Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 39: Chương 39: Chờ thông báo




Người phụ nữ lãnh đạo vỗ tay: “Được rồi, đừng nhiều lời, nhanh chóng thành lập đội ngay bây giờ.”

Vừa nghe đến việc tự thành lập đội, tất cả mọi người đều có chút lo lắng, dù sao thì cũng không ai muốn mình bị loại, hơn nữa bọn họ ngay cả cái căn bản cũng không biết.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, vào thời điểm mọi người đều không biết nên làm thế nào, Đỗ Minh Nguyệt đứng dậy.

“Nếu tất cả mọi người đều không biết nên chia đội như thế nào, vậy dựa theo tháng sinh của bản thân đi, giống nhau hoặc gần giống nhau thì lập thành một đội. Như vậy có được không?”

Đỗ Minh Nguyệt vừa đưa ra lời đề nghị xong, mọi người trong lòng đều cảm thấy rất hợp lý, vì thế đồng loạt đồng ý nói:”Có thể, cứ dựa theo như này đi, tôi là tháng bảy, ai là tháng bảy thì lại đây.”

Cứ như vậy, rất nhanh liền thành lập đội xong.

Người phụ nữ lãnh đạo kia, nhìn thoáng qua Đỗ Minh Nguyệt gật đầu.

Đỗ Minh Nguyệt nói chuyện cùng hai người phụ nữ khác trong đội, trong đó một người rất nhiệt tình, nhìn qua ánh mắt không có ý gì xấu.

Cô ấy đi đến trước mặt Đỗ Minh Nguyệt, nở nụ cười có chút ngại ngùng: “Tôi tên Dư Hồng Thu, mẹ tôi hy vọng tôi có thể kiên cường, vui vẻ.”

Hồng Thu, cây hồng mùa thu?

Đỗ Minh Nguyệt cười nhẹ nhàng, ngay sau đấy cũng nhanh chóng tự giới thiệu bản thân.

“Tôi tên Đỗ Minh Nguyệt, nếu cô không ngại, cứ gọi tôi là Minh Nguyệt đi.”

“Vậy thì tốt quá, Minh Nguyệt.”

Còn ba người còn lại, hiển nhiên là bày ra bộ dạng đề phòng, dù sao thì ở đây, ai cũng đều có thể trở thành đối thủ.

Đến giờ bắt đầu phỏng vấn, bọn họ lần lượt đi vào, bắt đầu phỏng vấn từng đội một.

Đây là lần phỏng vấn không có lãnh đạo ở đó, bọn họ cho một đề tài, mọi người có thể tự do thảo luận, tất cả đều tự do ngôn luận.

Tới lượt đội của Đỗ Minh Nguyệt, đầu tiên bọn họ lần lượt tự giới thiệu bản thân.

Nhưng thời gian có hạn, mỗi người chỉ có một phút đồng hồ để tự giới thiệu, nếu vượt quá thời gian, thì thời gian của người kế tiếp sẽ bị rút ngắn lại, tổng cộng thời gian chỉ có năm phút đồng hồ.

Đỗ Minh Nguyệt là người cuối cùng.

Người đầu tiên là người có quan hệ rất tốt với Dư Hồng Thu tên là Triệu Thu Huyền.

Triệu Thu Huyền vừa nghe nói đến đoạn tự giới thiệu, liền vui vẻ kể ra một đống chuyện về bản thân, nào là học bổng rồi đủ thứ linh tinh khác.

Kết quả liền vượt quá mười giây đồng hồ, làm cho người kế tiếp vô cùng mất hứng.

Tuy nhiên, ai cũng đều muốn bày tỏ nhiều về bản thân, cho nên khi nói xong lời cuối cùng, Đỗ Minh Nguyệt chỉ còn thời gian là hai mươi giây.

Lúc đến lượt cô, căn bản là cô không thể kể nhiều về bản thân.

Cô đứng lên, cả người toát lên vẻ thong dong và vô cùng bình tĩnh, giống như bản thân không hề có một chút bộ dạng khó chịu hay chán nản.

“Tên tôi là Đỗ Minh Nguyệt, tôi là người có nhiều năng lực ra sao, ở bài phỏng vấn sau, mọi người sẽ biết nhiều hơn.”

Bài giới thiệu bản thân của cô chỉ có một câu như vậy.

Hơn nữa vừa đúng hai mươi giây, năm phút đồng hồ, không lâu không ngắn, kết thúc đúng thời gian.

Những người đến phỏng vấn đều mỉm cười gật đầu, đúng là phần giới thiệu của Đỗ Minh Nguyệt rất thú vị.

Sau khi phỏng vấn xong, lúc ra khỏi phòng, Triệu Thu Huyền cố ý va vào Đỗ Minh Nguyệt, bản thân Đỗ Minh Nguyệt lại không có chút phòng bị, liền ngã lăn trên mặt đất.

Cảnh này Dư Hồng Thu nhìn thấy rất rõ ràng, cô ấy tiến lên đỡ lấy Đỗ Minh Nguyệt, bất mãn nói với Triệu Thu Huyền: “Thu Huyền, sao cậu lại đẩy Minh Nguyệt?”

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt có chút cảm động, cô gái bé nhỏ này, thật là lương thiện.

Đổi lại nếu là người khác thì đã sớm mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, hơn nữa, Triệu Thu Huyền còn là bạn của cô ấy.

Triệu Thu Huyền bị cô ấy chỉ trích như vậy, những người đến phỏng vấn cũng quay lại nhìn về hướng này làm cho mặt Triệu Thu Huyền biến sắc lúc đỏ lúc trắng.

Cô ta tức giận nói: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, ai đẩy cô ta, rõ ràng chính cô ta tự đi không để ý để ngã sấp xuống. Cậu dựa vào đâu mà đổ oan cho tớ? Cậu có chứng cứ không?”

Dư Hồng Thu sốt ruột nói: “Rõ ràng tớ nhìn thấy...”

“Tôi không sao, là tôi tự ngã.”

Đỗ Minh Nguyệt cắt ngang lời nói của Dư Hồng Thu. Hiện tại dường như cô cũng hiểu được, Dư Hồng Thu chính là một người vô cùng ngay thẳng, nếu ở thời cổ đại khẳng định là sống không quá hai tập phim.

Tuy nhiên, người không giỏi khéo miệng và chính trực như này, thật sự khó kiếm.

Dư Hồng Thu trợn tròn hai mắt nhìn cô, có vẻ không nghĩ tự nhiên cô lại nói như vậy, vốn muốn nói gì đó, nhưng lời chưa nói ra liền bị nghẹn lại trong miệng.

Triệu Thu Huyền cười lạnh một cái: “Có nghe thấy không? Hơn nữa, cậu hãy cẩn thận với người này, không chừng lại cướp mất công việc của cậu đấy.”

Nói xong, liền rời đi với vẻ mặt cao ngạo, còn lại hai người với bộ dạng giống như đang xem kịch vui.

Dư Hồng Thu nhìn bóng dáng Triệu Thu Huyền rời đi, có gì đó không chấp nhận được.

“Cậu ấy sao lại có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng là cậu ấy sai.”

Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy tức giận như vậy, lắc đầu, ý bảo cô ấy không cần quan tâm nữa.

Dư Hồng Thu cũng liền im lặng, không nói thêm gì nữa, nhưng dĩ nhiên vẫn rất bất mãn với Triệu Thu Huyền. Cô ấy vui vẻ hoặc là tức giận, đều không tự kiềm chế được mà biểu hiện hết trên mặt.

Ban giám khảo phỏng vấn cho bọn họ trở về chờ kết quả, nhiều nhất là hai ngày, nếu không có thông báo tới, vậy có nghĩa là không được nhận.

Nếu nói không hồi hộp thì là giả, dù sao cũng chỉ có duy nhất cơ hội lần này.

Lúc trở về, cả người Đỗ Minh Nguyệt liền ngồi phịch xuống sofa, má Ngô thấy cô mệt mỏi như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng.

“Mợ chủ, thế nào rồi? Phỏng vấn có được không?”

Đỗ Minh Nguyệt nhíu mày, xoay người trên ghế, buồn bã nói:”Cháu cũng không biết, họ bảo cháu về chờ thông báo.”

Má Ngô biết chắc chắn trong lòng Đỗ Minh Nguyệt hiện tại cũng đang rất lo lắng, vì thế liền nhanh chóng an ủi: “Mợ chủ, cô yên tâm, khẳng định cô sẽ qua, tôi tin tưởng cô.”

Nghe được mấy lời an ủi nghiêm túc của má Ngô, Đỗ Minh Nguyệt không khỏi nở nụ cười, tâm trạng lo lắng trong nháy mắt cũng liền biến mất.

Cô duỗi thẳng người: “Nói đúng lắm, má Ngô, làm giúp cháu ít đồ ăn đi.”

Má Ngô nhìn thấy tâm trạng cô như mọi ngày bình thường không có việc gì, cũng vui vẻ nở nụ cười: “Được được được, Mợ muốn ăn gì nào?”

Buổi tối Lâm Hoàng Phong không trở về biệt thự ăn cơm, bởi vì bận giao lưu đối tác bên ngoài, nhưng anh vẫn gọi điện thông báo lại với má Ngô một tiếng.

Má Ngô nói lại chuyện này với Đỗ Minh Nguyệt, Đỗ Minh Nguyệt lên tiếng đáp, sau đó không nói thêm gì nữa.

Hôm nay khi nhìn thấy anh ở thang máy, hình như anh đang có việc gấp, dù sao thì cô cũng không phải loại phụ nữ vô tâm không để ý gì.

Thời điểm Lâm Hoàng Phong trở về, Đỗ Minh Nguyệt đã ngủ rồi, nhìn thấy bộ dạng nằm ngủ cong người của cô, anh liền nở nụ cười.

“Người phụ nữ này, thật đúng là vô tâm mà.”

Nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đầu anh có chút mơ màng, đám cáo già kia, thi nhau quấn lấy anh.

Rất nhiều người vẫn phản đối chuyện Lâm Hoàng Phong trở thành Chủ tịch, dù sao thì sức khỏe của anh cũng không tốt, ai biết về sau có thể sẽ có chuyện gì xảy ra.

Đến lúc thật sự xảy ra chuyện gì, tập đoàn Lâm Thị sẽ ra sao, đám cáo già kia tự nhiên đem chuyện này ra để nói.

Nhưng mà, bà chủ nhà họ Lâm đã ra mệnh lệnh như vậy ai lại dám không theo, cho dù có ý không muốn, nhưng vẫn là chỉ có thể để nghẹn ở trong lòng.

Lần này vì quá chén nên có vẻ như anh đã say thật sự, anh cảm thấy có chút mệt mỏi, thế nhưng lại có chút nhớ nhung người phụ nữ tên Đỗ Minh Nguyệt kia.

Lúc sau tắm rửa xong, Lâm Hoàng Phong mới thả lỏng người được một ít, sau đó, anh nằm lên giường, kéo người phụ nữ đang ngủ không ngoan ngoãn kia ôm vào lòng.

Người phụ nữ kia đại khái cũng cảm nhận được hơi ấm của Lâm Hoàng Phong, liền cọ cọ, tìm vị trí thoải mái, lúc này mới an tâm ngủ tiếp.

Nhìn thấy hành động theo bản năng vừa rồi của cô, tâm trạng Lâm Hoàng Phong bỗng nhiên không hiểu sao vô cùng tốt. Anh nhéo má cô một cái, kéo cô về ôm chặt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.