng Lệ Vi, bọn hắn còn có thể tính toán cái gì, Hướng Vân Đào rốt cuộc có chủ ý gì, hai mẹ con bọn họ hoàn toàn không hiểu. Về phần Hướng Hải Lam, cô quả thực nhịn không được cơn buồn ngủ, cái đầu nhỏ không tự chủ được gục xuống, không hề ngẩng lên thêm.

“Là như vậy, ta cho rằng muốn tìm Lệ Vi trở về để tham dự hôn lễ khó có thể làm được. Bởi vậy…… Bởi vậy ta đề nghị đem một đứa con gái khác của ta thay thế!”

“Là như vậy, ta cho rằng muốn tìm Lệ Vi trở về để tham dự hôn lễ khó có thể làm được. Bởi vậy…… Bởi vậy ta đề nghị đem một đứa con gái khác của ta thay thế!” Hướng Vân Đào xoa xoa tay có điểm khó nói, nuốt nuốt nước bọt, nói xong một bên tâm tình khẩn trương, một bên còn lo nhìn phản ứng của Lăng Chấn Vũ. Lời của ông vừa nói ra, Phan Phượng Khanh cùng Hướng Thế Vinh hai mắt trợn lên, hít sâu một hơi, Phan Phượng Khanh không thích như thế, như vậy thật sự là quá tiện nghi cho con nha đầu quê mùa lại ngốc nghếch kia. Nhưng việc như thế, bà ta trong lòng rõ ràng, đây là biện pháp xử lí tốt nhất. Vẫn nói đến Hướng Hải Lam, cô vẫn không biết việc chung thân đại sự của mình đang bị tùy ý quyết định.

“Một người con gái khác? Sao cháu không nghe đến?” Lăng Chấn Vũ mày rậm nhíu lại, từ tốn hỏi han.

Hướng Vân Đào xấu hổ cười vài tiếng. “Đứa con gái này của ta cũng không xuất sắc, có điều lại hướng nội, hay thẹn thùng, chưa từng được thấy qua, tự nhiên cũng sẽ không ở trước mặt cậu xuất hiện. Nhưng mà, nó là đứa nhu thuận ôn tuần, chính là người nội trợ hiền hậu.”

Dứt lời, ông nhìn Hướng Hải Lam liếc mắt một cái, lúc này mới phát hiện cô đang ngủ gà ngủ gật, thật sự là mất hết cả mặt mũi của ông. Lăng Chấn Vũ theo tầm mắt của Hướng Vân Đào, cũng thấy được Hướng Hải Lam đang ngủ gật, đây không phải chính là nha đầu ngày đó mắng anh là kẻ không có tình yêu hay sao? Trí nhớ của anh luôn rất tốt, hơn nữa mặt của cô làm cho anh đáy lòng thấy chán ghét, thoạt nhìn thực không ưa được chiếc kính mắt kia.

“Hải Lam!” Hướng Vân Đào thanh âm khó thở thô thô kêu lên. Thấy cô không phản ứng, ông càng thêm mặt đỏ cổ thô, “Hướng–Hải–Lam!” Ông lại một lần nữa rống lớn.

Rốt cuộc cũng có tác dụng, hơn nữa là hiệu quả hơn hẳn so với bình thường. Chỉ thấy Hướng Hải Lam bỗng dưng cả kinh nhảy dựng lên, khiến cho cặp kính mắt gọng đen, oai oai tà tà rớt xuống trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng noãn của cô, một đôi mắt đẹp mê ly đương hoảng hốt vội nhìn.

Bộ dáng này của cô thực buồn cười, không hiểu sao lại làm động tâm Lăng Chấn Vũ, anh không nhịn được bật cười to lên thành tiếng, tiếng cười phóng dật tiêu sái này mới chân chính làm cho Hướng Hải Lam hoàn toàn thanh tỉnh. Hướng Hải Lam vội vàng ngồi dậy, giơ đôi tay nhỏ bé lên đem chiếc kính trở về chỗ cũ, cô ảo não ngẫm nghĩ, vừa rồi chính mình không cẩn thận lại ngủ gà ngủ gật, bộ dáng nhất định chọc tức cha.

Cô trộm giương mắt nhìn cha một chút, quả nhiên, Hướng Vân Đào mặt mày đã sớm đen đi một nửa, trừng lớn mắt nhìn cô. Cô vội hạ nhanh mi mắt, tránh đi ánh nhìn chăm chú nghiêm khắc của cha, đem tầm mắt lặng lẽ dời đến người mời vừa rồi phát ra tiếng cười, Lăng Chấn Vũ. Không nghĩ tới lại đối diện cùng với đôi mắt u ám của anh, miệng của anh còn bất giác gợi lên tiếng cười hài hước, ánh mắt trầm ngưng chớp lóe hào quang, giống như đang đùa cợt cô mới vừa rồi như vậy.

Hai gò má trắng như tuyết của Hướng Hải Lam bỗng dưng đỏ bừng lên, như một áng mây đỏ mê người khéo léo lan xuống vành tai cùng chiếc cổ trắng nõn. Ông trời ơi! Nếu như bây giờ trên mặt đất có một cái hố, cô nguyện không chút do dự mà chui vào. Cô thế nào mà lại ở trước mặt kẻ không có tình yêu này, cho anh ta thấy bộ dáng như vậy. Vì muốn di chuyển sự chú ý của mọi người, cô cố lấy dũng khí hướng cha hỏi: “Có, có chuyện gì ạ?” Thanh âm nhỏ như muỗi kêu vo ve, sợ làm cho cha thêm giận.

Hướng Vân Đào khẽ hừ một tiếng, cũng không trả lời vấn đề của cô, chỉ hé ra khuôn mặt tươi cười hướng Lăng Chấn Vũ hỏi: “Lăng thiếu gia, cậu cảm thấy đề nghị này như thế nào?”

Lăng Chấn Vũ trầm ngâm một lúc lâu, hai tròng mắt sâu u ám không lường được, hơi hơi nheo lại đánh giá Hướng Hải Lam. Cô cũng không thích hợp diễn vai phu nhân chủ tịch Lăng Thị, cô có vẻ quá mức trĩ nộn mà vô tà, cô gái như vậy còn khiến anh phải hao phí tâm tư đi chỉ dạy, huấn luyện cô! Lúc trước anh muốn tìm một người con gái thành thục mà có gia thế, bởi vì như vậy có thể bớt đi cho anh khá nhiều phiền toái. Nhưng anh đã không còn lựa chọn. Anh sắp quá ba mươi tuổi rồi, nếu trước ba mươi tuổi mà anh chưa lập gia đình, người cha đáng giận của anh kia sẽ lập tức đem quyền kế thừa của anh hủy bỏ. Đây là lần cuối cùng cha khống chế anh, Lăng Chấn Vũ tận đáy lòng âm thầm thề, vô luận như thế nào, anh tuyệt không thể để cho công sức của mình vì Lăng Thị bao năm khổ tâm kinh doanh, thành tựu cùng thành quả rất nhiều kia chắp tay tặng cho người khác được!

Lăng Chấn Vũ không tự giác, bạc môi nhếch, đôi mắt thâm hiển lộ vẻ lạnh lẽo phẫn hận khẽ híp lại, lấy được quyền thừa kế Lăng thị đối với anh cùng mẹ có ý nghĩa rất lớn, bởi vậy, anh phải cưới ai cũng không khác biệt. Hết sức chậm rãi, anh lộ ra một ý cười tà nịnh mà thâm trầm khó đoán—

“Tôi nhận lời, nhưng còn không biết ý của tiểu thư như thế nào?” Anh khinh miêu đạm tả*, nhẹ nhàng nói bâng quơ, nhếch mi nhìn Hướng Hải Lam, nếu anh đoán đúng thì, cô gái nhỏ đơn thuần này chắc còn chưa biết chính mình bị cha đem bán đi mất. (*khinh miêu đạm tả: một câu thành ngữ của Trung Quốc, tức là khi vẽ thì pha màu nhạt lại vẽ không đậm nét, qua loa chiếu lệ. Ở đây có thể hiểu là Vũ ca trả lời xuề xòa cho xong chuyện.)

Quả nhiên, Hướng Vân Đào một bộ chuyên quyền uy nghiêm cất cao giọng nói: “Hải Lam là con gái của ta, ta muốn gả nó cho ai thì liền gả cho người đó, nó không có ý kiến gì hết.”

Câu nói này làm cho người nguyên bản đang cúi đầu, vân vê mấy ngón tay – Hướng Hải Lam vội ngẩng mặt, mở to mắt, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng vì kinh ngạc quá độ mà khẽ nhếch lên.

“Này….Đây là chuyện gì vậy, con phải gả cho ai?” Hướng Hải Lam vội hỏi han, con ngươi thanh tú thuần mỹ như nai nhỏ hết sức bất an nhìn gương mặt lãnh ngạnh uy nghiêm của cha mình.

“Con gặp vận tốt rồi, thay thế Lệ Vi gả cho Lăng Chấn Vũ, còn không mau cám ơn cha con đi.” Nói chuyện chính là Phan Phượng Khanh, ngôn ngữ bình thản không dấu chút ghen tị. (Momo: bà muốn phi công trẻ lái máy bay bà già ah, hơ hơ, tiếc quá, Vũ ca hem có hứng thú thế đâu^^)

“Gả cho anh ta?” Hướng Hải Lam kinh hô, trừng lớn đôi mắt nhìn Lăng Chấn Vũ. “Con không cần.”Cô theo bản năng vội từ chối.

Câu trả lời của cô làm cho mọi người ở đây không khỏi ngạc nhiên sửng sốt một hồi, Lăng Chấn Vũ cũng không ngoại lệ. Nhiều người đàn bà còn đang tranh nhau ngồi trên vị trí phu nhân chủ tịch Lăng thị, được hưởng vinh hoa phú quý khôn cùng, hơn nữa anh diện mạo xuất sắc anh tuấn như vậy, xem chừng đã đủ thỏa mãn hư vinh của nữ nhân, cuộc sống quá sung túc lại đầy đủ, vậy mà người con gái trước mắt này lại ngang nhiên cự tuyệt? Thật sự là ngạc nhiên thú vị. Lăng Chấn Vũ thần giác chợt gợi lên một mạt tràn ngập hưng vị ý cười, nhưng cũng không lên tiếng, tự nhiên sẽ có người ra mặt giải quyết việc này.

“Mày thật to gan, nhà này khi nào thì đến phiên mày làm chủ. Đem mày gả cho Lăng tiên sinh đã là phúc khí của trời, mày dám nói không!” Hướng Vân Đào trầm thanh quát.

Hướng Hải Lam ủy khuất muốn mở miệng, tuy nhiên lại sợ hãi quyền uy của cha, nhưng cô thật sự tâm không hề cam nha! “Gả cho anh ta có cái gì tốt? Nếu anh ta thật sự tốt như trong lời nói, chị Lệ Vi vì cái gì mà phải trốn hôn? Chẳng lẽ anh ta có tật xấu không muốn người ta biết(có tật giật mình)?” Cô không biết chết sống vẫn thì thào, thanh âm tuy thấp nhưng vẫn đủ cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.

Hướng Vân Đào mặt trắng bệch ra, đứa con gái này ăn nói vậy làm cho ông một phen đổ mồ hôi lạnh. “Con câm miệng cho ta!” Ông vội vàng thô thanh quát, một bên khẽ liếc biểu tình của Lăng Chấn Vũ, đã thấy hắn trên mặt mang theo một nụ cười vô ý, không có chút tức giận, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Tóm lại, việc này không con định đoạt, con thế nào cũng phải gả cho Lăng tiên sinh. Chúng ta cần đền bù như thế, không thể để Lăng tiên sinh trở thành kẻ bị người khác chê cười được.” Hướng Vân đào thanh thanh yết hầu, nghiêm trang, đường hoàng nói tiếp. “Hôn lễ một tháng sau cử hành, trong khoảng thời gian này, con phải chuẩn bị thật tốt cho ta!”

Tuyên bố của Hướng Vân Đào giống như một sét đánh tới Hướng Hải lam, làm cho cô kinh ngạc đến độ thốt không nên lời. Cô không nghĩ tới chính mình bị cha như vậy đối xử tàn nhẫn vô tình, một chút cũng không để ý tới tâm nguyện của cô, liền đem cô gả cho một người xa lạ – lại còn là một kẻ không có tình yêu! Nhìn cách anh ta đối đãi với Tiểu Hoa, cô cơ hồ đã có thể dự đoán được mình nếu gả cho anh ta về sau, không biết có thể chịu nổi mấy ngày!

Trong chốc lát, đôi mắt thanh huỳnh đã nổi lên một tầng nước, tự ai tự liên* cảm xúc tràn ngập cả trong lòng, nếu mẹ không mất sớm như thế… Nếu chị Lệ Vi không trốn hôn….Rốt cuộc, cô nhịn không được kêu to một tiếng và òa khóc, không thèm để tới biểu tình kinh ngạc của mọi người, lao nhanh lên cầu thang, chạy về phòng của chính mình. (*tự ai tự liên: vừa buồn vừa thương xót )

Trong phòng khách, Lăng Chấn Vũ cùng Hướng Vân Đào một nhà ba người lâm vào trầm mặc.

Lăng Chấn Vũ không khỏi có chút đồng tình với Hướng Hải Lam, nhìn qua cũng biết, cô ở trong gia đình này không có địa vị, chỉ có thể là quân cờ tùy ý bị đùa nghịch mà thôi. Nhưng đồng tình thì đồng tình, kế hoạch của anh cũng sẽ không vì nước mắt của một đứa con gái mà thay đổi. Chính là anh trong lòng vẫn có chút lo lắng, Hướng Hải Lam tuy là một đứa con gái nhu nhược kiều nhẫm, nhưng người như vậy bình thường có ý chí rất kiên định và ngoan cố, khó bảo toàn cô sẽ không giống như chị mình, diễn tiếp màn kịch trốn hôn, anh phải cẩn thận đề phòng, cũng trừ đi hậu họa, dù sao thời gian cũng đã gần kề rồi.

“Hướng lão gia, tôi thấy không cần miễn cưỡng, tiểu thư căn bản không có ý nguyện kết hôn.” Lăng Chấn Vũ cố ý lùi để tiến, ngữ khí mang thêm chút tiếc nuối nói.

Lời này vừa nói ra làm cho Hướng Vân Đào nhất thời hoảng một chút, “Không… Một chút miễn cưỡng cũng không có, Hải Lam đứa nhỏ này luôn rất nghe lời, hôm nay có thể do tâm tình không tốt nên cảm xúc hơi rối loạn thôi!” Ông vội vàng trấn an Lăng Chấn Vũ.

“Đúng thế a, Lăng tiên sinh người đừng hiểu lầm, đứa nhỏ này chính là ngượng ngùng mà thôi, đợt lát nữa ta sẽ cùng nó nói chuyện, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu!” Phan Phượng Khanh cũng vội vàng đỡ lời.

“Thật không?” Lăng Chấn Vũ hai tay khoanh lại, mày rậm nhíu lên, tỏ vẻ hoài nghi. “Tôi không thể mạo hiểm một lần nữa, nếu tiểu thư nhà mọi người lại cũng giở trò giống chị mình đi trốn hốn, tôi làm thế nào đối mặt với cha cùng giới thượng lưu trong xã hội này đây?” Anh lại hạ mãnh dược, lạnh lùng nhìn biểu hiện kích động trên gương mặt Hướng Vân Đào.

“Không….sẽ không có đâu, ta đánh cuộc với cậu, lần này tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất gì, ta nhất định sẽ để cho hôn lễ được cử hành như đã định.” Hướng Vân Đào vội vàng cam đoan, trên trán sớm đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Lăng Chấn Vũ giả bộ hoài nghi trong chốc lát, sau đó mới lười biếng nói: “Được rồi, nếu Hướng lão gia đã có thành ý như vậy, tôi liền tin ông thêm một lần, ông cũng đừng làm cho tôi thất vọng!” Ngữ khí bình ổn mang theo cảnh giác, hai tròng mắt cũng bắn ra hai tia nhìn lợi hại. Nói xong, anh nhấc mình đứng lên: “Tôi phải đi rồi, việc của tiểu thư đành giao cho mọi người. Có việc gì cứ liên lạc lại với tôi, hai tuần sau tôi sẽ xem xét thành quả. Dù sao chức vị thiếu phu nhân Lăng gia cũng không thể tùy tiện chọn được, sẽ làm cho người ta chê cười.” Trước khi đi khỏi, anh buông lại lời cuối có ý khinh lãnh. (Momo: đúng là Vũ ca, haha, như thế mà cũng chiếm thế thượng phong được, nói oai wá~*~)

“Được…. cậu nói vậy thì được….” Hướng Vân Đào vội không ngừng đáp lại. “Ta nhất định sẽ đem nó trở thành người xứng đáng, tuyệt không để cho cậu mất mặt.” Vừa nói, ông vừa đi bên cạnh Lăng Chấn Vũ hướng cửa chính mà tới.

Đến lúc này, việc Hướng Hải Lam thay thế Hướng Lệ Vi trở thành vị hôn thê của Lăng Chấn Vũ là chuyện lớn đã định, tựa hồ không còn đường xoay chuyển được nữa.

************

Tối hôm đó, Hướng Hải Lam khóc suốt một đêm, nước mắt chôn giấu suốt bao lâu chịu đựng ủy khuất dường như chỉ trong một chốc đã không còn. Nhưng mà, ngày vẫn phải đến, cô căn bản vô lực phản kháng lại quyết định của cha, cho dù muốn chạy trốn, cũng không biết nên trốn đi đâu. Giao tình của cô đơn thuần, cha thực có thể dễ dàng tìm được cô, hơn nữa cô không có tiền, chạy trốn rồi biết phải làm thế nào qua ngày đây?

Huống hồ, việc học tập của cô chưa hoàn thành, một khi trốn hôn thì đừng nghĩ đến việc muốn trở lại trường tiếp tục học. Cô còn một năm nữa mới tốt nghiệp nha!

Ai! Hướng Hải Lam bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, mở to đôi mắt phao phao hoảng hốt đi xuống cầu thang, giờ phút này cô căn bản không hề muốn làm gì, bữa sáng cũng không muốn ăn, đành ôm cặp đi học thôi. (đôi mắt phao phao chắc ám chỉ đôi mắt to tròn long lanh ngập nước đó~~~)

“Chờ đã!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng mẹ kế kêu cô dừng bước. Cô chậm rãi xoay người lại, thản nhiên hỏi han: “Dì có chuyện gì ạ?”

Phan Phượng Khanh hướng cô đi tới, gương mặt tươi cười ngụy tạo, nhiệt tình đi về phía trước, cầm lấy tay của cô. “Con ngồi xuống trước đi, dì có chuyện cần nói với con.” Bà ta lôi kéo Hướng Hải Lam ngồi trên ghế sôpha. Không cần nghĩ cũng biết mẹ kế muốn cùng cô đề cập chuyện gì đó, Hướng Hải Lam cho dù tâm cực kỳ không cam lòng, tình cũng không muốn, nhưng vẫn im lặng ngồi xuống.

“Hải Lam này! Chuyện ngày hôm qua cũng là cha con muốn tốt cho con thôi.” Phan Phượng Khanh bắt đầu thao thao bất tuyệt nói. “Phải biết rằng, Lăng Chấn Vũ giống như con rùa vàng có đốt đèn lồng cũng tìm không ra người như vậy nha!” Nói đến đây, cô cố ý hít một hơi thật lớn. “Ai! Là chị Lệ Vi của con không có phúc khí này, nếu không……” Phan Phượng Khanh cười khẽ, không nói thêm nữa. (Momo: Ta tưởng phải thở ra, thế mới giống phiền não chứ, hít vào làm chi==!–À, hít vào để thở ra, còn là hít một ngụm đại khí nữa ạh, nguyên văn cv đó~~~)

Hướng Hải Lam thế nào mà không hiểu được mẹ kế muốn ám chỉ điều gì, nếu không phải Hướng Lệ Vi trốn hôn thì bất luận chuyện gì cũng không đến lượt cô đặt chân lên ngưỡng cửa phú quý đó. (ý bả là đó là đồ con bả vứt đi=_=). Nhưng mẹ kế của cô hiển nhiên không biết cô không hề mong chờ hôn sự này. Cô còn có thiệt nhiều lý tưởng nha! Cô muốn ra nước ngoài du học, tiếp tục nghiên cứu cùng phát triển nghệ thuật hội họa trên nhiều phương diện. Một khi kết hôn, thật giống như con chim bị nhốt trong lồng không thể bay lượn, không có tự do, càng khỏi nói đến việc thực hiện giấc mộng của chính mình!

Thấy Hướng Hải Lam không có phản ứng, Phan Phượng Khanh tiếp tục nói: “Cho dù con không vì mình thì cũng nên vì cha mà ngẫm lại, Lăng gia thế lực lớn như thế, chúng ta đắc tội không nổi. Người ta đã cho truyền tin tức cũng phát thiệp cưới rồi, chỉ sợ không giữ được mặt mũi thôi!”

Hướng Hải Lam chết lặng khẽ gật đầu. “Dì, ý của dì con đều hiểu, nhưng mà con thực sự không có nghĩ đến…dù có tưởng tượng cũng không…” Lời còn chưa dứt đã lập tức bị Phan Phượng Khanh giọng điệu âm trầm cắt ngang.

“Không có muốn hay không muốn gì hết, ta nói cho cô biết là muốn cô nhận thức được, thấy rõ cục diện trước mắt này! Vô luận cô đáp ứng hay không đều phải gả cho Lăng Chấn Vũ. Cô cũng không nhớ cha mình vì chuyện này mà đã vất vả tiêu tốn hơn phân nửa sự nghiệp của mình ư?”(Momo: đã đổi thành ngươi và ta, ai dà, lộ mặt rồi=_=)

Hừ lạnh một tiếng, lúc sau, bà ta lại tiếp tục nói: “Nếu Lệ Vi không trốn hôn, ta lại không còn đứa con gái khác, nếu không, nói thật, ta cũng không nghĩ đến việc cho cô ngần này tiện nghi đâu!…Bộ dáng này của cô còn làm ta phải hao phí tâm lực đem cô hảo hảo cải tạo một phen, ta còn chưa ôm oán thì thôi, cô lại còn lắm điều ư?” Bà ta gằn từng tiếng một, hà khắc lạnh lùng động đến tâm người khác.

Hướng Hải Lam cứng ngắc người, sửng sốt một hồi lâu. “Con hiểu, dì cứ yên tâm, con sẽ không ở đằng sau lưng cha gây thêm phiền toái đâu.” Cô nhận lời nói tiếp. “Nếu không có việc gì, con cần phải đi học, nếu không mau sẽ không kịp giờ mất!”

Cô mới xoay người bước đi vài bước, Phan Phượng Khanh đã lạnh lùng hô lên: “Đợi đã, cô hôm nay lên xe lão Trương để đi học, hắn đã ở bên ngoài chờ rồi, hắn cũng sẽ chờ để chở cô về sau khi tan học, cô cũng đừng tùy tiện chạy loạn.”

Hướng Hải Lam nghe vậy cười khổ một chút, từ lúc nào, cô tự nhiên có thể được ngồi trên xe riêng của nhà để đi học, xem ra quan tâm là giả, giám sát cô mới là mục đích thật sự! Kỳ thật cô làm gì có năng lực để trốn đi nơi nào đâu? Cũng được, theo bọn họ thôi! Có lẽ lập gia đình cũng không sai, ít nhất có thể thoát khỏi nơi gọi là nhà mà lại lạnh như băng không khác gì nhà giam này.

____END CHUƠNG 2_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.