Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 19: Chương 19: Cảnh cáo trí mạng




Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng điệu của anh, cúi đầu bước vào xe.

“Làm sao anh biết tôi ở đây?”

Một lúc lâu, Đỗ Minh Nguyệt mới mở miệng phá vỡ sự im lặng, giọng điệu nghiêm nghị, trong đầu hiện lên một ý nghĩ khủng khiếp.

Lâm Hoàng Phong nhắm mắt dưỡng thần, ngay khi Đỗ Minh Nguyệt nghĩ rằng anh sẽ không trả lời thì anh thản nhiên trả lời: “Điện thoại của cô có định vị.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe được đáp án, đôi mắt trống rỗng dựa vào ghế sau, lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, nên mọi hành động gần đây của cô đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Lúc đầu, bà chủ nhà họ Lâm cho cô hai lựa chọn, ra đi hoặc chết, cô nghĩ rằng Lâm Hoàng Phong đã giúp cô đưa ra lựa chọn thứ ba.

Đến lúc này cô mới hiểu mình chưa bao giờ thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Lâm, cái gọi là lựa chọn thứ ba không phải là giải thoát, mà là...

Chết tâm.

Số phận của Đỗ Minh Nguyệt ngay từ đầu đã được viết thành một chương, cô cũng không có quyền lựa chọn.

“Anh… anh đang theo dõi tôi?” Khuôn mặt Đỗ Minh Nguyệt tái nhợt, đôi môi lạnh lẽo run rẩy.

Lâm Hoàng Phong nghe vậy lập tức mở to mắt, quay đầu nhìn Đỗ Minh Nguyệt, ánh mắt không chứa bất cứ cảm xúc nào.

Giống như... nhìn một xác chết.

Đột nhiên, Lâm Hoàng Phong duỗi những ngón tay thon dài của mình ra nhẹ nhàng vuốt ve cổ của Đỗ Minh Nguyệt.

Bàn tay của anh rất lạnh, gần như không có bất kỳ nhiệt độ nào.

Lâm Hoàng Phong giống như tu la khát máu vừa chui ra khỏi địa ngục, bàn tay này chính là lưỡi liềm sinh tử của anh, bất cứ lúc nào anh cũng có thể cắt cổ cô.

Đồng tử của Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên co rút lại, đầu ngón tay khẽ run lên, dưỡng khí trong không khí trở nên loãng hơn.

Có lẽ đây là vẻ ngoài vốn có của Lâm Hoàng Phong, tất cả sự dịu dàng trước đây đều chỉ là giả dối.

Bà chủ nhà họ Lâm là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán như vậy, người thừa kế của nhà họ Lâm làm sao có thể là dáng vẻ cô nhìn thấy.

Khi cô gần như không thở được, Lâm Hoàng Phong đột nhiên buông tay ra, khí oxy ngọt ngào tràn vào cổ họng, Đỗ Minh Nguyệt thở ra như được tái sinh.

Nhưng bàn tay đó vẫn không thu lại mà vuốt ve những dấu hôn trên cổ cô sau cuộc ân ái đêm qua, thật là dịu dàng.

Như thể nói với cô rằng sự ấm áp trước đây đều là dối trá trí mạng.

“Cô không cần lo lắng, tôi vẫn có hứng thú với cô, nhưng cô nên ngoan ngoãn và đừng nghĩ lung tung.” Anh vừa nói, đầu ngón tay vừa lướt nhẹ qua cổ Đỗ Minh Nguyệt.

Cảnh báo không thể rõ ràng hơn. Đỗ Minh Nguyệt gần như sụp đổ, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra cảnh động mạch cổ bị cắt và máu phun ra.

Người đàn ông thu tay lại, tiếp tục ngồi nhắm mắt dưỡng thần, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Một lúc sau, nỗi sợ hãi trong lòng Đỗ Minh Nguyệt dịu đi một chút, cô nghĩ thật kỹ, Lâm Hoàng Phong đã ngả bài với mình, hẳn là tạm thời sẽ không lấy mạng mình.

Vạch trần lớp ngụy trang sớm cũng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, Đỗ Minh Nguyệt chỉ có thể nghĩ theo hướng tốt.

Bây giờ cô không thể chết, mẹ cô vẫn đang đợi cô chăm sóc, đây là lý do duy nhất giúp cô sống sót.

Uổng công cô suýt nữa rơi vào sự dịu dàng của anh, cô đúng là đầu óc mê muội.

Lâm Hoàng Phong vốn dĩ muốn thăm dò cô, nhưng sau mấy cái hít thở, Đỗ Minh Nguyệt dường như đã bình tĩnh lại, ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại, người phụ nữ này quả thật không bình thường.

Cho đến khi trở về biệt thự, hai người cũng không nói thêm câu nào, vẻ mặt khác hẳn.

Má Ngô lo lắng dậm chân, vốn còn cho rằng cô sẽ về sớm, ai biết đã muộn như vậy còn chưa thấy đâu, nếu cậu chủ về mà không nhìn thấy mợ chủ thì không phải lại bị mắng sao?

Ngay sau đó có tiếng động cơ ô tô ngoài cửa, sau đó hai người đi về phía cửa.

Nhìn thấy bộ dáng của Đỗ Minh Nguyệt, má Ngô lập tức ra ngoài đón, lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô đã về rồi.”

Khi bà liếc nhìn Lâm Hoàng Phong phía sau, giọng nói của bà không khỏi thấp hơn một chút.

Đỗ Minh Nguyệt cảm nhận được sự quan tâm của má Ngô, cô cảm thấy ấm áp, tâm tình nặng nề của cô dịu đi, cười nhẹ với bà.

“Đúng vậy, để má Ngô lo lắng rồi.”

Má Ngô cẩn thận len lén nhìn vẻ mặt Lâm Hoàng Phong, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, trong lòng má Ngô thầm dò xét cô, đoán rằng vừa rồi Đỗ Minh Nguyệt đã đi tìm Lâm Hoàng Phong nên không nói thêm gì nữa.

Lâm Hoàng Phong giơ tay nới lỏng cà vạt, hành động đặc biệt suồng sã. Nếu là trước đây, Đỗ Minh Nguyệt nhất định sẽ thưởng thức một phen, nhưng hiện tại cô hoàn toàn không có tâm trạng.

“Má Ngô, chuẩn bị ăn cơm đi.”

Má Ngô nhận được lệnh, đi chuẩn bị bữa tối.

Khi dùng bữa, Đỗ Minh Nguyệt thường hay líu ríu không ngừng lại rất im lặng, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng dao và nĩa.

Má Ngô và Hiểu Thu cảm thấy kỳ quái, Hiểu Thu thấp giọng hỏi: “Má Ngô có cảm thấy mợ chủ và cậu chủ có chút kỳ quái không?”

Má Ngô gật đầu đồng ý: “Má cũng cảm thấy có vẻ hơi lạnh nhạt.”

“Nhưng mà quan hệ giữa hai người bọn họ vốn rất tốt, sao bây giờ lại trở nên như thế này?”

Bà lắc đầu tỏ ý không biết, sau đó nhận ra mình đang nói đến cậu chủ, má Ngô lập tức im lặng.

“Đừng nói nữa, bị cậu chủ nghe thấy sẽ không tốt.”

Hiểu Thu phản ứng ngay lập tức, lè lưỡi.

Đỗ Minh Nguyệt ăn rất ít, lấy khăn giấy lau khóe miệng rồi lên lầu. Lâm Hoàng Phong ngước mắt lên nhìn bóng lưng đó, chỉ một cái chớp mắt rồi lại thu hồi ánh mắt.

Đỗ Minh Nguyệt lên lầu thay đồ ngủ, xoa đầu ngón tay vào dấu vết trên cổ, cô không khỏi cười tự giễu.

“Ha ha! Đỗ Minh Nguyệt ơi, Đỗ Minh Nguyệt, mày thực sự nghĩ rằng anh ấy thích mày sao?”

Trong gương, cô rũ mắt xuống để che bớt đi ánh mắt rực rỡ, nhưng dù vậy cũng không ảnh hưởng đến khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Đỗ Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vỗ nhẹ lên má, che đi sự rung động trong lòng: “Đỗ Minh Nguyệt, mày đang suy nghĩ gì vậy, đi ngủ đi.”

Đỗ Minh Nguyệt mở cửa bước vào phòng ngủ thì thấy Lâm Hoàng Phong đang đứng trước tủ quần áo, thân trên của anh đã cởi sạch quần áo, để lộ làn da màu lúa mạch gợi cảm và cơ bụng tám múi.

Với một thân hình hoàn hảo như vậy, bất cứ ai cũng phải thèm muốn chạm vào nó.

Cô khẽ di chuyển đầu ngón tay như muốn làm gì đó, còn chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp trên đỉnh đầu: “Nhìn đủ chưa?”

Có chút không kiên nhẫn.

Giọng nói đó kéo Đỗ Minh Nguyệt lại, nhịn xuống sự nóng nảy, ngoan ngoãn trở lại giường như một con thỏ.

Sau khi ngả bài, ngay cả giả vờ cũng lười đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.