Cảm giác mất mác không thể giải thích được lan tràn trong lòng Đỗ Minh Nguyệt như thủy triều, gần như nhấn chìm cô.
Hiểu Thu cảm nhận được cảm xúc của cô không đúng, đúng lúc mở miệng an ủi cô: “Mợ chủ, đừng nghĩ nhiều, cậu chủ nói công ty còn có việc nên phải đi trước rồi.”
Trong ánh mắt mang theo thâm ý khó hiểu, má Đỗ Minh Nguyệt lập tức đỏ ửng, cô lắp bắp đáp trả lại: “Chị không thất vọng đâu, dù sao đến tối cũng có thể gặp lại mà.”
Hiểu Thu hơi ngẩn ra, sau đó bật ra tiếng cười khó hiểu, lúc này Đỗ Minh Nguyệt mới nhận ra được ý nghĩa trong lời nói vừa rồi của mình.
“Em đừng hiểu nhầm, ý của chị là tối anh ấy cũng phải về nhà ăn cơm, đến lúc đó là có thể gặp được rồi.” Vì sợ Hiểu Thu hiểu nhầm ý của cô, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng giải thích với cô ấy, nhưng cô không biết hành vi này của mình ngược lại càng bôi càng đen.
“Em biết rồi, mợ chủ yên tâm đi, em không nghĩ nhiều đâu.” Nói như vậy chả khác gì nhấn mạnh vào sự bối rối của Đỗ Minh Nguyệt lúc này, Hiểu Thu cười xấu.
Tự biết không thể giải thích rõ ràng được, cô bất lực lắc đầu, xuống xe vào trong biệt thự.
Cả ngày đều đi dạo đã sớm khiến Đỗ Minh Nguyệt mệt lử rồi, cô lên tầng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc này Lâm Hoàng Phong vừa mới giải quyết xong công việc ở công ty, trước khi tan làm anh đi đến trước sô pha cầm áo khoác lên thì nhận được một cuộc gọi từ Hoàng Thành Trung người anh em chơi từ nhỏ đến lớn của anh.
“Tối nay cùng đi uống rượu nhé? Lâu lắm rồi cậu chưa tụ tập rồi đấy. Không phải là ở nhà gắn bó keo sơn với chị dâu, không muốn đi đấy chứ?” Hoàng Thành Trung trêu chọc, Lâm Hoàng Phong không vui nhíu mày.
Do dự vài giây, Lâm Hoàng Phong nhàn nhạt đáp lại: “Gửi địa chỉ cho tôi.”
Không đợi đối phương nói gì đã trực tiếp cúp máy.
Hoàng Thành Trung có thể nhận ra Lâm Hoàng Phong không muốn nhắc đến người vợ mới cưới của anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hoàng Phong suy nghĩ một chút, vẫn gọi điện thoại về nhà, nghe thấy giọng nói của người giúp việc, sắc mặt Lâm Hoàng Phong hơi trầm xuống.
“Nói với mợ chủ một tiếng, rằng tối nay có lẽ tôi về rất muộn, bảo cô ấy không cần phải đợi tôi đâu.”
“Vâng, cậu chủ.” Sau khi người hầu cung kính đáp lại một tiếng thì đi lên tầng truyền đạt lại cho Đỗ Minh Nguyệt.
Đỗ Minh Nguyệt vừa mới tắm xong, sau khi nghe xong thì ánh mắt vô cùng cô đơn, sau đó Đỗ Minh Nguyệt ngồi ngẩn một mình trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Không cần đợi sao?
Nhưng cô đã quen với việc mỗi ngày có anh bên cạnh rồi, sự cô đơn tự do lan tràn khắp căn phòng.
Sau khi Lâm Hoàng Phong cúp điện thoại, nhìn điện thoại ngẩn ra một lúc lâu, cảm giác giữa hai người vừa xa lạ nhưng lại có chút ấm áp.
Khóe miệng bất giác nở nụ cười nhạt, Lâm Hoàng Phong xuống tầng lái xe đến địa chỉ mà Hoàng Thành Trung gửi cho anh, là một quán bar mới khai trương.
Chủ của quán bar này không phải ai khác mà chính là một người chơi trong nhóm bọn họ - Cung Quý Dương. Hôm nay Hoàng Thành Trung gọi anh đến là muốn làm tiệc chúc mừng cho người anh em này.
Lâm Hoàng Phong vào phòng bao, mấy người bọn họ đã ánh mắt mơ màng, thân hình lâng lâng, đã uống không ít rồi. Nhìn thấy người bạn cũ đến, bọn họ loạng choạng đứng dậy chào hỏi.
“Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bọn tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đến chứ.” Hoàng Thành Trung mở miệng oán hận, Lâm Hoàng Phong bật điện thoại lên, ánh sáng chói lóa trên màn hình điện thoại khiến mắt anh ta hơi khó chịu.
Thời gian biểu thị trên màn hình đúng với thời gian mà bọn họ đã hẹn với nhau.
“Là mấy người đến sớm quá.” Lâm Hoàng Phong vô tội cho anh ta nhìn điện thoại, dường như muốn chứng minh cho bản thân mình.
Hoàng Thành Trung bất lực, Lâm Hoàng Phong luôn luôn đúng giờ như vậy, không đến muộn, cũng không bao giờ đến sớm.
“Tôi về trước đây.” Lưu Nguyệt Nga ngẩng đầu uống cạn ly rượu đế, phá vỡ sự hòa hợp.
Cả hai đều biết Lưu Nguyệt Nga vẫn còn giận Lâm Hoàng Phong nên không cản lại, chỉ nói mấy câu cẩn thận, biểu đạt sự quan tâm giữa bạn bè với nhau.
Sau khi Lưu Nguyệt Nga đi thì bầu không khí trong phòng bao lại trở nên náo nhiệt, ba người đàn ông ở cùng với nhau, chủ đề tán gẫu càng ngày càng không có giới hạn.
Nói về mấy chuyện ngày xưa, ai cũng dở khóc dở cười, ánh mắt khẽ híp lại, ý nghĩ đã trôi về cái tuổi vô lo vô nghĩ ấy.
Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương đang muốn đi tiếp tăng hai nên không uống nhiều. Ngược lại Lâm Hoàng Phong, không biết vì cái gì mà ánh mắt có chút cô đơn.
Sau khi uống vài chai rượu, dường như Lâm Hoàng Phong uống không đã, lại gọi thêm một số loại rượu đặc biệt.
“Người anh em, cậu bị làm sao vậy? Có phải chị dâu không cho cậu vào phòng không?” Hoàng Thành Trung nhếch miệng cười đùa, không ngờ bị ánh mắt sắc như dao của Lâm Hoàng Phong liếc sang cảnh cáo, anh ta vội vàng ngậm miệng lại.
“Ha ha ha. Khụ khu, tôi nói cậu uống ít một chút, không phải là đang lo lắng cho cậu sao?”
Mấy người nói nói cười cười, Lâm Hoàng Phong mới đến đã uống say đến bất tỉnh nhân sự, chỉ còn Hoàng Thành Trung và Cung Quý Dương nhìn nhau.
Lấy điện thoại trong túi Lâm Hoàng Phong ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Đỗ Minh Nguyệt, Hoàng Thành Trung thử tìm mật mã một lúc lâu, cuối cùng vẫn không mở được, Cung Quý Dương quay đầu nhìn sang.
“Tôi thấy... có phải đầu cậu bị lọt nước cống vào rồi không?” Cung Quý Dương bất lực đỡ trán, cầm lấy điện thoại, cầm lấy tay Lâm Hoàng Phong ấn vào.
Màn hình sáng lên, khóe miệng Hoàng Thành Trung giật giật, sao anh ta lại quên mất cái này cơ chứ, nhất thời mặt đỏ bừng.
Nhấp vào nhật ký cuộc gọi, trên cùng xuất hiện hai chữ “bà xã”, hai người ngẩn ra, sau đó phá lên cười vỗ vai Lâm Hoàng Phong.
“Người anh em à, cậu phải sống nội tâm như thế sao?”
Lâm Hoàng Phong khó chịu nhíu mày, hai người không trì hoãn nữa, gọi điện thoại.
Lúc chuông reo trời đã khuya rồi, Đỗ Minh Nguyệt nằm trên giường đợi Lâm Hoàng Phong về nhà, đang mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông chói ta đánh thức cô. Ánh mắt còn lờ mờ, nhìn thấy người gọi điện thoại đến, cô vội vàng nhấn nghe.
“Hoàng Phong?”
“Chị dâu, tôi là Hoàng Thành Trung. Hoàng Phong uống say rồi, chị có muốn đến đây một chuyến để đón cậu ấy không?” Hoàng Thành Trung không biết cô có đến hay không.
Bây giờ phụ nữ tiếp cận các cậu chủ con nhà giàu đều chỉ vì tiền, những người nguyện ý bỏ ra vô cùng ít.
Mục đích ban đầu khi nhà họ Đỗ gả Đỗ Minh Nguyệt cho nhà họ Lâm ai ai cũng biết.
“Hay là... Chị nói với người giúp việc trong nhà một tiếng, cử một tài xế đến đây đón cậu ấy?”
Đỗ Minh Nguyệt không nói lời nào, trong lòng Hoàng Thành Trung cười lạnh, đang nghĩ người phụ nữ cũng chỉ như thế thôi.