Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 40: Chương 40: Cô gặp Minh Tiêu




Hôm sau Đỗ Minh Nguyệt tỉnh dậy, Lâm Hoàng Phong đã rời đi, chỉ là cô có cảm giác mơ màng luôn có người ôm cô.

Vì cô rất mệt, cho nên căn bản không có mở to mắt nhìn được.

Cô đứng lên tìm điện thoại, nhìn thấy trên màn hình không có lấy một thông báo, trong lòng không khỏi có chút uể oải.

Có khi nào thực sự là không trúng tuyển rồi, nếu là như vậy, Minh Tiêu…

Tưởng tượng đến Minh Tiêu, trong lòng Đỗ Minh Nguyệt liền có cảm giác đau đớn, không được, đứa nhỏ kia là vô tội.

Đang nghĩ ngợi tới chuyện này, thì liền có điện thoại của Hồ Đức Huy gọi tới.

Đỗ Minh Nguyệt cắn môi, rồi trượt tới nút trả lời.

“Đỗ Minh Nguyệt, không thể tưởng được cô lại là người nhẫn tâm như vậy, có thể vứt bỏ một đứa bé.” Lời nói của anh ta đều là sự chế nhạo.

Đỗ Minh Nguyệt biết trong lòng anh ta suy nghĩ cái gì, vì thế lạnh giọng nói: “Không thể mang tôi ra so sánh với sự dơ bẩn giống như anh được.”

“Sao nào? Cô như vậy là đang muốn tính toán giúp tôi sao?”

“Giúp anh?”

Đỗ Minh Nguyệt cười lạnh lùng một cái: “Anh nói sai rồi, tôi không phải đang giúp anh, tôi chỉ là đang bị anh uy hiếp mà thôi. Hồ Đức Huy, tôi muốn gặp Minh Tiêu.”

Hồ Đức Huy dĩ nhiên sẽ không đáp ứng lời thỉnh cầu này của cô: “Đỗ Minh Nguyệt, chỉ khi mọi việc diễn ra tốt đẹp, cô mới có tư cách ra điều kiện với tôi.”

“Tôi muốn gặp Minh Tiêu.” Đỗ Minh Nguyệt vẫn cố chấp, giống như nếu không cho cô nhìn thấy Minh Tiêu, cô sẽ không bỏ qua.

Hồ Đức Huy sống chung với cô sáu năm, dĩ nhiên biết tính của cô. Người phụ nữ này vô cùng ương bướng, căn bản không ai đích động được cô.

Hơn nữa nếu lỡ cô đổi ý không muốn giúp anh ta, mà ngược lại cô đi nhờ Lâm Hoàng Phong giúp đỡ, thì anh ta làm gì cũng sẽ vô ích.

Như vậy sẽ bị thâm hụt tiền mua bán, anh ta dĩ nhiên sẽ không đi làm.

Sau khi do dự một lúc lâu, anh ta vẫn hạ mình đồng ý.

“Được, tôi cho cô gặp Minh Tiêu.”

Hồ Đức Huy đồng ý yêu cầu: “Nhưng cô phải làm theo những gì tôi nói.”

Hồ Đức Huy từ trước đến nay luôn cẩn thận, lúc này cũng vậy, anh ta không muốn cho Đỗ Minh Nguyệt biết nơi Minh Tiêu đang ở.

Hai người hẹn địa điểm, sau đó Đỗ Minh Nguyệt liền vội vàng dậy rửa mặt.

Má Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt đi xuống, lập tức xoa xoa tay, nhanh chóng bước tới.

“Mợ chủ, cậu chủ nhắc cô ăn sáng.”

Hôm qua Lâm Hoàng Phong trở về sao? Xem ra hôm qua không phải là ảo giác.

Cô gật đầu, sau đó ăn một ít đồ ăn của bữa sáng, liền đi ra cửa.

Đứng ở địa điểm hẹn trước chờ Hồ Đức Huy, rất nhanh sau đó một chiếc ô tô lăn bánh đến chỗ cô liền dừng lại, cửa xe mở ra, Hồ Đức Huy đeo một chiếc kính râm, vô cùng cẩn thận.

“Lên xe.”

Đỗ Minh Nguyệt thực sự muốn cầm túi xách đánh vào mặt anh ta, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm chế theo sau đó liền bước vào xe.

Sau khi lên xe, Hồ Đức Huy lấy ra một miếng vải đen, cả người Đỗ Minh Nguyệt bày ra bộ dạng đề phòng né tránh, giọng lạnh lùng quát lớn: “Hồ Đức Huy, anh muốn làm gì?”

Hồ Đức Huy thấy bộ dạng của cô, cười nhạo một cái: “Cô yên tâm, tôi bây giờ sẽ không làm gì cô đâu, dù sao thì, tôi vẫn còn cần sự giúp đỡ của cô.”

Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh ta một cái, giống như đang muốn phân tích xem lời nói của anh ta là thật hay giả, nhưng Hồ Đức Huy lại không hề kiên nhẫn.

“Nếu cô không muốn gặp Minh Tiêu, cô có thể xuống xe ngay lập tức.”

Ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt lạnh lùng, hai tay đặt trên đầu gối cũng gắt gao nắm thành nắm đấm, sau đó cô vẫn giật lấy tấm vải trong tay anh ta: “Tôi tự mình làm.”

Cô lấy tấm vải đen bịt mắt lại, Hồ Đức Huy lo lắng, còn cẩn thận kiểm tra một lượt, cảm thấy thực sự không thể nhìn thấy, lúc này mới không nói gì.

Mắt không thể nhìn thấy gì, nhưng mặt khác các giác quan khác của Đỗ Minh Nguyệt lại vô cùng nhạy bén, cô dường như ngửi thấy một mùi gì đó rất hôi thối, làm cho cô không tự chủ được mà nhíu mày.

Sau đó chiếc xe liền lắc lư không ổn định, điều này làm cho Đỗ Minh Nguyệt có cảm giác vô cùng bất an.

Đi được hơn mười phút, xe liền dừng lại, Đỗ Minh Nguyệt nghe được có tiếng người mở cửa xe, sau đó là tiếng của Hồ Đức Huy truyền đến.

“Tới rồi, cô có thể tháo tấm vải đen ra được rồi.”

Đỗ Minh Nguyệt tháo tấm vải xuống, cô mở mắt ra, trước mặt là một cảnh âm u.

“Đây là chỗ nào?” Đỗ Minh Nguyệt đánh giá xung quanh.

Hồ Đức Huy đi ở phía trước, anh ta cầm đèn pin, bộ dạng không kiên nhẫn.

“Cô quan tâm đây là đâu làm gì? Có đi hay không?”

“Đi, đương nhiên tôi đi.”

Nhưng trong lòng Đỗ Minh Nguyệt cũng đoán được gì đó, nơi này hẳn là hầm để xe, nhưng hiển nhiên đã bị bỏ từ lâu.

Minh Tiêu bị nhốt ở nơi này sao?

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt không dám tưởng tượng.

Lòng căm thù đối với Hồ Đức Huy lại càng tăng thêm, xem ra, một chút tình nghĩa anh ta cũng không có.

Đi được một lúc, Đỗ Minh Nguyệt nghe được có tiếng chuyển động của xiềng xích, cô sửng sốt một chút, Hồ Đức Huy chiếu đèn pin vào một khoảng không gian trống.

Mắt Đỗ Minh Nguyệt liền mở to hết cỡ, không kiềm chế được vẻ mặt tức giận của bản thân, xoay người liền cho Hồ Đức Huy một cái tát.

“Hồ Đức Huy anh vẫn là người sao?” Đỗ Minh Nguyệt hét to, cơ thể cũng không tự chủ được mà run rẩy.

Cô không thể không tức giận, bởi vì hình ảnh trước mặt, làm cho cô đau lòng tột đỉnh.

Giữa khoảng sân rộng lớn, có một cái lồng sắt được đặt ở đó, bên trong lồng sắt, chính là Minh Tiêu.

Tay chân đứa bé đều bị xiềng xích khóa lại, cậu bé cuộn mình ở trong góc.

Khi ánh sáng đèn pin chiếu đến, có thể nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cậu bé như thế nào.

Mà trên mặt đứa bé, sớm đã tái nhợt không có một tia máu.

Như thế sao cô có thể không tức giận, người đàn ông kia, rõ ràng chính là cố ý làm như vậy.

Anh ta rõ ràng biết Minh Tiêu có chứng trầm cảm, lại thản nhiên đối xử với nó như vậy, cậu bé là người không phải động vật.

Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn không ngừng tức giận, còn muốn giơ tay cho anh ta thêm một cái tát, nhưng lại bị Hồ Đức Huy giữ lấy.

Ánh mắt Hồ Đức Huy hung ác nham hiểm nhìn cô nói: “Đỗ Minh Nguyệt, cô đừng có quá đáng, cô có tin, hiện tại tôi có thể làm cho nó chết luôn không?”

Cơ thể Đỗ Minh Nguyệt không khỏi run rẩy, cả người cũng dần bình tĩnh, cô dùng sức rút tay về, sắc mặt không được tốt lắm.

“Tôi muốn nói chuyện với thằng bé, anh mau mở lồng sắt ra.”

Minh Tiêu giống như nghe được giọng của Đỗ Minh Nguyệt, cơ thể đang cuộn tròn liền giật giật, muốn nói gì đó, nhưng lại chỉ có thể tạo ra âm thanh của những tiếng leng keng.

Đỗ Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh leng keng của đứa nhỏ, trong lòng như bị người ta lấy dao đâm vào, vô cùng khó chịu.

Hồ Đức Huy mở cửa lồng sắt ra, Minh Tiêu đột nhiên giống như nổi điên tiến lên cắn anh ta, nhưng vì có dây xích giữ lại, nên căn bản là không thể tới được.

Chỉ còn lại tiếng gầm nhẹ tức giận của cậu bé, nghe thôi cũng khiến người ta run sợ.

Hồ Đức Huy nhìn cô: “Nhìn này, tôi nghĩ nó không khác gì một con chó điên.”

Đỗ Minh Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn anh ta, chỉ thoáng qua một giây, giọng của cô đã trở nên lạnh như băng: “Tôi thấy chó điên là anh mới đúng, anh nhất định gieo gió sẽ gặp bão.”

Đỗ Minh Nguyệt đi đến bên lồng sắt, cô nhẹ giọng gọi tên cậu bé.

“Minh Tiêu, Minh Tiêu là chị, là Minh Nguyệt đây.”

Minh Tiêu ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, sự tức giận dần biến mất, đứa nhỏ có chút thất vọng, lui trở lại lồng sắt, lại biến thành một cậu bé tự kỷ.

Hô hấp Đỗ Minh Nguyệt cứng lại, hốc mắt tụ đầy nước mắt, cô nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt liền rơi xuống.

“Chị xin lỗi Minh Tiêu, là chị không tốt. Minh Tiêu em đừng không để ý tới chị như vậy, em nhìn chị đi Minh Tiêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.