Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 17: Chương 17: Anh không thể cử động một chút được sao?




Đỗ Minh Nguyệt vừa mới hồi thần lại, mở miệng cắt ngang suy đoán của anh ta: “Không cần, anh gửi địa chỉ cho tôi, chăm sóc tốt cho Hoàng Phong, tôi lập tức đến ngay.”

Cô vội vàng nhảy xuống giường thay quần áo, sau khi cúp máy không lâu thì điện thoại lại sáng lên, trong lòng nhớ lấy vị trí, xuống tầng chạy ra ngoài cửa.

Vừa ra khỏi biệt thự, Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ ra cái gì đó, xấu hổ trở về biệt thự, tiếng đóng mở cửa đã đánh thức người giúp việc dậy.

“Mợ chủ, sao vậy? Mợ muốn...” Ánh mắt má Ngô còn lờ mờ, nhưng giọng nói vẫn rất cung kính.

“Hoàng Phong uống say rồi, cháu đi đón anh ấy. Nhưng cháu không có bằng lái.” Cho dù da mặt Đỗ Minh Nguyệt có dày thế nào, cô cũng không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể để bà tự hiểu.

Về chuyện liên quan đến cậu chủ, đám người giúp việc lập tức lấy lại tinh thần, tài xế chạy đi lái xe, để người giúp việc ở nhà nấu canh giải rượu.

“Mợ chủ lên xe thôi.” Không lâu sau, tài xế đã chuẩn bị xe xong.

Trên đường đi, Đỗ Minh Nguyệt bỏ qua sự mệt mỏi của mình, cưỡng áp lại tinh thần.

Đến quán bar, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nhảy xuống xe chạy vào trong, không ngờ lại bị bảo vệ ngăn lại ở cửa, lễ phép hỏi.

“Thưa cô, cô có giấy thông hành không?”

Giấy thông hành?

Đây là cái quỷ gì vậy? Khi nào mà đến quán bar còn phải cần thứ này chứ.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt hoài nghi, bảo vệ đã thấy nhiều khách thế này, thấy cô có tài xế đưa đón, kiên nhẫn giải thích cho cô.

Hóa ra quán bar này là quán bar tư nhân, chỉ tiếp đãi những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu với thu nhập hàng tháng trên ba tỷ, vì tránh để những người hỗn tạp lẫn lộn vào, nên mới đặc biệt áp dụng quy định có giấy thông hành mới được vào.

Không ngờ chỉ là một quán bar mà còn xem trọng như vậy, Đỗ Minh Nguyệt lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại bảo Hoàng Thành Trung ra ngoài một chuyến.

Lúc này, bên cạnh có một người phụ nữ đi ra, gương mặt trang điểm xinh đẹp, khi cô ta đi ngang qua Đỗ Minh Nguyệt, nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

“Bây giờ ở Thủy Sắc ai cũng có thể vào được sao?”

Nhân viên bảo vệ khẽ cúi người xuống giải thích với cô ta: “Cô này không có giấy thông hành, tôi lập tức bảo cô ta rời đi đây.”

Nói xong chuẩn bị đuổi Đỗ Minh Nguyệt đi.

Đỗ Minh Nguyệt mở miệng còn chưa kịp giải thích.

“Đến cả giấy thông hành cũng không có, không phải cô đến Thủy Sắc để bám lấy cậu chủ nhà giàu đấy chứ? Tôi nói cho cô biết, người như cô sẽ không có ai thích đâu.” Người phụ nữ đánh giá chiếc áo khoác mà Đỗ Minh Nguyệt mặc vội, khinh thường đảo trắng mắt.

Thật ra lần này cô ta đến đây chính là vì mục đích này, cô ta nghe được từ miệng người khác rằng cậu Phong đang ở Thủy Sắc, nên mới vội vàng đến đây.

Đỗ Minh Nguyệt không quan tâm đến cô ta, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hoàng Phong.

Không còn cách nào khác, cô không có số điện thoại của bạn Lâm Hoàng Phong, cho nên chỉ có thể gọi cho anh thôi.

“Chị dâu, chị đến đâu rồi?” Hoàng Thành Trung bận chăm sóc Lâm Hoàng Phong, nên Cung Quý Dương nghe điện thoại.

“Tôi đến cửa quán bar rồi nhưng bị cản lại.” Đỗ Minh Nguyệt có chút tự ti, sợ rằng lại khiến Lâm Hoàng Phong mất mặt.

Cung Quý Dương nhất thời hiểu ra, nhất định là bởi vì không có giấy thông hành nên bị bảo vệ cản lại, vì vậy Cung Quý Dương bảo cô đợi một lát.

Sau khi cúp điện thoại thì thấp giọng chửi một câu, sớm biết thế này thì đã không dùng cái thứ kia rồi, khiến bây giờ phiền phức thế này đây.

“Chị dâu đến rồi, cậu đi đón đi.” Cung Quý Dương đỡ lấy Lâm Hoàng Phong, nghiêng đầu nói với Hoàng Thành Trung.

Không nói nhiều lời, Hoàng Thành Trung cầm lấy áo khoác vội vàng đi ra ngoài.

Sau khi Đỗ Minh Nguyệt cúp máy thì yên lặng đứng ở cửa đợi, Lê Huyền Vận không khỏi cười chế nhạo.

“Vội vàng muốn bám lấy cậu chủ nhà giàu như vậy sao? Không vào được nên ngồi ngoài cửa đợi sao, cô không ngại mất mặt tôi còn sợ giảm giá trị đấy.” Lê Huyền Vận giơ tay định đẩy Đỗ Minh Nguyệt ra.

May mà Hoàng Thành Trung đến đúng lúc, hét lên: “Cô làm cái gì vậy?”

“Cậu Trung...” Lê Huyền Vận đáng thương nhìn Hoàng Thành Trung.

Quá lười để nghe cô ta nói nhảm, Hoàng Thành Trung nói với bảo vệ: “Đuổi cô ta đi cho tôi, sau này không được cho cô ta vào nữa.”

Bỏ qua dáng vẻ vội vàng giải thích của Lê Huyền Vận, anh ta đi đến bên cạnh Đỗ Minh Nguyệt: “Chị dâu, tôi dẫn chị vào.”

Lê Huyền Vận nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi ngẩn ra, chị dâu? Lẽ nào là cô vợ mới cưới của Lâm Hoàng Phong?

Sau khi vào trong phòng bao, Đỗ Minh Nguyệt thấy Cung Quý Dương nằm nghiêng trên ghế, mà Lâm Hoàng Phong thì say xỉn nằm trên bàn, đã sớm bất tỉnh nhân sự rồi.

Đầu mũi Đỗ Minh Nguyệt đột nhiên có chút chua xót, cô ở nhà đợi anh đến tận đêm khuya, mà Lâm Hoàng Phong lại rượu chè be bét ở bên ngoài.

“Vậy tôi đưa anh ấy về.” Cô nâng người Lâm Hoàng Phong lên, cả cơ thể người đàn ông dường như nằm hẳn lên bờ vai yếu ớt của Đỗ Minh Nguyệt.

Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương trừng mắt há miệng khi thấy cô gần như có thể bế được Lâm Hoàng Phong ra ngoài, không quên lịch sự vẫy tay: “Tạm biệt chị dâu.”

Nghe thấy tên gọi như vậy, gương mặt Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ ửng.

Đến cửa quán bar, tài xế vội vàng giúp cô đỡ Lâm Hoàng Phong vào trong xe, nhân viên bảo vệ đang trốn ở một góc run rẩy.

Nếu sớm biết đây là mợ chủ nhà họ Lâm, thì có cho anh ta mười nghìn lá gan anh ta cũng không dám ngăn lại. Bây giờ chỉ có thể âm thầm cầu mong mợ chủ của nhà họ Lâm không tính toán với anh ta thôi.

Không lâu sau, chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự, khi dừng lại có lắc lư một chút, dường như khiến Lâm Hoàng Phong hơi khó chịu, nhíu mày, vươn tay muốn mở cửa nhưng lại bắt hụt mấy lần.

Đỗ Minh Nguyệt bất lực, mở cửa xe dìu anh xuống xe, lại dùng tư thế vác, đưa anh lên tầng cho vào phòng ngủ, dường như muốn trả thù mà ném anh xuống giường.

“Ưm.” May mà chiếc giường vừa mềm mại vừa chắc chắn, Lâm Hoàng Phong hừ một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại.

Ôm lấy chiếc gối ôm bên cạnh, hài lòng tận hưởng mùi thơm trên tóc của Đỗ Minh Nguyệt bên trên, lông mày dần dần dãn ra.

Sau khi đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, Đỗ Minh Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông trên giường.

Mặc áo sơ mi đi ngủ chắc là khó chịu lắm nhỉ?

Khóe miệng Đỗ Minh Nguyệt nhếch lên nụ cười xấu, đưa tay về phía Lâm Hoàng Phong đang nằm trên giường bất tỉnh nhân sự.

Từng chiếc cúc áo sơ mi được cởi ra, lộ ra khuôn ngực cường tráng.

Đỗ Minh Nguyệt âm thầm lau nước miếng trên khóe miệng, tiếp tục chiến đấu.

Không lâu sau, Đỗ Minh Nguyệt mồ hôi nhễ nhại: “Con mẹ nó anh không thể cử động một chút sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.