Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 20: Chương 20: Ai dám nhận mợ chủ nhà họ Lâm làm nhân viên?




Cô còn không kịp nghĩ nhiều, thần kinh của Đỗ Minh Nguyệt ngay lập tức trở nên căng thẳng khi bên cạnh giường đột nhiên lún xuống.

Lâm Hoàng Phong luôn cấm dục, ngày kết hôn vốn muốn hù dọa cô, nhưng không ngờ lại bị cô hấp dẫn, mà thân thể cô đối với anh như là thuốc phiện.

Cảm nhận được sự khác lạ của cơ thể anh, thần kinh của Đỗ Minh Nguyệt căng thẳng, Lâm Hoàng Phong không cho cô có cơ hội suy nghĩ nhiều đã lật người.

Sau đó, lại là một đêm mệt mỏi.

Sáng hôm sau thức dậy, cơ thể của Đỗ Minh Nguyệt gần như rã rời.

Cô với tay lần mò lấy chiếc điện thoại bên cạnh, bật chức năng chụp ảnh lên, dưới vết hằn đỏ trên cổ, cô vẫn còn nhìn thấy dấu tay trên xe tối qua.

Cảm giác ớn lạnh lan tràn trong lòng, cô siết chặt chăn bông để che đi dấu vết xấu hổ, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi cười tự giễu.

Có lẽ, cô chẳng qua chỉ một công cụ tiết dục mà thôi.

Hiểu Thu đến hầu hạ cô rời giường, ngay lập tức đỏ mặt khi nhìn thấy vết xanh tím trên cổ cô.

Sau đó cô ấy giận dữ nói: “Cậu chủ cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Đỗ Minh Nguyệt không nói gì, chỉ ngây người mặc quần áo vào.

Sau ngày hôm qua, cô đã xác định rõ ràng một người phụ nữ phải tự lực, tự cường. Đỗ Minh Nguyệt quyết định ra ngoài tìm việc làm, không thể lúc nào cũng dựa vào nhà họ Lâm.

Cô đã dặn lòng rằng đã kết hôn, chỉ cần Lâm Hoàng Phong không làm gì quá đáng với cô thì Đỗ Minh Nguyệt nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ.

Nhưng nếu Lâm Hoàng Phong lại muốn lấy mạng cô, thì cùng lắm là cá chết lưới rách.

Dù sao vua cũng thua thằng liều, nghĩ vậy, Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Má Ngô biết cô đang tìm việc, lập tức thuyết phục cô bằng mọi cách có thể.

“Mợ chủ, cậu chủ nhất định có thể nuôi được cô, cô cần gì phải mệt nhọc như vậy?”

Tất nhiên Đỗ Minh Nguyệt biết rằng Lâm thị không thiếu tiền, nhưng đó không phải là tiền của cô, cô không muốn tiêu nó.

Cô lập tức truyền cho má Ngô tư tưởng là phụ nữ phải dựa vào chính mình, bà nghe xong gần như không thể phản bác, như thể bị tẩy não vậy.

Đỗ Minh Nguyệt hài lòng thay quần áo, ra ngoài tìm việc.

“Có lý. A! Không đúng, cô là mợ chủ nhà họ Lâm, công ty nào dám nhận cô?” Khi má Ngô kịp phản ứng thì chỉ còn thấy bóng lưng.

Đỗ Minh Nguyệt bỏ qua tiếng la hét từ phía sau, bỏ đi, cô tự hỏi không thử thì làm sao biết được chứ?

Không lâu sau, Lâm Hoàng Phong nhận được cuộc gọi từ người giúp việc, anh cau mày khi nghe tin người phụ nữ kia đi tìm việc.

“Cậu chủ có cần khuyên mợ chủ không?”

Lâm Hoàng Phong nhìn xuống đống tài liệu trên bàn, nhẹ giọng nói: “Không cần, má Ngô không cần lo lắng chuyện này.”

Mã Ngô nghe anh nói vậy, cũng không tiện khuyên gì, bà nuốt hết những gì mình muốn nói.

Không phải bà ấy không hiểu phụ nữ làm việc bên ngoài vất vả như thế nào.

Có điều mợ chủ thực sự khác với những người phụ nữ khác.

Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại lại nhìn thấy Hoàng Thành Trung nghênh ngang bước vào.

Sắc mặt anh lập tức tối đi, giọng nói không có chút nhiệt độ: “Đi ra ngoài, gõ cửa rồi lại vào.”

Hoàng Thành Trung nghe anh nói vậy, khóe miệng co giật, đại ca à, anh đã vào đến đây rồi.

Nhưng anh ta vẫn biết tính khí của Lâm Hoàng Phong, vì vậy anh ta đành phải đưa hai tay lên trên đầu, như thể anh ta đã đầu hàng.

“Được được được, ai bảo anh là ông chủ, đều nghe anh, bây giờ tôi đi gõ cửa được chưa.”

Lâm Hoàng Phong nghe xong không nói có hay không.

Hoàng Thành Trung bất đắc dĩ, gõ cửa một cái, nghe thấy giọng Lâm Hoàng Phong máy móc: “Mời vào.”

Bước vào phòng làm việc lần nữa, Hoàng Thành Trung lập tức ngồi trên sô pha, hai chân thon dài gác lên trên bàn, thỉnh thoảng lại rung chân, đầy vẻ khinh bỉ.

Bộ dáng như vậy Lâm Hoàng Phong đã sớm thấy nhưng không thể trách, cũng không nói gì thêm.

Như đang suy nghĩ điều gì đó, Lâm Hoàng Phong cầm điện thoại trên bàn lên và gọi cho Tiêu Hồng Quang.

Tiêu Hồng Quang là trợ thủ đắc lực của anh, chuyện anh giao cho thì anh ta đều làm rất ổn thỏa.

Tiêu Hồng Quang nghe điện thoại chưa đầy một phút sau thì bước vào với dáng vẻ đứng đắn, Hoàng Thành Trung trợn mắt khinh thường.

“Đi theo Đỗ Minh Nguyệt xem cô ấy đã phỏng vấn cho công việc gì. Tôi không quan tâm anh dùng cách gì để bọn họ loại cô ấy.”

Trước những gì Lâm Hoàng Phong nói, Hoàng Thành Trung kinh ngạc mở to hai mắt, nhưng Tiêu Hồng Quang lại là liệt mặt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Anh ta gật đầu, cung kính khom người: “Tôi đã biết thưa ông chủ.”

Sau khi Tiêu Hồng Quang rời đi, Hoàng Thành Trung hỏi: “Đỗ Minh Nguyệt không phải là chị dâu của tôi sao? Cô ấy cần tìm việc sao?”

Lâm Hoàng Phong: “Ừ.”

Hoàng Thành Trung sửng sốt không nói nên lời: “Phải không? Mợ chủ của tập đoàn Lâm thị lại ra ngoài tìm việc. Anh không sợ làm mất mặt nhà họ Lâm à?”

Lâm Hoàng Phong không ngẩng đầu: “Tôi nghĩ rằng bộ não luôn luôn là thứ tốt, nhưng đáng tiếc cậu không có.”

Hoàng Thành Trung: “...”

Đây là gián tiếp nói rằng anh ta không có chỉ số thông minh, nhưng khi nghĩ đến những gì anh nói với Tiêu Hồng Quang vừa rồi. Anh ta đột nhiên hiểu lời này có ý gì.

“Thằng nhóc này giở thủ đoạn? Anh không sợ cô ấy tức giận sao?”

Lâm Hoàng Phong dừng một chút, dáng vẻ Đỗ Minh Nguyệt giương nanh múa vuốt xuất hiện trong đầu, anh không khỏi cong môi.

Nhìn thấy bộ dạng của anh ta, Hoàng Thành Trung không khỏi rùng mình, anh ta thế nào lại cảm thấy mình bị nhét thức ăn cho chó một cách khó hiểu.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Hoàng Phong không tin người suốt ngày ở nhà hôm nay lại đến tìm mình.

Nhắc mới nhớ, Hoàng Thành Trung đúng là có chuyện tìm anh.

Người đàn ông khẽ thở dài bất lực, ánh mắt u oán: “Còn không phải là tại anh sao, nha đầu Lưu Nguyệt Nga đến bây giờ còn đang tức giận, không để ý đến ai. Tôi đây không phải là tìm anh nghĩ cách sao?”

“Tìm tôi?”

Lâm Hoàng Phong cười khẩy: “Tìm tôi làm gì.

Anh không nhanh không chậm nhưng Hoàng Thành Trung lại vội vàng, đặt chân xuống nói: “Lâm Hoàng Phong, đừng nói với tôi là anh không nhìn ra được tâm tư của Lưu Nguyệt Nga đấy nhá? Rõ ràng là cô ấy thích anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.