Edit: Hamano Michiyo(Momo)+ cyndj
Beta: Momo
Xe dừng lại tại một khu phố phồn hoa nằm ở phía Bắc, trước cửa một salon tạo hình làm tóc có tên là ‘New Fashion’. Lăng Chấn Vũ mang theo Hướng Hải Lam đi vào trong cửa hàng, lập tức có
một cô gái dáng người cao cao yểu điệu, vũ mị thanh cao tiến tới nghênh
đón, mơ hồ còn mang theo một trận hương theo gió thoảng qua tới đây.
“Chấn Vũ, đã lâu không thấy. Tôi chờ cậu đến lâu lắm rồi đấy.” Cô gái vũ mị cười duyên dáng ngọt ngào nói. Tiếp theo, cô chuyển ánh nhìn tinh tế sang đánh giá Hướng Hải Lam. “Đây chính là vị tiểu thư mà cậu nhờ
tôi hỗ trợ sửa sang, cải tạo lại đúng không?”
Lăng Chấn Vũ mỉm cười gật đầu. “Phiền cậu, Trân Ny! Cậu hãy đem cô ấy từ đầu đến chân cải tạo ngoại hình một phen. Điều kiện tiên quyết là
phải phù hợp với khí chất của cô ấy, không cần quá khoa trương.”
Cô gái gọi là Trân Ny khẽ nâng mặt Hướng Hải Lam lên cẩn thận đánh
giá một hồi, sau đó gật đầu nói: “Tư chất không tồi, cũng có khả năng…”
Nói xong, cô ta dẫn Lăng Chấn Vũ cùng Hướng Hải Lam đi vào nơi làm tóc.
Chỉ cho Hướng Hải Lam ngồi yên vị trên ghế xong, cô ta bắt đầu phân phó
những nhà thiết kế tạo hình cho Hải Lam.
Hướng Hải Lam có chút đau lòng nhìn những sợi tóc trên mặt đất, toàn
thân cô từ cao đến thấp chỉ có mái tóc dài này là thứ duy nhất cảm thấy
được được một chút, không cần phải cắt ngắn đi mới được chứ!
Nửa giờ sau, trong gương xuất hiện một Hướng Hải Lam hoàn toàn khác.
Vẫn là một mái tóc dài nhưng có vẻ cực kì bồng bềnh diễm lệ mà có hình,
uốn khúc tăng thêm mấy phần phong tình vũ mị cùng yêu kiều, làm gương
mặt mộc mạc của cô thêm động lòng người. Trân Ny nghiêm trang chăm chú
ngắm nhìn cô một hồi lâu. “Như vậy được không, cậu cảm thấy thế nào?” Cô ta đứng ở một bên hỏi Lăng Chấn Vũ.
“Tốt lắm, phi thường thích hợp với cô ấy.” Lăng Chấn Vũ trả lời đơn
giản, ngữ khí tuy bình thản, nhưng hai tròng mắt lại mơ hồ lóe lên ý vị
tán thưởng mấy phần.
“Kế tiếp là xử lí khuôn mặt nhỏ nhắn này cùng cách ăn mặc.” Trân Ny
hơi hơi nhíu mày, sau đó đột nhiên giơ tay lên kéo chiếc kính gọng đen
to cộ trên mặt Hướng Hải Lam xuống. “Cái kính này thực hại mắt, gương
mặt hé ra nụ cười đều bị nó phá hư!” Trân Ny nheo mắt lại phê phán.
Tiếp theo, cô ta mang theo Hướng Hải Lam cùng Lăng Chấn Vũ đi vào khu trang điểm.
“Em cận mấy độ?” Đột nhiên cô hỏi.
“Hơn hai độ.” Hướng Hải Lam thành thực trả lời. Kỳ thật thị lực của
cô đã dần dần chuyển biến tốt, nhưng cô đã có thói quen đeo kính mắt,
như vậy là đã có thể đem chính mình cùng người khác ngăn cách nhau, có
được một ít cảm giác an toàn hơn.
Trân Ny không cho là đúng nhíu mi nói: “Độ nhỏ như vậy thì có thể
không cần đeo, để làm chi cho che khuất một đôi mắt to xinh đẹp như vậy
chứ.” Nói xong, cô còn hướng tới Lăng Chấn Vũ hét lên: “Cậu mau lại đây
nhìn xem, đôi mắt trong veo như nước này nhất định sẽ làm không ít người mê đắm đấy.”
Lăng Chấn Vũ buông hai tay, chậm rãi đi tới trước mặt Hướng Hải Lam,
lúc này mới phát hiện trong lời nói của Trân Ny cũng có một chút đúng
như vậy. Hướng Hải Lam đúng là có một đôi mắt đẹp dễ dàng làm động lòng
người, con ngươi tối đen đẫm nước trong vắt như mực, lông mi dài nồng
đậm mà uốn lượn hoàn mỹ vờn quanh đôi mắt, trông có vẻ thanh linh mà
thông minh khiến kẻ đứng cùng trở nên mê muội. Anh không hề biết đằng
sau chiếc mắt kính to cộ kia lại ẩn chứa một đôi mắt kinh diễm đến vậy.
Ý thức được chính mình vừa thất thố, cứ nhìn chằm chằm cô, Lăng Chấn
Vũ đột nhiên thu hồi ánh mắt, miễn cưỡng tự nói: “Thực không tồi.” Sau
đó quay đầu hướng Trân Ny phân phó. “Tiếp tục việc của cậu đi”.
Cuối cùng, Trân Ny giúp Hướng Hải Lam sửa lại lông mày, cũng thay cô
thoa lên một lớp son môi thanh nhã. “Ok, kế tiếp chỉ còn lại vấn đề về
trang phục và trang sức thôi.” Trân Ny vừa lòng ngắm nhìn Hướng Hải Lam
nói, sau đó lại mang theo bọn họ tới phòng phục trang.
Hướng Hải Lam chỉ cảm thấy đầu của mình một trận choáng váng, giống
hệt như con rối gỗ bị điều khiển vậy. Nơi này chuyên phục vụ các vị tiểu thư đến để tu sửa dung nhan, sắc đẹp cùng lễ nghi, ngoại hình, hiển
nhiên qui mô rất khổng lồ, hơn nữa lại còn phân nhỏ ra, mỗi một thứ đều
có một khu riêng để xử lí. Ai đến nơi này tu sửa hay bảo trì bề ngoài
đều là mất tiền mà có được hình tượng nữ tính như ý, không hề phí công
a!
Nhìn những người này làm việc hết sức chuyên nghiệp, trang bị lại cao cấp liền biết nhất định sẽ tiêu phí không ít tiền, chỉ sợ họ đem cô
toàn thân cao thấp đều chỉnh sửa cả đi, khi đó chắc chắn sẽ tốn lắm
nha…Ai, Hướng Hải Lam trong lòng thầm rầu rĩ nghĩ.
Đi tới phòng phục trang, Lăng Chấn Vũ lại tự mình vì cô chọn lựa mấy
bộ quần áo tốt, chính là quần áo thường ngày, vài bộ đi học cùng lễ
phục. Hướng Hải Lam mở to mắt nhìn chằm chằm vào thứ mà Lăng Chấn Vũ đưa tới. “Này…này có vẻ hơi nhiều thì phải…” Cô có chút hoảng sợ nói. Nơi
này quần áo đều là của các nhãn hiệu nổi tiếng, sang trọng đến dọa
người, cô không có xa xỉ như vậy a!
“Đừng kêu la nữa, mau lấy một bộ đi vào mặc cho tôi xem!” Lăng Chấn Vũ nhướn mi bá đạo ra lệnh.
Cái này á, Hướng Hải Lam ánh mắt sáng ngời lại càng trừng lớn hơn
nữa. “Này…này một đống đồ, chẳng phải sẽ làm mệt chết người ta sao–” Cô
lè lưỡi, thấp giọng lầm bầm nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của
anh, đành ngoãn ngoãn đi vào phòng thay đồ.
Lăng Chấn Vũ có ánh mắt quả thật tinh tế mà độc đáo, mỗi một bộ quần
áo cùng phụ kiện trên người đều làm tôn lên làn da trắng nõn như tuyết
của Hướng Hải Lam, lại khiến cho cô tỏa ra được khí chất ôn nhu điềm đạm mà thanh tân ưu nhã. Hóa ra đằng sau lớp quần áo rộng thùng thình kia,
cô quả thực có những đường cong kì diệu động lòng người. Đôi mắt u thúy
của Lăng Chấn Vũ khẽ hiện lên một tia nhìn nóng bỏng, theo dáng người
tuyệt đẹp của cô mà di chuyển, ánh mắt mê người càng trở nên thâm trầm.
Ngay sau đó, anh lại chọn thêm mấy bộ trang sức, cũng bảo Trân Ny
thay Hướng Hải Lam chọn vài đôi giày, hết thảy xong xuôi mới hoàn thành
mọi việc.
“Tất cả đều đem gói lại đi!” Lăng Chấn Vũ làm như không có việc gì hạ giọng phân phó, cũng lấy ra chiếc thẻ đưa cho Trân Ny.
“Không cần… không cần mua nhiều như vậy đâu!” Hướng Hải Lam nhịn
không được kêu ra tiếng, cô luôn luôn chịu khó tiết kiệm, cũng giản dị
đơn thuần, không phải vì cô thật sự không hiểu cách ăn mặc hoặc không
biết thưởng thức, mà là do tiền của cô có hạn a, bởi vậy cuộc sống của
cô mới an nhàn đơn giản, hiểu được tạo phúc cùng yêu thương động vật
nha.
Nhưng Lăng Chấn Vũ lại chẳng thèm để ý đến cô, ngược lại còn liếc cô một cái bằng ánh mắt ‘không cần tìm phiền toái đến cho tôi’. Hướng Hải Lam đành ngậm miệng thôi không lên tiếng, tay nhanh nhẹn tiếp nhận hàng đống túi lớn túi nhỏ cùng gói to từ Trân Ny. Khi hai người
đang định rời đi, Hướng Hải Lam bỗng nhiên nhớ ra kính mắt của cô còn
chưa có lấy lại.
Cô quay đầu ngượng ngùng nói với Trân Ny: “A…cái đó…còn kính mắt của
tôi….” Trân Ny còn chưa kịp trả lời, Lăng Chấn Vũ lập tức không hài lòng quát: “Đã đánh mất rồi! Em nếu có can đảm sửa sang lại thành bộ dạng
như trước kia, tôi nhất định đem nó tháo xuống đạp nát không còn một
mảnh…” Hừ, anh không cần mấy thứ này nọ như thế, ngăn trở anh ngắm nghía dung nhan xinh đẹp của cô!
Thật lãng phí nha! Hướng Hải Lam nhăn mày khẽ ai oán kêu thầm trong
lòng nhưng cũng không dám cãi lại quyết định của anh, cô tin tưởng anh
thật sự sẽ ném nó vứt đi a—
Trở lại trong xe, Hướng Hải Lam không khỏi cúi đầu thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi ở bên trong đó bị gây sức ép một hồi quả thật là cô chịu không
nổi!
“Từ ngày mai bắt đầu, 2 giờ chiều mỗi ngày tôi sẽ cử lái xe đón em
đưa đến chỗ Trân Ny cùng cô ấy theo học một khóa lễ nghi phép tắc.” Mệnh lệnh của Lăng Chấn Vũ đột nhiên vang lên bên tai cô.
“Còn nữa, em phải chuẩn bị cho thật tốt, trang điểm đẹp một chút theo tôi trở về gặp cha. Nhớ kỹ! Quần áo, hành động cử chỉ đều phải cẩn thận chu toàn, đừng làm cho cha tôi phật ý!” Anh tiếp tục nói. Khuôn mặt
tuấn dật có vẻ trầm lãnh mà nghiêm khốc(nghiêm khắc+khốc liệt), giống như trong lòng đang tính toán điều gì đó.
Hướng Hải Lam không khỏi trợn tròn mắt, chỉ trong một khoảng thời
gian cuối tuần ngắn ngủi như vậy, cô thực sự lo chính mình sẽ không thể
phù hợp với tiêu chuẩn của anh, huống hồ còn phải làm cho cha anh vừa
lòng! Này…quả thật là có điểm làm khó người ta nha!
Cô nhớ mang máng là cha cùng dì có từng nói qua Lăng bá bá là một
nhân vật uy nghiêm, lãnh khốc, ánh mắt lại cao, rất khó chơi, một đứa
con gái nhìn qua không có điểm nào tốt như cô làm sao mà thông qua được
cái nhìn sắc bén cùng nghiêm khắc kia của ông a! Nghĩ đến việc này khiến trong lòng cô không khỏi xẹt qua một trận rét run.
“À, có thể hay không…lui lại vài ngày, tôi sợ…” Hướng Hải Lam dè dặt
khiếp khiếp đề nghị. Đối với nỗi sợ hãi này, cô chỉ có thể kéo dài thời
gian thôi. Chẳng qua, đối tượng là Lăng Chấn Vũ, đề nghị của cô chỉ sợ
sẽ bị phản bác ngay a.
“Không được! Đừng nghĩ đến chuyện theo tôi cò kè mặc cả. Mấy ngày
tiếp theo em hãy chịu khó theo học khóa học của Trân Ny đi, thứ sáu cuối tuần tôi sẽ đến xem xét kiểm tra kết quả, nếu không thể làm tôi vừa
lòng, hậu quả em hãy tự mình gánh chịu!” Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng uy hiếp.
Hừ! Anh chỉ biết khi dễ, uy hiếp cô thôi. Hướng Hải Lam không phục
chu môi, trộm liếc anh một cái. Cô tuy không thích cùng người khác khắc
khẩu, nhưng là như thế không có đại biểu cho việc cô không có tính cách à nha. Vừa rồi ở trong tiệm anh năm lần bảy lượt hung hăng quát tháo, dọa nạt cô, bất kể chỗ nào, cô đều bị anh khi dễ.
Có cái lí nào như thế? Quả thực là khinh người quá đáng, lão hổ không phát uy thì tưởng là mèo bệnh à, cô thật sự là nhịn không được nữa—
“Anh…Anh đừng có quá phận như vậy! Tôi đã thật cố gắng để phối hợp,
anh không cần cứ phải ở bên động một chút là mắng mỏ, uy hiếp tôi! Nếu
anh còn ép buộc như thế nữa, tôi sẽ…sẽ…” Sẽ như thế nào? Thật sự là tức
chết người đi được, như thế nào mà mỗi lần côtức giận đều nói không được thế chứ, cả khí thế đều tiêu giảm, cô thực sự là đáng giận mà!
Hướng Hải Lam vừa tức vừa bực ảo não thầm mắng mình trong lòng, cô
thật sự là vô dụng, một chút đức tính bẩm sinh cũng không có. Xong rồi,
anh nhất định sẽ cười nhạo cô cho mà xem.
Quả nhiên, Lăng Chấn Vũ nhướn mi tà tà, khóe miệng gợi lên một nụ
cười trào phúng hài hước, mười phần hưng phấn thú vị ngắm nhìn cô mặt
mũi ửng hồng mà trêu chọc.
“Tiếp tục nói đi! Em sẽ làm gì, không ngại nói ra cho tôi nghe thử…” Anh nén cười, hết sức giả dối nói.
Hướng Hải Lam nhìn anh trưng ra gương mặt tà mị vô cùng mà tươi cười
đùa bỡn, trong lòng vừa si mê vừa ão não, si mê thần thái cùng mị lực
của anh, rồi lại ảo não anh trêu chọc cùng đùa cợt cô.
Cúi đầu xuống, cô lắp bắp phẫn nộ nói: “Cùng lắm thì…thì… thì…tôi
sẽ…sẽ… Tôi không gả cho anh nữa!” Đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy tức giận trừng trừng nhìn anh. Không nghĩ tới lời của cô vừa ra khỏi miệng
đã mang đến phản ứng kịch liệt. Gương mặt vẫn còn vương ý cười của Lăng
Chấn Vũ lập tức lạnh băng đi, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, lóe lên
ánh sáng lạnh lẽo mà lẫm liệt uy hiếp.
Anh bỗng nhiên chuyển động, nhấn mạnh phanh, đem xe dừng lại ở ven
đường, lập tức quay đầu hung tợn nhìn Hướng Hải Lam, ánh mắt sắc bén
thâm trầm khiến người ta sợ hãi.
Xong rồi, Hướng Hải Lam không khỏi cảm thấy cả người rét run, cô chết chắc rồi! Lần này cô thật sự khiến anh phát hỏa, nếu sớm biết rằng anh
bộc phát tính tình lại đáng sợ đến như vậy, nói cái gì cô cũng sẽ không
chọc tức anh! Nhưng là… anh thật sự là quá mức mà! Cô cảm thấy được
chính mình thật sự rất ủy khuất a!
Lăng Chấn Vũ nhìn Hướng Hải Lam khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng biến
hóa, một bụng tức giận trong lòng đột nhiên bình ổn hẳn. Giờ phút này,
vẻ mặt ủy khuất bất lực cùng bộ dáng bi ai của cô động chạm thật sâu đến tâm anh, khiến nó mơ hồ cảm thấy đau đớn, không đành lòng, hơn nữa đôi
tròng mắt long lanh ngập nước to tròn kia, cùng lông mi dài đang khẽ
rung động làm kẻ luôn luôn tĩnh lặng lạnh lùng như anh bỗng nhiên cảm
thấy tràn ngập nhu tình cùng yêu thương khó hiểu.
Phảng phất như dài cả một thế kỷ mà anh vẫn cứ chăm chú nhìn khiến
Hướng Hải Lam bất an giật giật thân mình, trong lòng mơ hồ e ngại anh sẽ cho cô sự trừng phạt như thế nào.
Đột nhiên, Lăng Chấn Vũ bằng tốc độ nhanh như sét đánh, cúi đầu hôn
mạnh xuống đôi môi anh đào của Hướng Hải Lam. Anh khẩn thiết, cấp bách
mà cuồng nhiệt cầu cô, ma sát rồi lại mút lấy đôi cánh hoa, một bàn tay
to cũng đưa ra phía sau quặc trụ chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đem cô tựa
vào trong lồng ngực của chính mình.
Hướng Hải Lam quả thực kinh ngạc đến mức không thể phản ứng lại, lập
tức thở hắt một hơi, mà Lăng Chấn Vũ trong tích tắc thừa cơ hội tham lam tiến vào hấp thu sự ngọt ngào trong miệng của cô. Anh lửa nóng triền
miên ở trong miệng cô mà đưa đẩy, đùa bỡn, trêu chọc, cũng dây dưa trụ
lại với chiếc lưỡi đinh hương của cô, không thể khống chế mà hút vào.
Hướng Hải Lam chỉ cảm thấy hoa mắt choáng váng, vừa đỏ mặt vừa xấu hổ
không thôi! Anh thế mà lại ở ngay ven đường ngang nhiên hôn cô, chẳng lẽ không sợ người qua đường thấy được tình cảnh trong xe lúc này hay sao?
Cái ôm cùng nụ hôn nồng nhiệt của anh khiến Hướng Hải Lam cảm thấy
toàn thân dường như vô lực nhũn ra, gương mặt không thể khống chế đỏ
hồng lên, não bộ cũng đình chỉ hoạt động. Cô không hề biết được thì ra
hôn có tư vị như thế, cảm giác này thực làm cô suốt đời khó quên.
Một lúc lâu sau, anh mới không cam lòng mà buông tha cho Hướng Hải
Lam, đáy mắt vẫn còn sót lại dục vọng thâm trầm và nóng rực. Nhìn đôi
môi Hướng Hải Lam sưng hồng lên, ánh mắt mê ly ngập nước, tận đáy lòng
Lăng Chấn Vũ bỗng nhiên có một ý niệm mãnh liệt – Anh muốn cô, hơn nữa
là muốn cô cả đời, không liên quan gì đến kế hoạch kế thừa Lăng thị, chỉ đơn thuần là cần cô thôi!
Phát hiện này khiến anh khiếp sợ một lúc lâu, anh đã từng thề sẽ
không để cho mình rơi vào vòng xoáy của tình cảm, càng không có nghĩ đến việc sẽ trao tình cảm của mình cho một cô gái nhỏ vừa ngốc nghếch vừa
bướng bỉnh, lại thật sự khiến kẻ khác đau lòng như vậy.
Không! Đây chẳng qua chỉ là phản ứng nhất thời kích tình của anh mà
thôi, cũng có thể là do cô cùng với những cô gái xung quanh anh có điểm
khác lạ khiến anh sinh ra cảm giác mới mẻ. Truy cứu này nọ, hết thảy
chẳng qua là sự mê hoặc ngắn ngủi! Chờ anh cưới cô xong, cảm giác kỳ
quái này sẽ tự trôi đi, anh cũng có thể khôi phục được sự tự chủ cùng
lạnh lùng của mình. Không ai có thể ảnh hưởng hay tác động được đến cảm
xúc cùng tính tình anh, Lăng Chấn Vũ trong lòng đối với chính mình lãnh
khốc nói, bởi vì anh tuyệt đối không cho phép!
“Lần sau không cho phép em nói với tôi những điều như thế nữa, cũng
đừng có nghĩ đến việc có ý niệm trốn hôn trong đầu, nếu không hậu quả em hẳn là rất rõ ràng!” Anh lạnh lùng nói, vẻ mặt đã khôi phục sự cứng rắn cùng tĩnh lặng, một lần nữa đem xe quay lại tiếp tục đi trên đường.
Hướng Hải Lam lẳng lặng nhìn gương mặt anh, ngũ quan rõ ràng, thâm
tuấn có lực, trong lòng lần đầu dâng lên một tư vị vừa chua xót vừa khổ
sở. Cô sớm đã có thói quen bị người khác lạnh lùng đối đãi, cũng có thể
tập cho mình có được một cuộc sống bình tĩnh tự đắc, tâm tư đơn thuần
cùng thủy chung vui vẻ một mình, cho tới bây giờ không nghĩ sẽ cầu mong
gì hơn từ bên ngoài. Nhưng Lăng Chấn Vũ kia thái độ hờ hững lạnh lùng
lại khiến cô cảm thấy thương tâm, mơ hồ đau đớn. Đó là cảm thụ trước giờ cô chưa từng gặp phải, cho dù đối mặt với người cha lạnh lùng ở nhà, cô cũng không có để ý cùng đau lòng như thế.
Mà anh, ba tuần sau sẽ trở thành chồng của cô – người thân mật nhất
trong suốt cuộc đời của người con gái, nhìn anh gương mặt lạnh lẽo,
Hướng Hải Lam không khỏi cảm thấy u mê đi, đối với tương lai của mình
chỉ nhìn thấy một mảnh mờ mịt…
Từ đó, Hướng Hải Lam mỗi ngày đều được đưa đón đến cửa tiệm của Trân
Ny. Mấy hôm này người đưa cô đi chính là lái xe của Lăng Chấn Vũ, cô đã
mấy hôm không nhìn thấy anh rồi, buổi tối anh cũng không quay trở lại
căn hộ. Cô không tự chủ được lại có chút ý mong chờ anh sẽ đến. Nhưng
lập tức, cô lại vội vã lắc đầu, nghĩ muốn đem ý tưởng buồn cười này ra
khỏi bộ não của mình cùng với thân ảnh của anh, anh cùng cô dù sao vẫn
là người xa lạ mà! Mà anh đối xử với cô chưa từng có ôn tình gì hết, hai người trong lúc đó chỉ coi hôn sự như một bản hợp đồng mà thôi.
Một suy nghĩ này khiến cô không vui vẻ gì, khẽ nhíu mày, thở dài một
hơi. Chẳng biết từ lúc nào cô từ một cô gái vô lo vô sầu trở thành kẻ
ngây ngô ôm ấp mơ mộng như vậy nữa.
“Như thế nào mà lại ngồi thở dài một mình thế kia?” Tiếng nói nhu lượng của Trân Ny đột nhiên vang lên bên tai cô.
Ngay lập tức, giống hệt con mèo nhỏ vẫy vẫy ngoe nguẩy cái đuôi,
Hướng Hải Lam nhanh chóng thay bằng một vẻ mặt tươi cười đến ngọt ngào
nói: “Không…Không có gì!” Cô vội vàng bao biện, ngữ khí hun ra nuốt vào, vẻ mặt cực kì không được tự nhiên.
(Momo: Chị ko có thiên tính nói dối đâu mà==!)
“Đừng có nghĩ lừa chị! Hừ, nhìn biểu tình trên mặt em thất hồn lạc
phách như thế, trăm phần trăm là đã rơi vào lưới tình rồi!” Trân Ny tỏ
vẻ ta đây là kẻ lão luyện tình trường, đắc ý nói tiếp. “Nếu chị đoán
không sai, em đã yêu thương tên Lăng Chấn Vũ kia rồi, haha…”
Mấy ngày nay ở chung, Trân Ny luôn luôn phóng khoáng và Hướng Hải Lam tâm tính đơn thuần lại đáng yêu nhanh chóng trở thành bằng hữu thân
mật. Cũng bởi thế, Trân Ny tuy lớn tuổi hơn nhưng cũng giúp Hải Lam được thật nhiều việc, vô luận là cách ăn mặc hay ứng xử, đối đáp tiến lùi
đều tốt đẹp, thậm chí còn là chuyện tình cảm cá nhân nữa.
Lời nói của Trân Ny làm cho Hướng Hải Lam sững sờ một hồi lâu, tâm tư như bị một luồng sét đánh dọc người.
Cô yêu thương Lăng Chấn Vũ? Cái kẻ kiêu ngạo lãnh khốc…lại không có
tình cảm đó sao? Cái người đàn ông úc nào cũng chỉ biết bắt nạt cô, khi
dễ, uy hiếp cô đó ư?
Không thể nào! Nhưng đáy lòng bỗng dưng lại truyền đến một cảm giác
ngọt ngào lại vui vui có nghĩa là gì? Người luôn luôn hướng nội như cô
cũng sẽ rơi vào lưới tình, nhưng lại chỉ là đơn phương thầm mến?!
Ông trời a! Chuyện như thế này mà để cho Lăng Chấn Vũ biết, nhất định anh sẽ cười nhạo chê bai cô cho xem!
Nhanh chóng đem ý nghĩ dọa người này vứt bỏ khỏi đầu, Hướng Hải Lam
bày ra vẻ mặt trách móc có chút sợ hãi nói với Trân Ny: “Hứ! Đừng lấy em làm trò cười, em…em vừa thấy bộ mặt hung tợn lạnh lùng kia của anh,
liền sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nếu thực yêu anh, kia… kia không phải tự mình chuốc lấy khổ cực sao?”
Ngoài miệng tuy là nói vậy, nhưng cô lại không thể che đi khuôn mặt
hồng hồng của mình, đủ để người sáng suốt vừa nhìn đã thấy rõ hết thảy.
Trân Ny mang theo vẻ mặt thương tiếc lắc lắc đầu mà nhìn chằm chằm
Hướng Hải Lam. Aizz! Cô gái thiện lương thuần khiết như vậy nào có thể
ứng phó được Lăng gia hào môn chứ! Cô không hiểu Lăng Chấn Vũ vì cái gì
phải cưới Hướng Hải Lam? Anh lão luyện thành thục như vậy, phải chọn
những cô gái có sẵn về tư chất trình độ, cũng thành thục giống anh mới
đúng.
Nhưng Hướng Hải Lam lại thuần nhiên giống một tấm giấy trắng, vẻ đẹp
của cô như đóa hoa sen mùa hạ, làm cho người ta bất tri bất giác mà trầm mê, hơn nữa còn quyến luyến không thôi. Nhưng mà muốn con thỏ trắng
miễn cưỡng chui vào hang cọp như vậy thì có kết quả gì chứ?
Trong lòng Trân Ny âm thầm lo lắng thay cho Hướng Hải Lam.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại chợt reo.
Trân Ny cầm lấy ống nghe. “Alô!” Sau đó, như đã hiểu, cô đem điện
thoại đưa Hướng Hải Lam. “Điện thoại của em! Là Chấn Vũ gọi đến.”
Hướng Hải Lam hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó máy móc tiếp nhận điện thoại. “Alo!” Cô hạ thấp giọng nói.
Bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Lăng Chấn Vũ.
“Ngoan ngoãn ở đó chờ tôi? Chút nữa tôi qua đó đón em đi ăn tối!”
Hướng Hải Lam còn chưa kịp đáp lại, điện thoại liền bị cắt đứt.
Đây là thái độ gì chứ?! Anh quả thực đem cô trở thành cấp dưới của
anh, tùy ý mà sai khiến, mệnh lệnh, mà cô…… lại không thể làm gì để phản kháng!
“Làm sao vậy?” Trân Ny mở miệng hỏ.
Hướng Hải Lam phục hồi tinh thần lại. “À, anh ta kêu em ở trong đây
chờ mình, sau đó mang em đi ăn tối.” Cô không được tự nhiên trả lời.
Đột nhiên, giống như nhớ tới cái gì, cô trợn tròn đôi mắt to đẹp nhìn chằm chằm Trân Ny. “Hôm nay là thứ mấy?“ Cô kích động hỏi.
Trân Ny không hiểu gì cho nên thuận theo đáp: “Hôm nay là thứ bảy, có chuyện gì sao?”
“Trời ạ!” Hướng Hải Lam kinh hoảng lẩm bẩm nói. Hôm nay chính là ngày mà anh đã nói là phải xem xét thành quả, mà ngày mai cô phải cùng anh
đi đến biệt thự ở núi Dương Minh gặp cha anh Lăng bá bá a.
“Rốt cuộc làm sao vậy?! Nhìn bộ dáng của em rất khẩn trương.” Trân Ny lại hỏi.
“Em… Hôm nay… Chấn Vũ nói phải xem xét em có phù hợp với yêu cầu của
anhấy không. Sau đó, ngày mai phải cùng anh ấy về Lăng gia gặp cha.”
Hướng Hải Lam suy yếu mà nói, thân hình nhỏ xinh của cô cũng run lên nhè nhẹ.
Một lúc lâu sau, cô bắt lấy cánh tay của Trân Ny.“Chị xem bộ dáng này của em có được không?” Cô lo lắng hỏi han, nếu không thể làm cho Lăng
Chấn Vũ vừa lòng, không biết anh sẽ dùng biện pháp gì trừng phạt cô?!
Trân Ny lập tức trưng ra nét mặt nghiêm túc, ánh mắt nhìn từ mái tóc
đen tinh xảo của cô, rồi đến khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế, rồi chuyển xuống bộ quần áo màu tím nhạt, cuối cùng là đôi giày cao gót.
“Ừm! Quá tốt đi, Hải Lam em giống như một tiểu công chúa bước ra từ
truyện tranh, khí chất thanh nhã đó khiến người khác rất thích a!” Trân
Ny vừa lòng tán thưởng.
Cô nói một chút cũng không khoa trương, Hướng Hải Lam là đệ tử có tư
chất cùng khả năng học tập tốt nhất mà cô từng dạy qua. Mấy ngày nay, cô đã đem hết kĩ thuật trang điểm truyền dạy hết cho Hải Lam, còn lại
chính là một số lễ nghi cùng hành vi cử chỉ khi tham gia yến hội.
“Thật sự? Không gạt em?!” Hướng Hải Lam vẫn đang lo lắng mà hỏi, cô
đối với chính mình thật không có tự tin, lúc nào đều cho rằng mình chính là một người bình thường, một người không bắt mắt mà thôi!
“Tin tưởng chị đi! Em là một tiểu mỹ nhân. Phải tin tưởng chính
mình.” Trân Ny cổ vũ cô, Hướng Hải Lam trước đây như hạt trân châu bị
bụi làm mờ bị giấu đi ánh sáng chói lọi trời cho. Hiện giờ cô xinh đẹp
đủ để mê hoặc ánh mắt của tất cả đàn ông, và cả ánh mắt ghen tỵ của đám
phụ nữ nữa.
Không lâu sau, thân ảnh cao ngất đẹp trai của Lăng Chấn Vũ nhanh
chóng tiến đến đây. Đôi mắt chim ưng lợi hại của anh quét qua toàn thân
Hướng Hải Lam đánh giá một hồi.
“Ừm…… Thực không tồi, em được thông qua rồi.” Giống như đã qua một
thế kỉ, anh rốt cục mở miệng nói, hơn nữa vừa lòng mà gật đầu.
Tuyên bố của anh làm cho Hướng Hải Lam giống như ăn được định tâm
đan(*), toàn thân thả lỏng một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ ra
một ý cười mờ nhạt.
(*định tâm đan: thuốc an thần, há há, ta đùa
thôi, ở đây ám chỉ Hải Lam như trút được gánh nặng, tâm tình bình ổn lại sau tuyên bố của Vũ Tử ca ah~~~)
“Đi thôi!” Lăng Chấn Vũ hướng cô đưa tay ra, ôn nhu mà gọi.
Hướng Hải Lam nhìn chằm chằm bàn tay to lớn của anh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía anh, có lẽ là ảo giác của cô! Cô lại cảm thấy được hai
tròng mắt đầy ấm áp ôn nhu của anh bao quanh lấy mình!
Dập tắt suy nghĩ vừa xuất hiện, cô đưa bàn tay mềm mại nhỏ bé của
mình ra, trong nháy mắt, nó đã bị bao phủ bên trong bàn tay to lớn của
anh, lòng bàn tay truyền cho cô cảm giác thật ấm áp, làm cho trái tim đã bình yên của cô đột nhiên lại nhảy lên, toàn thân giống như có một dòng điện xẹt qua.
Chào tạo biệt Trân Ny xong, Hướng Hải Lam theo Lăng Chấn Vũ đi đến chiếc BMW đang đậu ở bên ngoài.
Lăng Chấn Vũ mang theo Hướng Hải Lam đi vào trong nhà hàng Pháp cao cấp ở đường Thiên Mẫu.
Nhà hàng thiết kế cực kỳ hoa lệ và thanh lịch, phục vụ đưa họ đến chỗ mà Lăng Chấn Vũ đã đặt trước, trong lòng cô cảm thấy một mảnh bất an.
Cô chưa từng đi ăn ở nhà hàng, càng huống chi là nhà hàng cao cấp như
vậy. phạm vi hoạt động của cô chỉ tại quán cơm nhỏ hoặc ven đường mà
thôi, cha cô cùng dì cũng chưa từng chính thức dẫn cô đi đến nhà hàng a.
Lăng Chấn Vũ gọi một phần hải sản tôm,và rau, cũng mở một ly sâm panh cho mình và cô. Phục vụ đi rồi, Hướng Hải Lam bất an mà bấu chặt hai
tay, ở nhà hàng cao cấp như vậy dùng cơm, nếu thất thố thì làm sao bây
giờ? Xuất thân tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư lại chưa từng gặp
qua trường hợp này, chỉ vì việc nhỏ như dùng cơm mà cũng phát hoảng.
Giống như nhìn ra sự bất an của Hải Lam, Lăng Chấn Vũ đưa tay nắm lấy bàn tay lành lạnh của cô. “Thả lỏng chút đi, cứ làm theo tôi là được,
sẽ không khó giống như em nghĩ đâu.” Anh mỉm cười cổ vũ nói, vẻ mặt ôn
hòa thiếu đi sự lạnh lùng thường ngày làm anh có vẻ mê hoặc người hơn.
Khuôn mặt trắng noãn nhỏ nhắn của cô nháy mắt nổi lên một rặng mây
đỏ, càng khiến cho sự tuyệt mị của nó thêm quyến rũ lòng người, Lăng
Chấn Vũ không khỏi cảm thấy si mê, giống như sắp lạc mất hồn phách vậy!
Ánh mắt thâm u của anh chợt hiện lên bóng dáng người trước mắt.
Như là phát hiện chính mình không không chế được, anh đột ngột thu
hồi cánh tay của mình, hai tròng mắt cũng không vui mà nheo lại, khuôn
mặt tuấn tú lộ ra thần sắc ảo não. Đáng chết! Anh càng ngày càng không
khống chế nổi chính mình nữa rồi.
Giờ phút này anh căn bản ăn không vô, thầm nghĩ muốn hung hăng hôn
vào đôi môi non mềm của cô, tiếp xúc với thân thể lung linh dưới bộ
trang phục kia.
Nhìn đôi mắt long lanh trong suốt của cô, giống như là kêu gọi anh,
khiến cho kẻ có năng lực kiềm chế hơn người như anh cũng cơ hồ không thể khống chế được tình triều mãnh liệt trong lòng.
Phục vụ mang thức ăn lên, Lăng Chấn Vũ nhìn vào mỹ thực có đầy đủ
hương sắc lại trưng bày tinh tế trên bàn, trong lòng không khỏi cười khổ một chút, giờ phút này anh bách thiết muốn thưởng thức không phải là
món tôm trước mắt này, mà là người ngồi ở đối diện anh–cô gái xinh đẹp
thuần khiết tựa thiên sứ động lòng người kia!
*******
Thật vất vả mới trải qua xong bữa ăn như vậy! Đối với Lăng Chấn Vũ cùng Hướng Hải Lam mà nói, giống như là được giải thoát vậy.
Lăng Chấn Vũ hoàn toàn không hề biết được hương vị của bàn thức ăn no đủ kia, thân thể chính là bị một loại ý niệm khác tra tấn. Mà Hướng Hải Lam chỉ lo loay hoay tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao cùng thức ăn
trên bàn phấn đấu vật lộn, thật vất vả mới quen với việc dùng dao nĩa,
cũng không để ý thấy ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt của Lăng Chấn Vũ luôn
nhìn chằm chằm mình. (Momo: Anh chỉ nghĩ ăn chị mà chị thì chỉ nghĩ đến việc…ăn cơm sao cho đúng:]], ôi đến chết cười~~~)
Đôi mắt tựa như đên tối của anh khiến cô tim đập tâm loạn, mà sự tà mị tinh quang trong đó làm cô toàn thân run rẩy không ngừng.
Chính là như vậy, ai cũng có suy nghĩ riêng, im lặng mà dùng cơm, nhưng không người nào có lòng dạ hưởng thụ.
Ăn xong bữa tối, phục vụ bưng tới hai ly coffee cùng một đĩa
chocolate và bánh ngọt, cũng tặng Hướng Hải Lam một đóa hoa hồng. Đây là quy định từ trước, luôn tặng cho khách nữ một đóa hoa hồng là đại biểu
cho phong cách lãng mạn của nhà hàng.
“Ở chỗ Trân Ny học tốt không?” Lăng Chấn Vũ uống một ngụm cà phê, dương mi hỏi.
“Đại khái cũng không có vấn đề gì, em cũng đã toàn lực học tập.” Hướng Hải Lam cúi đầu nhỏ giọng trả lời.
“Tốt lắm, ngày mai giữa trưa tôi sẽ đi đưa em trở về gặp mặt cha tôi, nhớ rõ mặc một bộ trang phục vừa mắt.” Vừa nói, anh vừa từ trong túi
của chiếc áo khoác lấy ra một chiếc hộp màu xanh.
Mở hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền phỉ thúy và đôi hoa tai
thiết kế thanh lịch không chút dung tục, vừa thấy biết ngay là sản phẩm
của một nhà thiết kế nổi tiếng. “Bộ trang sức này là hôm nay tôi vô tình nhìn thấy, rất thích hợp với em, ngày mai nhớ rõ phải đeo lên.”
Sự thật là, anh hôm nay quả thực có vô tình đi ngang qua một tiệm
trang sức, thấy được món đồ này làm cho anh đột nhiên nhớ tới da thịt
trắng nõn của cô, trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng kiều diễm của
cô khi đeo bộ trang sức này. Vì thế, anh lần đầu dựa theo cảm giác của
mình, dứt khoát mua nó.
Đôi mắt trong suốt của Hướng Hải Lam lộ vẻ kinh diễm, đây thật sự là
dây chuyền với hoa tai đẹp nhất mà cô từng thấy! Cô hoàn toàn lấy góc độ của một nhà nghệ thuật tương lai mà thưởng thức tác phẩm thiết kế tinh
xảo này nha.
“Em có thích không?” Lăng Chấn Vũ hỏi. Nhìn thấy cô vui vẻ như thế, trong lòng anh lại có một loại cảm giác thỏa mãn.
“Nó rất đẹp.”Hướng Hải Lam khẽ thở dài, nhưng lập tức lại hạ mi xuống. “Nhưng em không thể lấy nó, vật này rất quý trọng!”
Cự tuyệt của cô khiến anh không vui. “Em sắp là vợ của anh, chồng
tặng vật chất gì cho vợ đều là chuyện bình thường, em không được phép cự tuyệt!” Anh bá đạo mà nói.
“Chính là…… em cũng không cho anh được gì, càng không có đồ vật quí
trọng nào có thể tặng lại cho anh.”Cô hạ thấp lông mi, nhỏ giọng nói.
Lời của cô làm cho Lăng Chấn Vũ đột nhiên gợi lên một tia cười. “Đừng cho là tôi sẽ vô điều kiện mà tặng vật này nọ cho em, tôi cần em không
phải chỉ là vì một lời hôn ước…”Anh tạm dừng một chút, chợt đưa bàn tay
ra, nắm lấy cằm của cô, cũng vươn đầu ngón cái và ngón trỏ ma sát cánh
môi xinh đẹp của cô.
“Thứ tôi cần là rất nhiều rất nhiều, chỉ sợ rằng em không thể chịu
được mà thôi.”Lời nói trầm thấp hùng hậu kia giống như mang theo một cỗ
mê hoặc, tác động đến cảm quan của Hướng Hải Lam, khiến cô cảm thấy bị
hút hồn, vô tình quên mất phải đẩy ngón tay tà ác vô lễ kia ra.
Nhìn thấy đôi mắt sương khói mơ màng của cô, Lăng Chấn Vũ chỉ cảm thấy sự nhẫn nại đêm nay của anh đã đạt đến cực hạn.
Cô bé này, hồn nhiên không biết bộ dáng nhu tình vạn trượng, kiều
diễm của mình khiêu khích bao nhiêu đến sự kiềm chế của thánh nhân, vẻ
đẹp của cô cùng tâm hồn thuần khiết của cô thật mâu thuẫn, nhưng lại có
lực hấp dẫn trí mạng!
Giờ phút này anh thầm nghĩ muốn đem cô đặt ở dưới thân, cuồng nhiệt
có được cô, yêu cô! Đây là cảm giác anh chưa từng có, cũng chưa từng
xuất hiện loại tình cảm mãnh liệt và xúc động nàyvới bất kì nữ nhân nào.
Bỗng dưng, anh đột ngột đứng lên, từ trong ví lấy ra một vài tấm séc
sau đó rất nhanh kéo Hướng Hải Lam vẫn còn trong trạng thái mơ mơ màng
màng ra khỏi nhà hàng.