Edit+Beta: Hamano Michiyo(Momo)
Convert: Silly_0301
Liên tục mấy tuần liền, Hướng Hải Lam lâm vào tình cảnh bị người
người canh giữ nghiêm mật, hệt như giam lỏng. Cô cảm thấy mình giống như đeo phải cái cùm vậy, trong lòng buồn bực quá đến nỗi tưởng như phát
hỏa. Cô không khỏi hoài niệm những tháng ngày trước kia không được ai để trong mắt, bị bỏ qua, lơ đi. Ít nhất đi hay đến đều tự do vô ngại,
không giống như bây giờ nửa bước cũng khó đi, tựa như bị giam hãm, cứ
như vậy e là cô sẽ nổi điên lên mất! Hơn nữa mẹ kế luôn chế giễu cười
nhạo, đúng là vẫn còn không cam lòng để cô chiếm được vị trí thiếu phu
nhân Lăng gia, một bụng toàn khí phát ở trên người cô, còn không nói đến việc không ngừng bắt cô cải thiện bề ngoài, học tập lễ nghi.
Một hôm, sau khi Hướng Hải Lam học xong, trong lòng cô đột nhiên nảy
sinh một chủ ý, cô quyết định đi tìm Lăng Chấn Vũ, ngoài việc cùng anh
nói chuyện cho rõ ràng, còn muốn nhờ anh giúp cô một việc. Hướng gia cô
thực sự là ở không nổi nữa, đi tìm anh chính là biện pháp tốt nhất.
Cô mất một ít thời gian mới có thể đánh lạc hướng lão Trương, biết rõ hắn trở về với cái xe trống như vậy, nhất định sẽ khiến cho cả nhà một
trận kinh hoảng, thậm chí là dấy lên một cơn sóng lớn, nhưng cô đã nghĩ
tới rồi, chỉ cần đến đợi ở văn phòng của Lăng Chấn Vũ, sau đó mới gọi
điện trở về là ổn, trong khoảng thời gian này cứ để cho bọn họ nếm thử
chút tư vị sợ hãi lo lắng đi!
Chặn một chiếc xe taxi, Hướng Hải Lam nói ra trụ sở tập đoàn Lăng
Thị, lái xe đã biết địa điểm bèn gật đầu, tập đoàn Lăng Thị chính là
thương hiệu có tiếng nổi danh bấy lâu, không ai là không biết mà! Đứng
trước tòa nhà của Lăng Thị, Hướng Hải Lam ngẩng đầu lên, sợ run nhìn
khắp cái kiến trúc cao ngất lên đến tận trời xanh này….Đây…đây chính là
nơi Lăng Chấn Vũ quản lí. Cô rốt cuộc cũng đã hiểu, anh vì cái gì mà có
được một thần thái bễ nghễ mà lãnh khốc như vậy. Tâm sinh khiếp ý, hai
tay cũng hơi hơi run run, nhưng cô vẫn hít một hơi thật sâu, ngẩng cao
đầu bước vào.
“Thưa cô, phiền cô giúp tôi nhắn với Lăng Chấn Vũ tiên sinh, nói là
Hướng Hải Lam có việc cần tìm.” Hướng Hải Lam đi đến quầy tiếp tuân,
hướng tới chỗ cô gái nghi dung đoan chỉnh, ra dáng tiểu thư nói.(Momo: tiếp tân mà thế àh==). Cô gái kia vẻ mặt hồ nghi nhìn quét qua Hướng Hải Lam, ánh mắt xem xét
khiến mặt cô chợt đỏ lên, thấy chính mình một thân quần áo rộng thùng
thình mà bình thường nhàn hạ, ở cái chỗ cao sang quyền quý, lại uy
nghiêm như thế này quả thật có vẻ đường đột, cô không khỏi cảm thấy xấu
hổ.
“Cô có hẹn trước không?” Cô phục vụ kia hỏi. (Momo: chắc chị HL nhà mình tính vốn xuềnh xoàng, thấy ai bộ dáng nghi dung
đoan chỉnh đều nghĩ tiểu thư hết, chứ ai lại đi gọi tiểu thư phục vụ==)
“Không có.” Hướng Hải Lam trả lời, sau đó lập tức bổ sung thêm một
câu. “Lăng tiên sinh có dặn, tôi nếu có việc gì có thể trực tiếp tới tìm anh ấy, phiền cô nhắn lên một tiếng.” Cô thành khẩn nói, có ý thỉnh
cầu. Cô phục vụ chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng cầm ống nghe lên thay cô thông báo.
Nói đơn giản vài câu, cô phục vụ buông điện thoại, nhìn Hướng Hải Lam ý bảo nói: “Lăng tiên sinh mời cô đi thang máy đặc biệt, trực tiếp tới
văn phòng quản lí của tổng giám đốc.”
Hướng Hải Lam cảm ơn xong bèn hướng tới chỗ thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên lầu cao nhất.
************
Tầng cao nhất vô cùng rộng lớn, hiển nhiên là nơi của một mình Lăng
Chấn Vũ, Hướng Hải Lam dễ dàng tìm được văn phòng tổng giám đốc. Cô khẩn trương đẩy chiếc kính mắt trên sống mũi, thân đổ chút mồ hôi, khẽ giơ
tay gõ vài cái lên cửa.
“Mời vào!” Một giọng nói thấp đơn thuần mà dồi dào từ bên trong
truyền đến. Hướng Hải Lam ngẩng đầu, bạo gan mở cửa, chậm rãi đi vào
trong văn phòng của Lăng Chấn Vũ. Cô đến trước bàn làm việc của anh, hai tay không ngừng vặn vẹo vo tròn trước bụng(???trước người nghe hay hơn chứ=_=), hé mắt nhìn Lăng Chấn Vũ đang dựa lưng vào chiếc ghế da. Không biết vì
sao, chỉ cần vừa tiếp xúc với ánh mắt sâu thẳm không lường được của anh, cô liền cảm thấy vô cùng bối rối và xấu hổ.
“Tìm tôi có việc?” Anh nhếch mi từ tốn hỏi han. Cô gái nhỏ này sẽ
không phải là tự mình chạy tới đây yêu cầu anh hủy bỏ hôn ước đi?! Nếu
thật như vậy, anh tuyệt đối không thể trợ giúp! Kết hôn là việc anh đã
quyết định, mặc kệ cô có cam tâm tình nguyệnhay không.(Uhm, chỗ này
thay đổi 1 tẹo, Momo thấy để ta và ngươi trong này không hợp lắm, vì
bình thường chả ai gọi nhau như thế ngoài đời cả, nghe kì cục, lúc hai
người ở hoa viên chưa có quen nhau còn chấp nhận được, bây giờ viết vào
nghe xa lạ lại mất tự nhiên quá==, nghe chối tai==!Thế nên thay làm anh
và tôi, sau sẽ thế bằng anh em^^)
“Tôi…tôi…” Hướng Hải Lam chậm chạp mở miệng, lại không nói ra được
một câu, cô không khỏi hoài nghi với mình đến đây tìm anh có phải là
hành động sáng suốt hay không? Trộm nhìn anh một bộ nhíu mày không thay
đổi, giống như đang nghi ngờ cô, lời của cô càng thêm vội vã.
Nhìn thấy cô muốn nói lại thôi, bộ dáng cố nuốt vào rồi cân nhắc,
Lăng Chấn Vũ không kiên nhẫn được khẽ hừ một tiếng, lập tức đứng dậy, đi nhanh tới gần Hướng Hải Lam, nắm lấy tay của cô dẫn đến ghế sôpha ngồi
xuống.
Hướng Hải Lam sửng sốt ngơ ngẩn, không thể phản ứng, tùy ý để anh thao túng hành động của mình.
“Có chuyện gì không ngại cứ việc nói ra, thời gian của tôi không
nhiều lắm.” Lăng Chấn Vũ nói thẳng, ngữ khí lạnh lùng, nét mặt thì xa
lạ. Tuy rằng hai người bọn họ đúng là hai kẻ xa lạ, nhưng người kiên trì đến cùng để thực hiện hôn ước là anh, thế mà anh lại tỏ ra thái độ
khinh thường mà chán ghét phiền nhiễu như thế, Hướng Hải Lam tính tình
vốn ngoan cố bị chọc vào, ánh mắt đẹp đang ôn nhu như nước lập tức trừng lên hung tợn nhìn Lăng Chấn Vũ.
“Anh…..anh….Đây là thái độ kiểu gì vậy, kẻ muốn kết hôn là anh chứ
không phải tôi, cố tỏ ra hoàn hảo…Hừ, hai mắt chó thấy kẻ thấp hèn.” (ah, câu này hay ah~~~). Hướng Hải Lam không thèm suy nghĩ cứ thế mà nói, ở trước mặt anh tính
tình ôn tuần nhu thuận của cô hoàn toàn biến mất, kẻ gia hỏa trước mắt
này chính là không có việc gì làm đi kích động sự ác liệt trong tâm cô
đây mà.
Nhìn cô tức giận, gương mặt đỏ hồng vội vã, Lăng Chấn Vũ phát hiện
trái tim vốn đã đóng băng từ lâu của mình dấy lên một chút ấm áp, anh
phát giác được bộ dáng này của cô thực rất mê người, kẻ khác nhìn lại
sinh cảm giác yêu thương. Bỗng dưng, trong đầu anh có ý định hứng thú
muốn chọc ghẹo cô một chút, vì nhìn cô sinh khí bộ dáng rất yêu kiều.
“Em gọi đây là mắng người sao? Thế nào mà lại lắp bắp, bộ dạng tức
giận không nổi thế kia…” Anh cười nói, vẻ mặt hài hước. Lại thở dài một
cách khoa trương, tiếp tục nói: “Cha em còn khen ngợi em ôn tuần nhu
thuận đâu! Như tôi xem thấy, em giống như là mèo nhỏ đang gương nanh múa vuốt còn chưa đủ sắc thì hơn.”
“Có cần hay không, để tôi dạy cho em một ít lời lẽ mắng người cùng kỹ xảo???” Anh cố ý trào phúng hỏi han, không kiềm chế được giương mi lên
nén một ý cười.
“Anh…anh….” Hướng Hải Lam ảo não nói không nên lời, cô không khỏi cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ cần tức giận là cả não đều trống rỗng,
cái gì cũng không nói được, chỉ biết trơ mắt nhìn nam nhân tự cao tự đại mà tà ác này đem cô làm trò tiêu khiển.
Cô buồn bực di di chân, bộ ngực vì tức giận mà cứ kịch liệt phập
phồng. “Tôi…tôi phải về đây.” Cô bèn đứng dậy, mọi ý định nhờ anh giúp
đỡ trong đầu đã muốn biến mất, cô trộm nghĩ họa trời có sập mới có thể
cho lão yêu thích khi dễ người này có thể giúp cô.
Đang lúc cô nghĩ muốn quay đầu mà đi thì Lăng Chấn Vũ lập tức tóm lấy cánh tay của cô. Không nghĩ tới cô nhìn gầy gò ốm yếu thế mà tính tình
lại cố chấp như vậy, anh quả thật là xem thường cô.
“Đừng tức giận, em không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Anh đem cô ngồi lại trên sopha, đứng đắn hỏi han.
“Hừ! Tôi…Tôi quên rồi, anh cứ coi như tôi chưa từng đến đi!” Dứt lời, cô lại định đứng dậy.
Hành động của cô làm Lăng Chấn Vũ nghi ngờ. Đối với đàn bà, anh không thích to tiếng ầm ĩ, lại càng không định thấp giọng hạ khí để nói
chuyện. Hai tay anh đè nặng lên đôi vai gầy yếu của Hướng Hải Lam, không cho cô đứng dậy, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, xem xét khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô.
“Tôi bảo em nói thì em phải nói, nơi này cũng không phải chỗ em nói đến liền đến, đi liền đi.” Anh ngưng thanh lạnh lùng nói.
Hướng Hải Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt tuấn tú mà ẩn hàm tức giận cùng bá đạo của anh, gương mặt chỉ cách cô có một
tấc thôi, cô lại có thể cảm giác được hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phẩy qua
mặt cô. Bỗng dưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng đỏ thành một mảng,
chẳng qua lần này không phải vì phẫn nộ, mà là…xấu hổ.
Cô đột nhiên ý thức được rằng gương mặt tuấn dật này cùng cả người
anh đều tỏa ra một lực hấp dẫn đầy ma mị. Điều này làm cho tâm trí cô
vốn đơn thuần lại mẫn cảm bối rối không thôi, vội vàng cúi đầu, không
dám nhìn thẳng anh.
Nhìn thấy phản ứng của cô sinh sáp mà động lòng người, Lăng Chấn Vũ
vốn đang giữ gương mặt lạnh lùng, lập tức nở một nụ cười khinh tà mà sâu xa quỷ dị, xem ra vị hôn thê mềm mại này của anh dù sao vẫn là có một
chút tự giác nữ tính.
Tầm mắt u ám của Lăng Chấn Vũ từ mái tóc đen dài như mặc bàn của
Hướng Hải Lam chậm rãi dời lên vị trí lỗ tai của cô, nơi đó cũng phiếm
một tầng ửng đỏ khiêu khích lòng người, ánh mắt mị hoặc, lại khiến anh
đột nhiên dâng lên một cỗ dục vọng, ý niệm trong đầu vừa mới dấy lên,
bàn tay anh đã không thể khống chế khẽ vuốt nhẹ vành tai mềm mại của cô. Cảm xúc này khiến hai tròng mắt anh càng thêm thâm trầm, mơ hồ loé lên
dục vọng. Không nhịn được, anh chậm rãi xoa bóp lên.
Hành động của anh lại dọa phá hư Hướng Hải Lam, cô cảm thấy toàn thân tựa như có một luồng điện chạy qua, vành tai bị anh vuốt ve hệt như có
lửa châm đốt. Loại tình triều xa lạ này khiến cô sợ hãi, vội thoát khỏi
sự kiềm chế của anh, lui sang bên cạnh. Phản ứng của cô làm Lăng Chấn Vũ đang trầm mê trong hương thơm mềm mại cũng bừng tỉnh.
Đáng chết! Anh dưới đáy lòng âm thầm cắn răng mắng đạo. Một đứa con gái ngốc nghếch vậy cũng khiến cho anh rối loạn tâm trí!
“Mau đem ý định của em nói cho rõ ràng đi.” Anh ão não trầm giọng
nói, nhân tiện đem mình đang mất kiểm soát mà tỉnh táo trở lại.
Bị anh nói vậy, Hướng Hải Lam chỉ còn cách ngoan ngoãn nói ra tính toán ban đầu của mình.
“Tôi muốn nhờ anh–”
Lời còn chưa dứt lập tức bị Lăng Chấn Vũ không kiên nhẫn đánh gãy.
“Nếu em là muốn yêu cầu tôi hủy bỏ hôn lễ, vậy thì đừng nói.” Anh trầm giọng nói.
“Tôi không phải muốn anh hủy bỏ hôn lễ, chỉ là nghĩ muốn nhờ anh giúp tôi một việc.” Hướng Hải Lam vội vàng nói.
“Thế ư? Giúp em việc gì?” Anh nghi hoặc giương mi hỏi.
Hướng Hải Lam theo thói quen lại cúi đầu, hai tay khẩn trương vặn
xoắn lại không ngừng. “Tôi…Suốt một tuần nay đều bị người nghiêm ngặt
giám sát, tôi đã muốn không chịu nổi. Hơn nữa…lại không có ai dạy tôi
nên làm cái gì, còn lại ba tuần nữa là kết hôn, nhưng tôi cái gì cũng
không hiểu, trong lòng thật sự rất sợ hãi.”
Lời vừa nói ra, cô chỉ cảm thấy toàn thân nhất thời tùng thỉ xuống
dưới! Không biết vì cái gì, ở trước mặt anh, cô có thể thản nhiên nói ra sự sợ hãi cùng khiếp đảm tận đáy lòng như vậy. Anh làm cho cô có một
loại cảm giác an toàn mà yên ổn dựa vào chăng.
Nghe xong những lời nói thành thật của cô, ánh mắt Lăng Chấn Vũ trở
nên ôn nhu hơn nhiều. anh có thể tưởng tượng được cuộc sống của cô suốt
một tuần này bất an, khẩn trương mà sợ hãi thế nào. Hướng Vân Đào cùng
Phan Phượng Khanh hiển nhiên cứ thế liền đem cô làm quân cờ thế mạng,
lại một chút cũng không quan tâm đến cảm thụ của cô, cô tuổi còn trẻ như vậy lại phải chịu nhiều áp lực như thế, khiến kẻ luôn luôn tâm địa lãnh ngạnh như anh không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Em…Dì của em không có dạy cho em biết như thế nào giả dạng nghi
dung, ứng đối tiến lui cùng một chút lễ nghi hay thưởng thức cùng kĩ xảo sao?” Anh biết Phan Phượng Khanh không phải là mẹ ruột của cô, mới đem
xưng hô đổi thành dì.
Hướng Hải Lam thần sắc ảm đạm khẽ lắc lắc đầu. Lăng Chấn Vũ liếc mắt
ngắm cô một cái, quần áo rộng thùng thình bình thường cùng diện mạo chưa phát hình, đột nhiên vỗ trán, như thế này còn phải hỏi nữa sao? Đã một
tuần rồi, cô vẫn giống cái cô cô ngốc ngếch chẳng ra sao, Hướng gia hiển nhiên không đem lời nói của anh đặt ở trong lòng rồi.
“Em muốn tôi giúp em như thế nào?” Anh ôn nhu hỏi.
Hướng Hải Lam trộm liếc mắt nhìn mặt anh, biểu tình không có sinh khí hay không duyệt, điều này làm cho dũng khí của cô tăng thêm. “Tôi…tôi
nghĩ muốn nhờ anh tìm giúp một chỗ ở, tôi không định sẽ quay trở lại
nhà, sau đó còn phải phiền anh giúp tôi tìm một người thầy, dạy tôi mấy
chuyện quan hệ lễ nghi cùng cách ăn mặc…”
Lăng Chấn Vũ nghe vậy, trước là nhăn mày không duyệt, như vậy được
không, anh thử cấp cho mình một ví dụ. Nhưng nói đi nói lại, anh cần cô
để hoàn thành kế hoạch của mình, khoảng cách đến hôn sự cũng không còn
nhiều thời gian, anh không thể bởi vì cô mà thất bại trong gang tấc.
Trầm ngâm sau một lúc lâu, anh đột nhiên hỏi: “Em vì điều gì mà thay đổi tâm ý, đáp ứng hôn sự này?”
Hướng Hải Lam mở to mắt mê hoặc xem xét Lăng Chấn Vũ, cô không hiểu
anh vì sao lại hỏi vấn đề này, dù gì cô đáp ứng không phải là tốt hay
sao?
Việc đã thế, cô vẫn là thành thật trả lời thì hơn: “Tôi không có
đường để đi, cũng không thể làm cho cha vì thế mà đắc tội với Lăng bá
bá. Hơn nữa tôi cũng không có chỗ để trốn, học còn chưa xong, chỉ còn
một năm nữa là tốt nghiệp, tôi không muốn vì trốn chạy hôn sự này mà
buông tha cho việc học.”
Nói đến đây, cô tạm dừng một chút, mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm anh
khiếp khiếp hỏi han: “Kết hôn xong, anh sẽ cho tôi tiếp tục đi học chứ?”
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập hi vọng, Lăng Chấn Vũ
không tự giác được khẽ mỉm cười nói: “Không vấn đề! Em vẫn có thể quay
trở lại trường đi học. ”
Đối với cô vừa rồi ăn nói thẳng thắn như vậy, anh tuy có thể nhận ra, nhưng đáy lòng lại có một tư vị không vui! Tâm trí mất hứng chính là
bởi vì, hóa ra cô vì điều này mà đáp ứng gả cho anh.
Lăng Chấn Vũ đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, cố đem xua khỏi đầu cảm giác cùng ý nghĩ vớ vẩn kia. Anh cùng cô chính là kết hợp vì lợi
ích, rốt cuộc không có mặt khác! Anh không có dư thừa cảm tình để đặt
trên người phụ nữ, cô cũng không ngoại lệ!
“Được rồi! Tôi có thể giúp em, nhưng điều kiện trước hết là—em phải
hoàn toàn nghe lời của tôi. Về phần chỗ ở, tôi ở Thiên Mẫu có một căn
hộ, em cứ ở tạm đó đi, đến trước hôn lễ hãy quay về Hướng gia.” Anh định trụ thân mình, xoay người hướng cô nói.
Anh đáp ứng yêu cầu khiến Hướng Hải Lam thở dài một hơi nhẹ nhõm! Cô
rốt cuộc không cần phải đối mặt với không khí quỷ dị trầm buồn trong
nhà, cùng bà mẹ kế luôn khiêu khích với ngôn ngữ lạnh lùng, lại càng
không còn có cảm giác giống như tội phạm bị người ta lúc nào cũng giam
giữ nữa.
“Có thể hay không phiền toái anh đi theo tôi nói cho cha biết một
tiếng, tôi sợ bọn họ…” Cô do dự một chút, đưa ra thỉnh cầu cuối cùng.
Lăng Chấn Vũ ngẩng đầu nhanh chóng liếc mắt nhìn cô toàn thân một
cái, không tự giác được nhướn lông mày, khuôn mặt tuấn tú đã khôi phục
vẻ lạnh nhạt lộ ra một tia hiểm ác, bằng vào cái bộ dạng hiện tại này
của cô, ba tuần này phải cải tạo lại thật đúng là có điểm miễn cưỡng mà. Nhưng anh đã không còn đường lui nữa, chỉ có cách lập tức tiến hành quá trình cải tạo lại cô thôi. “Đi thôi! Tôi đưa em về nhà. Về nhà xong, em lập tức sửa sang hành lý, hôm nay liền chuyển đến căn hộ của tôi, về
phía cha em tôi sẽ nói chuyện sau.” Anh nhanh chóng khoác áo vào, kéo cô hướng ngoài cửa đi ra.
Trở lại Hướng gia, phòng khách chính tràn ngập một không khí âm trầm
bão táp đến như sắp nổi gió lốc ầm ầm. Hướng Hải Lam đi vào trước, lòng
của cô đã chuẩn bị sẵn tâm lí đối mặt với cơn tức giận của cha. Quả
nhiên, Hướng Vân Đào vừa nhìn thấy cô đến lập tức mở miệng mắng: “Convừa chạy đi nơi nào ……” Lời còn chưa dứt, lại nhìn đến Lăng Chấn Vũ theo
sau cô, người đang một bụng tức giận sắp sửa phát ra khỏi miệng ngay lập tức nuốt vào.
“Tôi có chuyện muốn cùng Hướng lão gia thương lượng…….” Lăng Chấn Vũ
chưa cho Hướng Vân Đào cơ hội mở miệng đã trực tiếp nói, sau đó xoay
người hướng Hướng Hải Lam ý bảo. “Em trước lên lầu sửa sang lại hành lý
đi, tôi ở trong này chờ em.”
Hướng Hải Lam trầm mặc gật đầu, cũng không dám nhìn về phía Hướng Vân Đào liếc mắt một cái, rất nhanh chóng chạy vội lên lầu. Về phần Hướng
Vân Đào cùng Phan Phượng Khanh trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu nhìn chằm chằm Lăng Chấn Vũ, đầu óc nghe không hiểu vừa rồi trong lời
nói của anh có ý gì, cũng không khỏi hoài nghi liệu tai mình có vấn đề
hay không.
**********
Hướng Hải Lam tay trái kéo một rương hành lý, trên lưng đeo một chiếc balô lớn, vai phải còn khoác giá vẽ, trong tay thì cầm giường của Tiểu
Hoa. Cả thân mình nhỏ xinh dường như sắp bị đống hành lí kia nuốt chửng
mất. Cô thở hổn hển đi xuống lầu, phòng khách tĩnh lặng không có tiếng
động, nói vậy tức là Lăng Chấn Vũ đã đem mọi chuyện xử lí xong, cô lắc
lắc thân mình đi về hướng Lăng Chấn Vũ. Thấy cô một thân mang đủ túi lớn túi nhỏ, Lăng Chấn Vũ không duyệt, khẽ nhướn mày, nhưng vẫn không nói
tiếng nào tiếp nhận hành lý của cô. Đang lúc anh muốn đi tới cổng của
Hướng gia(à, cái này ko chắc=_=), Hướng Hải Lam bỗng vội vàng hô: “Chờ một chút, trên lầu còn có một rương nữa.”
Lăng Chấn Vũ bỗng dưng xoay người trừng mắt nhìn cô liếc một cái,
không tức giận trả lời: “Căn hộ chỉ là chỗ ở tạm, khi nào em được vào ở
trong nhà Lăng gia thì hành lý đến lúc đó hẵng bàn lại.”
Hướng Hải Lam nhất thời không nói được tiếng nào. Quay đầu lại nhìn
cha cùng dì liếc mắt một cái, giờ phút này cô sắp sửa rời khỏi nhà, bọn
họvẫn là vẻ mặt hờ hững cùng lãnh đạm, so với kẻ xa lạ còn muốn xa lạ
hơn. Cô cảm thấy trong lòng chợt lạnh, căn nhà này thật sự không còn gì
đáng để quyến luyến nữa!
Cắn răng một cái, cô xoay người bước theo thân ảnh thật dài của Lăng Chấn Vũ……
********
Hướng Hải Lam đi theo Lăng Chấn Vũ bước vào căn hộ của anh ở Thiên
Mẫu. Căn hộ vi vu ở tận tầng mười lăm thật đúng là có tầm nhìn tốt,
không chỉ có không gian rộng mở, hướng nhìn cũng sung túc mà sáng ngời.
Duy nhất mỹ trung không đủ chính là, thiết kế cùng bày trí tuy cực đáng
thưởng thức, cũng rất hiện đại, nhưng chính là thiếu đi cảm giác ấm áp
và hương vị con người. Giống như chủ nhân của nó–Lăng Chấn Vũ, cũng làm
cho người ta có cái cảm giác đạm mạc mà lạnh như băng, Hướng Hải Lam
trong lòng âm thầm suy nghĩ.
“Đem đồ đạc của em sửa sang lại một chút, trừ bỏ phòng ngủ chủ ở
ngoài, còn có hai phòng cho em chọn lựa.” Lăng Chấn Vũ buông hành lí của cô xuống, chỉ thị.
Hướng Hải Lam khẩn trương nuốt nuốt nước miếng. Không thể nào! Căn hộ rộng thế này chỉ có cô và anh cùng ở, tuy nói rằng cô cũng không có tự
luyến đến mức cho rằng mình sẽ bị xâm phạm, nhưng cô nam quả nữ chung
sống dưới cùng một mái nhà, vẫn là làm cho cô thấy vạn phần kinh hãi! Cô chính là một đứa con gái mười phần bảo thủ truyền thống a.
Nhìn ra cô trong lòng suy nghĩ điều gì đó, Lăng Chấn Vũ hơi hơi xuy thanh cười(cười khẽ ah^^), vẻ mặt ki tiếu nói: “Đừng lo lắng đến vấn đề‘an toàn’ của em, tôi cũng không thường ở nơi này, huống hồ…” Anh cố ý khinh miệt nhìn cô một lượt từ cao đến thấp. “…Bộ dáng này của em thực sự rất khó
khiến kẻ khác sinh ra hứng thú!” (Momo: nói trước bước không qua đó anh^^)
Anh dám nói trực tiếp, ngôn ngữ lại mang theo ý vị trào phúng khiến
cho Hướng Hải Lam tức giận ngút trời, hai gò má nhanh chóng biến thành
hai đám mây đỏ.
Hừ! Cô thừa nhận bản thân mình một chút cũng không xuất sắc, lại
không biết cách ăn mặc, đến nay cũng chưa từng có ai theo đuổi, nhưng
anh có cần phải nói bằng cái kiểu đả thương người đó không chứ?!
“Hừ, tôi tuy không phải mỹ nữ, nhưng anh trông khá vậy mà cũng đâu
phải là kẻ quân tử gì cho cam.” Cô phẫn nộ nói, cũng không quên anh là
kẻ khuyết thiếu tình yêu và cực kì bất lương. Đang lúc cô tức giận xách
hành lí lên bỏ đi, Lăng Chấn Vũ bỗng ngăn lại. “Tôi quay lại công ty, có thể sẽ không trở về trong hôm nay, bữa tối em có thể tự lo được hay
không?” Anh hỏi.
Hướng Hải Lam nhất thời giống như quả cầu bị xẹp hơi, nhụt chí hẳn, trên người cô căn bản không có ‘bác Mao’ nào, mới vừa rồi lúc rời khỏi Hướng gia, cha cùng dì cũng chưa cho cô tiền. (Momo: Bác Mao là hình Mao Trạch Đông in trên tờ tiền đó áh, theo ta nhớ là vậy. Giống chúng ta, có pác Hồ^^)
Cô ngước ánh mắt đáng thương lên nhìn anh. “Tôi…tôi không có tiền a!”
Không nghĩ tới anh lại không nói hai lời lấy ví, rút ra một chiếc thẻ đưa cho cô. “Chừng này đủ cho em sử dụng trong ba tuần. Ngày mai sau
khi học xong lập tức trở về, tôi sẽ thay em an bài một ít khóa học mỹ
tư, mỹ nghi(?!!), em chỉ cần ở nhà chờ tôi đưa đến là được.” Anh mặt không chút thay đổi nói, giống như là đang bàn luận công việc vậy.
Hướng Hải Lam gật đầu mạnh, nhưng lại chỉ lo trợn to ánh mắt nhìn
chằm chằm một xấp tiền trong tay, số tiền này so với số mà dì cô cho
trong một năm là quá nhiều ấy!
Lăng Chấn Vũ phân phó xong thì xoay người rời đi, lại không cẩn thận
đá trúng một bên chân vào chiếc giỏ nhỏ bên dưới, cúi đầu vừa thấy đúng
là con mèo con ngày ấy ở hoa viên làm loạn một trận. Tâm tình có chú ý
tới Lăng Chấn Vũ, Tiểu Hoa thân thủ nhanh nhẹn nhảy ngay lên đầu vai
anh. Điều này làm cho anh cực kì phật ý, một phen đặt Tiểu Hoa xuống,
hai tròng mắt phẫn nộ nheo lại, ngữ khí lành lạnh nhìn Hướng Hải Lam gầm nhẹ nói: “Ai cho phép em mang cả nó đến đây? Nơi ở của tôi không được
nuôi thú cưng!”
Hướng Hải Lam ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái biểu tình phẫn nộ trên
mặt anh, rất nhanh sau đó đoạt lại Tiểu Hoa ở trong tay anh, đem ôm ấp
trong ngực mình. “Xin anh, cho nó lưu lại đi mà!” Cô lại mở to đôi mắt
vô tội đáng thương nhìn hắn. Thấy anh vẫn ngây người không hề phản ứng,
cô khẽ cụp hai hàng lông mày ủ rũ nói: “Từ trước đến giờ tôi đều là một
kẻ cô đơn, chỉ có Tiểu Hoa bên cạnh bầu bạn, tôi hứa sẽ quản nó thật
tốt, không cho nó làm bẩn căn hộ của anh, được không?” Tiếng nói chậm
rãi truyền đến khiến kẻ khác thực nhịn không được muốn bảo hộ cô, cũng
muốn đáp ứng mọi thỉnh cầu của cô.
Lăng Chấn Vũ bỗng nhiên phát hiện chính mình lại không thể đối với cô tâm địa ác độc được, cô lúc vui lúc buồn đều là một bộ dáng kiều nhẫm
nhu nhược, khiến cho ở trong lòng anh có một góc lặng lẽ cứ từ từ sụp
đổ, luôn có khả năng nghiêng về.
Đáng chết! Sự tình từ lúc nào lại biến thành như thế này chứ? Có lẽ
ngay từ đầu anh không nên kiên trì cử hành hôn lễ như thường, hiện tại
cũng sẽ không để bản thân mình vướng phải một đống phiền toái, lại càng
không khiến cho nội tâm của mình vốn luôn duy trì sự lãnh khốc nay lại
rối loạn, có cái cảm giác mơ hồ, xa lạ mà lại dường như thương yêu vậy!
Cô đúng là đáng chết mà! Cả cái con mèo chết tiệt kia nữa! Anh âm thầm
mắng, sau đó âm trầm hé ra mặt, không nói một câu mà cứ quay đầu, một
mạch đi ra khỏi căn hộ.
Lăng Chấn Vũ rời đi rồi, Hướng Hải Lam vẫn cứ đứng ở đó. Cô không
hiểu vì sao, rõ ràng gương mặt của anh đang phẫn nộ, lại trong nháy mắt
thần sắc hiện lên một mạt nhu tình phức tạp, lại càng khó hiểu mãi không thôi vì sao anh lại đột nhiên tức giận đùng đùng bỏ đi như thế.
Bỗng nhiên cô lại để ý đến suy nghĩ của anh vậy, hơn nữa lại còn có ý định muốn thân cận gần gũi anh nữa, cứ vậy ở trong lòng mọc rễ nhanh
chóng lan ra ……
*******
Hôm sau, Hướng Hải Lam đi học về, ăn xong đồ ăn Trung Quốc sau đó
ngoan ngoãn ngồi trong căn hộ đợi. Bởi vì Lăng Chấn Vũ sáng sớm hôm nay
đã gọi điện về cho cô, nhắc rằng tan học không được chạy loạn, anh sẽ
đến đón rồi bắt đầu công việc cải tạo lại cô mọi mặt, toàn diện a. Chỉ
còn hai ngày nữa là cô đã kết thúc một học kì, lúc đó có thể chuyên tâm
vào cái khóa huấn luyện mỹ tư, mỹ nghi này rồi.
Ngay từ đầu cô đã không cam tâm tình nguyện đáp ứng cái hôn sự này,
nhưng là cô có thể cảm nhận được Lăng Chấn Vũ rất cố gắng hoàn thành
việc này, chứng tỏ hôn sự này đối với anh có ảnh hưởng lớn lao đến thế
nào! Nếu thật sự là như vậy thì cô nguyện ý giúp anh, bản thân cô cũng
không có gì tổn thất cả, cô đơn thuần nghĩ.(Momo: thất thân đó đại tỷ của em=_=!, chị là nai đi lạc huh~~)Huống hồ Lăng Chấn Vũ đối xử với cô cũng không tệ, còn hơn là người cha luôn
nhìn cô như không thấy cùng với bà mẹ kế coi cô như cái đinh trong mắt
kia a.
Hướng Hải Lam phát giác cô đã không còn chán ghét Lăng Chấn Vũ như
ngày xưa nữa, thậm chí đối với anh còn có một tia hảo cảm, dù sao amj
cũng đã đồng ý cho cô nuôi Tiểu Hoa mà. Trong mắt người ngoài, việc này
có thể được cho là không lớn lao gì, nhưng nó lại có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Đương lúc cô đang ngây ngốc lâm vào trầm tư hết sức, cửa chính đột
nhiên bị mở ra. Lăng Chấn Vũ vắt chiếc áo khoác tây trang trên tay, bước một cách trầm ổn vào phòng khách. Áo sơ mi của anh bị cởi mấy nút thắt, tay áo cũng xắn lên quá khuỷu, trông có vẻ như vừa mới trải qua một hồi làm việc bận rộn và hao phí tâm lực vậy.
“Anh đã về! Đã ăn cơm chưa vậy?” Hướng Hải Lam không tự giác được mở
miệng hỏi, tiếng nói mềm mại mang theo sự quan tâm mà chính bản thân
mình cũng không nhận ra.
Lăng Chấn Vũ nhìn cô rồi mỉm cười thản nhiên: “Vừa rồi mới ăn ở văn phòng, em chuẩn bị xong chưa? Chúng ta lập tức xuất phát. ”
Anh không mang theo ý cười trào phúng, làm cho ngũ quan thâm tuấn có
vẻ ôn nhu hơn nhiều, gương mặt tuấn dật tiêu sái lại càng thêm mị hoặc
lòng người. Giờ phút này, Hướng Hải Lam thật không nhịn được bị anh hấp
dẫn, lấy một loại ánh mắt gần như si mê mà xem xét người đứng trước mặt
mình.
“Mau đi thôi! Bộ dáng này của em, thực sẽ khiến cho tôi nghĩ rằng em
căn bản giữa trưa ăn chưa no đấy!” Lăng Chấn Vũ khẽ nhíu mi, tràn ra một ánh cười gian tà chọc ghẹo. Anh chính là không thể khống thế chính
mình, mỗi lúc nhìn thấy cô trưng ra gương mặt nhỏ nhắn đơn thuần kia
liền ngay lập tức muốn thử đùa giỡn, trêu chọc, bỡn cợt cô một chút.
Vẻ mặt bỡn cợt cùng ngôn ngữ hài hước kia của anh đem Hướng Hải Lam
đang chìm trong mê ly kia hoảng hốt tỉnh lại. Ý thức được chính mình vừa rồi giống hệt như đứa con gái mê trai nhìn chằm chằm anh, hai má của cô không hẹn mà cùng hồng thành một mảng, đầu lưỡi như bị mèo cắn, nói
không nên lời. Cái này cũng thật hại chết người mà, cô tức giận ảo não
nghĩ. Nhưng cô vẫn không chịu thua, trước hé ra gương mặt nhỏ nhắn hồng
hồng, ngẩng đầu làm ra vẻ‘đúng lý hợp tình’ dậm chân ồn ào bước qua Lăng Chấn Vũ, sau đó chạy như trối chết ra khỏi phòng khách, không
thèm đếm xỉa đến tiếng cười đùa bỡn từ đằng sau truyền tới của Lăng Chấn Vũ kia.
_____________END CHƯƠNG 3________________