Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 11: Chương 11: Kế hoạch thất bại




Rác rưởi?

Đỗ Minh Nguyệt không nhịn được cười thành tiếng.

Nhìn xuống bàn tay hai người luôn đan vào nhau, hơi ấm từ bàn tay truyền vào tận đáy lòng.

Nhưng tâm trạng của Hồ Đức Huy không hề tốt như vậy, anh ta không ngờ rằng mọi kế hoạch mà anh ta đã tính toán kỹ lưỡng với nhà họ Đỗ, lại bị cô dễ dàng giải quyết như vậy.

Nhìn thấy cuối cùng bọn họ cũng nắm tay nhau đi vào xe, ánh mắt Lâm Hoàng Phong hiện lên vẻ hài lòng. Chắc là tình cảm của hai người đã tiến thêm một bước rồi đúng không?

Nghĩ đến đây, lửa giận trong mắt anh ta không thể kìm chế nổi nữa, Hồ Đức Huy tức giận mắng: “Ghê tởm.”

Giọng nói còn chưa kịp rơi xuống, tiếng chuyện điện thoại đinh tai nhức óc giống như nhắc nhở vang lên, nhìn thấy người gọi đến là ai thì Hồ Đức Huy vô cùng tức giận, cố gắng kiềm chế tức giận trả lời điện thoại: “Nói.”

“Huy, sao vậy? Kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi chứ?”

Giọng nói hả hê của Đỗ Thùy Linh vang lên trong điện thoại, quả thật Lâm Hoàng Phong là do bọn họ gọi đến, mấy người bọn họ tính toán tất cả như vậy là vì muốn cô và nhà họ Lâm rạn nứt.

Tốt nhất là không thể không đến cầu cứu nhà họ Đỗ, đến lúc đó, Đỗ Thùy Linh có thể tùy ý khiến cô bẽ mặt.

Trong mắt cô ta tràn đầy thù hận xen lẫn khoái cảm, nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Hồ Đức Huy trả lời, trong lòng Đỗ Thùy Linh không khỏi lộp bộp.

“Huy, anh nói gì đi? Rốt cuộc thế nào rồi? Anh...” Không đợi cô ta nói xong.

Đỗ Chính Lâm đứng bên cạnh nghe thấy tình hình không đúng, vội cướp điện thoại, lo lắng hỏi: “Sao rồi, Lâm Hoàng Phong nói các gì?”

Đỗ Chính Lâm không quan tâm đến cái khác, chỉ nghĩ đến một việc, đó chính là đạt được sự hợp tác với nhà họ Lâm.

Đây cũng chính là mục đích thật sự ban đầu khi ông ta tìm Đỗ Minh Nguyệt trở về, nhưng ông ta không thể ngờ, khi Đỗ Minh Nguyệt gả cho nhà họ Lâm rồi sẽ chống lại ông ta.

Vì vậy khi Đỗ Thùy Linh đưa ra đề nghị này, ông ta mới đồng ý, cho Đỗ Minh Nguyệt một bài học cũng tốt, để cho cô biết ai mới là chỗ dựa lớn nhất của cô.

“Ba vợ, Thùy Linh, chuyện lần này e rằng...”

Dù sao Hồ Đức Huy cũng ở rể nhà họ Đỗ, dưới danh nghĩa là chồng của Đỗ Thùy Linh, bảo anh ta làm việc quyến rũ bạn gái cũ trước mặt ba vợ, khiến anh ta có một chút khó xử.

Vốn dĩ nghĩ rằng chuyện này có Hồ Đức Huy ra tay thì sẽ không xảy ra sai lầm nào, nhưng khi nghe anh ta ngập ngừng như thế Đỗ Chính Lâm dường như đã đoán được tiếp sau đó anh ta sẽ nói cái gì.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đức Huy, cậu mau về đây nói rõ hết mọi chuyện với chúng tôi đi.”

Mong chờ trong nháy mắt rơi xuống đáy vực, tan thành từng mảnh, lửa giận cũng theo đó mà bùng lên. Nói xong, Đỗ Chính Lâm tức giận ném điện thoại xuống đất.

“Ba, sao ba có thể nói như thế với Huy chứ? Sự việc vẫn còn chưa xong mà, đợi anh Huy về rồi nói tiếp đi.”

Mọi thứ rối tung lên khiến ai cũng khó chịu, nhưng Đỗ Thùy Linh không thể nhẫn tâm khiến Hồ Đức Huy bị bất cứ oan ức nào.

Mà Đỗ Chính Lâm luôn yêu con gái cũng không muốn thấy con gái đau lòng, nên đã ngừng chuyện này lại, nói sang chuyện khác.

Hai người trở về biệt thự, Lâm Hoàng Phong định mở cửa xuống xe, Đỗ Minh Nguyệt cắn chặt môi, phá vỡ sự im lặng suốt dọc đường: “Anh không có gì hỏi tôi sao?”

Lâm Hoàng Phong dừng bước, quay lại nhìn người phụ nữ đang theo phía sau, giọng nói lạnh băng đó khiến anh không thể không hỏi lại.

“Cô cảm thấy tôi nên hỏi cái gì? Hoặc là nói sao tôi phải lãng phí thời gian với một người không liên quan gì đến mình chứ?”

Không liên quan?

Là chỉ Hồ Đức Huy không liên quan đến anh, hay là nói Đỗ Minh Nguyệt cô chỉ là một người không liên quan gì đến anh?

Đỗ Minh Nguyệt không biết phải trả lời thế nào, cúi đầu nhìn góc áo bị cô vò nhăn nhúm, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên bên tai cô.

“Không biết trước kia cô đã phải chịu đựng những gì, nhưng nếu như đã gả đến nhà họ Lâm chúng tôi, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cho cô chu toàn. Nhưng tôi cũng hy vọng chuyện như này sẽ không phát sinh thêm lần nào nữa, nếu không...”

Sau đó anh không nói gì nữa, ánh mắt lãnh đạm của Lâm Hoàng Phong rơi vào người Đỗ Minh Nguyệt đang ngẩn ra, nhất thời trên lưng cô ớn lạnh.

Lâm Hoàng Phong bây giờ rất giống bà lớn lúc đầu cảnh cáo cô vậy, cảm giác sợ hãi như dây leo quấn quanh người cô.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng bước nhanh, kéo cánh tay Lâm Hoàng Phong vào nhà, cười nói: “Bảo đảm không có lần sau. Hì hì, anh vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại đối tốt với tôi như vậy, đi đâu tìm một người chồng tốt như vậy chứ.”

Vốn dĩ muốn làm dịu bầu không khí, nhưng không ngờ Lâm Hoàng Phong lại hờ hững rút tay ra, ngồi trên ghế sô pha, gác đôi chân dài lên bàn.

“Bà chủ Phong! Nhớ những lời hôm nay cô đã nói, sau này làm ra chuyện gì làm mất mặt nhà họ Lâm, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đấu.” Cố ý nhấn mạnh thân phận của cô.

Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nâng tay, giơ ba ngón tay lên, ánh mắt kiên định nhìn Lâm Hoàng Phong.

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt thân phận mợ chủ của nhà họ Lâm, anh đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn.”

Nghe thấy cô nhắc đến thân thể, ánh mắt Lâm Hoàng Phong tối sầm xuống.

Nhớ lại hôm đó ở nhà họ Đỗ, hai vợ chồng Hồ Đức Huy cứ luôn miệng nói ma ốm, nhất thời Lâm Hoàng Phong vô cùng tức giận.

Đôi mắt nheo lại nguy hiểm, lại gần Đỗ Minh Nguyệt, giọng điệu chậm rãi thậm chí còn có chút mờ ám: “Cô yên tâm, một con ma bệnh như tôi không bị cô chọc cho tức chết được đâu.”

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh, Đỗ Minh Nguyệt lùi lại phía sau vài bước, hai chân quấn vào nhau, ngã thẳng xuống ghế sô pha.

Cô không muốn phát sinh chuyện gì với Lâm Hoàng Phong, ngày kết hôn, người đàn ông này đã suýt chút nữa chết trên người mình, điều đó đã tạo thành một bóng đen tâm lý không nhỏ trong lòng Đỗ Minh Nguyệt.

Hai tay ôm ngực, Đỗ Minh Nguyệt khóc không ra nước mắt, thậm chí còn nói không rõ ràng: “Không phải, đừng, anh… anh...”

Trong đầu có vô số con hươu chạy qua, cô không muốn khí thế khi tức giận của bà chủ nhà họ Lâm giết đâu.

Giọng nói lễ phép của người giúp việc vang lên bên tai, kéo cô từ trong suy nghĩ lung tung trở về hiện thực: “Mợ chủ, cậu chủ có việc nên rời đi trước rồi, khi đi có nói bảo mợ ăn gì đó đi, không biết mợ muốn ăn cái gì?”

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy vậy thì ngẩn ra, lén hé mắt phải ra, không thấy bóng dáng của Lâm Hoàng Phong, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng rời ánh mắt sang hướng khác, ho nhẹ hai tiếng che dấu xấu hổ: “Ờ... Cái gì cũng được.”

Người giúp việc không để ý đến biểu cảm của cô, quay người trực tiếp rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.