Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 10: Chương 10: Âm mưu




Tại tiệm cà phê trên đường Phan Đình Phùng.

Đỗ Minh Nguyệt đến sớm, gọi một ly cappuccino yêu thích của mình, khẽ nhấp một miếng, khóe miệng khẽ mỉm cười rồi yên lặng ngồi chờ.

Cầm điện thoại di động ra, tùy tiện quan sát xung quanh, không đến mười phút sau, một người khác cũng đi vào tiệm cà phê.

Thật bất ngờ lại là Hồ Đức Huy.

Áo thun trắng cùng quần tây đen được cắt xén khéo léo, trông rất giản dị.

Hồ Đức Huy đi về phía Đỗ Minh Nguyệt, thoải mái ngồi xuống đối diện, giơ tay lên búng ngón tay: “Bồi bàn.”

Người phục vụ cung kính đi đến: “Xin hỏi anh cần gì ạ?”

Nâng cằm lên một chút, ánh mắt rơi vào ly cà phê trước mặt Đỗ Minh Nguyệt: “Giống cô ấy.”

Sau khi người phục vụ rời đi, Hồ Đức Huy nhẹ nhàng mở miệng: “Minh Nguyệt, gần đây có khỏe không? Anh ta đối xử với em thế nào?”

Đỗ Minh Nguyệt nhẹ nhàng khuấy ly cà phê trước mặt, như thể nghe được một câu chuyện cực kỳ nực cười: “Nói với tôi những lời như vậy, anh không cảm thấy chán ghét nhưng tôi rất buồn nôn.”

Sáu năm qua cô đã từng yêu bao nhiêu thì bây giờ chán ghét bấy nhiêu, thậm chí có chút căm ghét chính mình, tại sao lại thích một người như vậy, đúng là mắt mù.

“Minh Nguyệt.”

Trong mắt Hồ Đức Duy lóe lên một tia châm biếm không dễ phát hiện, lại nhẹ giọng nói: “Anh thích em, nhưng để sau này chúng ta có cuộc sống tốt hơn, anh chỉ có thể giả vờ đối xử tốt với Đỗ Thùy Linh. Chỉ cần lấy được cổ phần của nhà họ gia, anh sẽ ly dị với cô ta ngay lập tức, đến bên cạnh em.”

Đỗ Minh Nguyệt nghe được những lời dối trá cùng cực như vậy cũng không giận, chỉ nở nụ cười cất giọng lạnh lùng: “Hồ Đức Duy, tôi thấy anh còn chưa tỉnh ngủ đúng không? Anh là loại người nào tự anh biết rõ ràng, bớt diễn trò trước mặt tôi.”

“Minh Nguyệt, chẳng lẽ em đã quên tình cảm giữa chúng ta rồi sao?”

Hồ Đức Duy diễn cũng không tệ lắm, nhưng còn kém một chút.

Ngay khi nhận được cuộc điện thoại của Hồ Đức Duy, Đỗ Minh Nguyệt đã đoán được rằng lần hẹn này sẽ không đơn giản như vậy. Cô tuyệt đối không tin Hồ Đức Duy không buông bỏ được đoạn tình cảm này.

Khổ cực lừa cô đến đây, mọi chuyện đã sẵn sàng, bọn họ nhất định sẽ để cho nhân vật mấu chốt lên sàn - Lâm Hoàng Phong.

Đúng như dự đoán, không lâu sau Lâm Hoàng Phong liền đi vào tiệm cà phê, khuôn mặt tuyệt phẩm của anh thu hút không ít ánh mắt, nhưng anh chỉ thẳng tắp hướng Đỗ Minh Nguyệt đi đến.

Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh trong lòng, thủ đoạn của nhà họ Đỗ cô đã sớm được nếm trải.

Nhưng cô tương kế tựu kế, đối phương đã vắt hết óc suy nghĩ ra hạ sách này, cô không phối hợp một chút thì cũng thật không nể mặt mũi.

“Ông xã.”

Thấy Lâm Hoàng Phong, Đỗ Minh Nguyệt lập tức nghênh đón, đem đầu tựa vào ngực anh, giống như đang làm nũng.

Lâm Hoàng Phong sững sờ một lúc, nhưng vẫn phối hợp với cô, âm thanh bình thản: “Làm sao vậy?”

“Anh Huy này đến tìm em.”

Đỗ Minh Nguyệt khinh bỉ cười một tiếng: “Hình như cậu ta rất muốn lấy được dự án bất động sản kia, cứ đề cập với em rất nhiều lần, còn không ngừng quấy rầy em.”

Cái gì?

Nhìn tình huống không đúng lắm, Hồ Đức Duy vội vàng đứng lên giải thích: “Cậu chủ Phong, anh đừng nghe người phụ nữ đê tiện này nói năng lung tung. Rõ ràng cô ta nói là không quên được tôi, vẫn còn thích tôi, cô ta tìm lý do gạt tôi ra đây chính là muốn câu dẫn tôi.”

Lâm Hoàng Phong quét mắt nhìn về trợ lý phía sau.

Trợ lý hiểu ý, ngay lập tức thu dọn tiệm cà phê và đuổi những người không có nghĩa vụ ra. Vài phút sau, toàn bộ tiệm cà phê chỉ còn lại ba người bọn họ.

“Ồ?”

Lâm Hoàng Phong vén tay áo, tùy tiện ngồi vào ghế bên trong, nhìn về Đỗ Minh Nguyệt trong ngực: “Là như vậy sao?”

Nhìn ra được cô dâu nhỏ nhà mình không sợ hãi, Lâm Hoàng Phong mới dám hỏi cô như thế.

Có thể Đỗ Minh Nguyệt không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ coi như đây là anh không tin mình, ánh mắt chứa vài phần u ám.

Nhưng mà chính sự quan trọng hơn, trên mặt Đỗ Minh Nguyệt treo nụ cười khéo léo, lấy điện thoại ra ưu nhã nhấn mấy cái, phát ra đoạn thu âm cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.

Sắc mặt Hồ Đức Duy tái nhợt, không tìm được lý do chỉ đành cưỡng từ đoạt lý: “Cậu chủ Phong, anh nhìn đi người phụ nữ này thật lắm chiêu trò, anh không thể đơn phương tin tưởng lời nói của cô ta được.”

Hai tay nắm thật chặt, sắc mặt Lâm Hoàng Phong âm trầm như bị khói mù bao phủ.

Ngay sau đó đứng dậy kéo Đỗ Minh Nguyệt sải bước ra ngoài: “Xem ra anh Huy đây rất xem thường nhà họ Lâm chúng ta, sau này nhà họ Lâm và nhà họ Đỗ cứ hủy bỏ tất cả các dự án đi.”

“Cậu chủ Phong, tôi không có.” Hồ Đức Duy đầu óc bối rối, lảo đảo đuổi theo.

“Vợ tôi bị anh nói là một người phụ nữ đê tiện, vậy thì người thừa kế tôi là cái gì?” Giọng nói của Lâm Hoàng Phong như lưỡi dao sắc nhọn, đâm thật sâu vào lòng Hồ Đức Duy: “Sau này, gọi cô ấy là bà chủ Phong.”

Nói xong, hai người lên xe.

Đỗ Minh Nguyệt ngồi ở phía sau cúi đầu khẽ cắn môi, thận trọng nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ không muốn để anh hiểu lầm.”

Lời còn chưa dứt, gương mặt tuyệt đẹp của Lâm Hoàng Phong đã phóng đại trước mặt cô, đôi môi lạnh như băng dán lên môi cô, không khí chỉ thoáng cái liền yên tĩnh trở lại.

Tùy ý trêu chọc hồi lâu, lúc tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc khiến cho Đỗ Minh Nguyệt không khỏi thẹn thùng.

Âm thanh lạnh lùng từ tính từ bên cạnh truyền đến, Lâm Hoàng Phong không mang theo bất kỳ cảm xúc nào ngăn lại tất cả suy nghĩ của Đỗ Minh Nguyệt.

“Sau này, đừng đi gặp lại rác rưởi này nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.