Lãnh Vương Phi

Chương 27: Chương 27: Ăn tết




Đêm 30 tết Lãnh Băng Châu cùng với ngoại tổ mẫu và cữu mẫu của mình vào cung.

Đêm 30 chỉ là người hoàng gia đón tết với nhau nên nên cũng không quá nhiều người. Thái tử Long Khuyết và công chúa Long Yên Nhi là người nhỏ nhất nên được mọi người lì xì. Sau khi xong tiệc mọi người cùng ngắm pháo hoa đón năm mới với nhau.

Lãnh Băng Châu nhìn pháo hoa trên trời có chút tưởng niệm người nào đó ở Tây Nam.

Lúc Lãnh Băng Châu hồi phủ đã gần sáng. Cô xuống xe ngựa nhìn cửa phủ dán câu đối đỏ rồi bước vào. An lão phu nhân và An phu nhân muốn cô cùng hồi phủ để ăn tết nhưng cô từ chối rồi hồi phủ.

Bên trong phủ hạ nhân vẫn chưa ngủ ánh đèn vẫn còn sáng. Một số nô tì nhỏ giọng lén đốt pháo hoa với nhau. Từ lúc Lãnh Băng Châu vào phủ Long Quân Thương liền sắp xếp thêm nô tì để hầu hạ cho cô. Lãnh Băng Châu nhìn họ vẫn còn đứng canh, quay lại hỏi Tiểu Tâm

“Hôm nay trong phủ vẫn chuẩn bị sủi cảo đúng không” trước khi vào cung cô có nói quản gia vẫn chuẩn bị mọi thứ để ăn tết

“có đó tỷ! quản gia chuẩn bị rất nhiều” Tiểu Tâm trả lời. Trong phủ chỉ còn mỗi hạ nhân, vậy mà tỷ ấy vẫn hồi phủ.

“nói quản gia gọi hết hạ nhân vào sân đi” Lãnh Băng Châu nói với Tiểu Tâm

“muội biết rồi” Tiểu Tâm đáp lời rồi chạy đi tìm quản gia. Dù sao thì giao thừa rồi nên mọi người cũng sẽ không ngủ nữa mà muốn thức đón tết luôn.

Lãnh Băng Châu ngồi trong sân nhìn mọi người đang tò mò liền đứng dậy. Cô ra hiệu cho người mang một khay lì xì với rất nhiều lì xì đến rồi lên tiếng

“năm nay vương gia không ở trong phủ nên chỉ còn có mình bổn vương phi! đây là lì xì của mọi người” Lãnh Băng Châu để Tiểu Tâm đi phát lì xì cho mọi người

“đa tạ vương phi” gia đinh và nô tì trong phủ vô cùng kinh ngạc và cảm động. Bọn họ chỉ là nô tài từ trước đến giờ giao thừa chỉ lén nhau đốt mấy cây pháo nhỏ. Lúc trước vương gia còn chẳng có ở trong phủ. Thật không ngờ vương phi năm nay lại phát lì xì cho họ.

“Các ngươi nếu đã vào nhị vương phủ liền là người của nhị vương phủ! chỉ cần không có ai mang dị tâm liền được nhị vương phủ bảo vệ” Lãnh Băng Châu vừa nói vừa nhìn mọi người

“hôm nay nhị vương phủ chúng liền cùng nhau đón tết” cô nói xong liền quay qua sau đó đích thân trao cho quản gia một bao lì xì

“vương phi” quản gia thụ sủng nhược kinh cuối đầu với Lãnh Băng Châu. Ông là người của tiên hoàng để lại, đã đi theo Long Quân Thương từ khi y còn nhỏ.

Thường ngày nhìn vương phi cứ đạm bạc thanh lãnh nhưng không ngờ vẫn để ý bọn họ. Thậm chí còn không khinh thường hay cao ngạo với hạ nhân.

“mấy hôm nay bổn vương phi để quản gia cho mọi người chuẩn bị ăn tết chắc trong phủ đều biết” Lãnh Băng Châu lại cho người mang bàn ra đặt tiệc ở sân. Bọn hạ nhân đều kinh ngạc mà nhìn. Chỉ có một bàn được đặt cao hơn ở dưới mái hiên nhưng vẫn rất gần mọi người.

“ đã đều làm hạ nhân của nhị vương phủ thì từ nay bổn vương phi ăn tết với mọi người” Lãnh Băng Châu nói xong liền tự mình ngồi xuống rồi nhìn mọi người

“đa tạ vương phi” bọn hạ nhân đồng loạt cuối đầu cảm tạ. Thậm chí còn có người len lén lau nước mắt.

Họ vào nhị vương phủ đã thoải mái hơn rất nhiều chỗ khác. Tuy vương phi thường ngày thanh lãnh không thích ồn ào nhưng cũng chưa bao giờ làm khó ai. Nhị vương phủ cũng chỉ có 2 chủ nhân họ chỉ cần làm theo lệnh là được. Thường ngày cũng không có gì cực nhọc. Mấy hôm trước vương phi ra lệnh bọn họ chuẩn bị mọi thứ ăn tết bọn họ liền nghi hoặc. Thật không ngờ vương phi không quên bọn họ.

“vương gia không ở nhà vậy nhị vương phủ liền cùng chờ vương gia trở về” Lãnh Băng Châu lên tiếng rồi ăn một viên sủi cảo rồi nhìn hạ nhân trong phủ vui vẻ cười nói. Cô thầm nghĩ Long Quân Thương nếu phủ này trước đây chỉ là chốn đi về của chàng. Thì hiện tại ta liền làm nó thành nhà để chờ chàng về.

“bùm....bùm” tiếng pháo hoa được Lãnh Băng Châu cho người đốt vang lên. Tất cả mọi người cùng đứng dậy chúc tết Lãnh Băng Châu. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm nhị vương phủ có cái tết ấm áp đến vậy. Bọn họ liền cùng nhị vương phi bảo vệ tốt nhà của mình để chờ vương gia trở về.

Ở biên giới Tây Nam, Long Quân Thương đọc thư của An tướng quân gửi đến liền nhanh chúng dùng bút đề lên bản kế hoạch mấy dòng. Làm xong y lắng nghe tiếng các binh sĩ uống rượu ở bên ngoài. Sau đó ra hiệu với Ám nhất

“cung chủ! mọi việc như kế hoạch” Ám nhất xuất hiện bẩm báo

“tốt nói đội quân tiên phong hành động” Long Quân Thương mặt áo giáp rồi đi ra ngoài. Ở bên ngoài là các tướng sĩ vừa đốt lửa vừa uống rượu. Nhưng nếu ai ở đây đều sẽ thấy các bình rượu đều là nước.

Đây là họ muốn dụ cho người Oa Nhĩ hành động. Đánh nhau mấy trận người Oa Nhĩ đã rút về hai thành rồi cố thủ. Long Quân Thương cho đánh côn 7 tướng trước mặt ba quân đã làm mọi người e ngại hơn nhiều. Nhưng bên dưới cũng có rất nhiều nội gián. Long Quân Thương phải vừa đánh trận vừa dọn dẹp bên trong cho nên rất phiền phức.

Hiện tại liền nắm được gần hết nội phản trong quân nên họ liền hành động. Đêm 30 tết họ giả vờ chúng tướng sĩ cùng nhau ăn tết để cho Oa Nhĩ buông lỏng. 10 bộ Oa Nhĩ sẽ cho là họ vừa đánh nhau 3 ngày trước. Long Thịnh Hoàng Triều chiếm một thành nên sẽ cho chúng tướng sĩ nghỉ ngơi ăn tết.

Lợi dụng điểm đó Long Quân Thương thả con cờ, làm cho bọn nội phản tin rằng quân sĩ Long Thịnh Hoàng Triều nghỉ ngơi 2 hôm ăn tết. Sau đó chờ Oa Nhĩ xuất trận liền tập kích bao vây

“Dựa theo danh sách này lôi ra chém trước ba quân” Long Quân Thương vừa bước ra chúng tướng sĩ ngay lập tức vào hàng ngũ. Chỉ thấy y đưa một danh sách gần 50 người cho 1 vị tướng quân rồi ra lệnh.

“Tuân lệnh” tướng quân nhận lệnh hỏi cũng không hỏi liền thi hành

“Nhìn thấy không” Long Quân Thương tay cầm mũ giáp đi lên đài rồi đảo mắt xuống nhìn quân sĩ.

“Đây chính là 50 tên nội phản mà bổn vương bắt được! là con dân Long Thịnh Hoàng Triều mà lại sinh dị tâm thì đây là kết quả” Trên đài là 50 cái đầu người trên danh sách lúc nãy.

“còn chỉ cần trung thành với Long Thịnh Hoàng Triều thì sẽ luận công ban thưởng” nói rồi y phát tay ra lệnh, chỉ thấy rất nhiều bạc trắng được mang lên

“phần thưởng ở đây sẽ được chia đều cho chúng tướng sĩ sau khi đánh trận! sẽ không để một ai bị chiếm lấy công trạng. Sau khi thắng trận bổn vương sẽ cho người giám sát và công bố rõ ràng” Long Quân Thương cầm một chén rượu đưa lên cao

“đánh trận với bổn vương Long Thịnh Hoàng Triều chỉ được phép thắng” nói rồi y uống cạn chén rượu

lời nói cao ngạo đầy bá khí truyền đi khắp ba quân. Chúng tướng sĩ nghe rõ liền nhìn Long Quân Thương trên đài. Vương gia này đánh mấy trận liền làm họ rung động trong lòng. Khí thế sát phạt không sợ bất cứ thứ gì, mỗi khi Long Quân Thương đi đến đâu chỗ đó liền như có tu la vừa đi qua.

Đây so với chiến thần năm đó chỉ hơn chứ không kém. Chẳng những vậy lời nói đầy cao ngạo mười phần đó lại làm cho tướng sĩ tin vô điều kiện. Thưởng phạt rõ ràng không thiên vị bất kể một ai, một tướng quân đầy quyết đoán và tài giỏi như vậy làm chúng tướng sĩ đều sôi sục

“chỉ được phép thắng”

“chỉ được phép thắng”

“chỉ được phép thắng”

trong tiếng hô của ba quân tiếng trống lệnh vang lênh. Long Quân Thương dùng nội lực đánh trống làm cho tiếng trống vang vọng cả một vùng. Sau đó là lệnh xuất phát.

“tướng quân! quân ta tình báo bên Long Thịnh Hoàng Triều đang ăn tết uống rượu với nhau” một binh sĩ của Oa Nhĩ vào báo cáo

“tốt hiện tại liền xuất phát” tướng quân của Oa Nhĩ cười lớn rồi vỗ bàn đứng dậy

“ta muốn nhìn xem tên vương gia đó đánh thế nào! chỉ là một tên chưa trãi sự đời mà các ngươi lại để chiếm mất hai thành” tướng quân Oa Nhĩ đi ra leo lên ngựa

“xuất phát! đi con đường gần nhất để bọn chúng không kịp trở tay” hắn ra lệnh rồi xuất phát

“tướng quân con đường đó khá mạo hiểm” phó tướng cưỡi ngựa bên cạnh nhắc nhở

“chúng ta là bên chủ động! bọn người vô dụng đó thì làm được gì. Ngươi đừng quên tình báo nói bọn chúng còn không quan tâm khu vực đó” Tướng quân Oa Nhĩ liếc nhìn phó tướng của mình khinh thường nói

“tướng quân anh minh” phó tướng Oa Nhĩ ngay lập tức tự tin mười phần

Binh lính của Long Thịnh Hoàng Triều đang mai phục hai bên khu vực đất mềm ở trên đường hành quân. Xung quanh họ là các thùng chứa nước lớn được chuẩn bị 3 ngày nay. Các cung nỏ cũng được chuẩn bị sẵn sàng có thể bắn ra bất cứ lúc nào.

“Vương gia! bọn chúng sắp đến rồi” một tướng quân cỡi ngựa đến bên cạnh Long Quân Thương báo

“Để cho đội kị binh đi theo ta! khi nào có lệnh lặp tức hành động” Long Quân Thương nói xong liền xuất phát

trên chiến trường là tiếng reo hò của binh lính Oa Nhĩ

“hahaha lũ vô dụng vậy mà cũng xưng là tướng quân! các ngươi có gọi An Lăng đến cũng chỉ xứng đánh với ta một trận” tướng quân Oa Nhĩ cười lớn chỉ vào tướng quân Long Thịnh Hoàng Triều đang thất bại nằm dưới đất.

“Bắt lại hết cho ta” tướng quân Oa Nhĩ ra lệnh ngay lập tức đội quân ồ ạc xong lên

“rút” đội tiên phong Long Thịnh Hoàng Triều liền theo lệnh rút lui

“vương gia” chạy được một đoạn họ bắt gặp Long Quân Thương đang dẫn binh đến cứu viện

“sao vậy! đánh không lại liền cúp đuôi chạy” chúng tướng sĩ Oa Nhĩ khinh thường cười lớn

“Vậy sao! để bổn vương đánh với các ngươi” Long Quân Thương rút đao ra nói

“lên” tướng quân Oa Nhĩ lao đến ngay rồi vung đao lên. Ngay lặp tức bị chặn lại sao đó nhanh chóng bị hất xuống ngựa. Đầu mũi đao sáng bừng chỉ thẳng vào mặt hắng.

“loại vô dụng này mà vẫn để ra trận” Long Quân Thương nói xong rồi ngẩng đầu nhìn về một tướng quân ở trong binh lính Oa Nhĩ

“có đúng không nguyên soái Oa Nhĩ” Long Quân Thương vốn chỉ muốn bắt gọn binh lính Oa Nhĩ thật không ngờ trước khi xuất phát lại nhận tin nguyên soái Oa Nhĩ không ở chiến trường phương Bắc.

Ở phương Bắc là thái tử Oa Nhĩ kéo quân đi viện trợ cho hoàng thúc Long Việt Hiên của y, ngay lặp tức y đoán ra nguyên soái Oa Nhĩ liền ở Tây Nam

“bổn soái nhìn ngươi đánh hai trận liền biết không phải hạng tầm thường! thật không ngờ chẳng những anh dũng mà còn thông minh” nguyên soái Oa nhĩ thấy đã bị lộ liền cưỡi ngựa đi ra

“nhưng mà bất quá cũng chỉ là một kẻ không có kinh nghiệm! vương gia chắc không biết là doanh trại của mình đã bị chiếm” nguyên soái Oa Nhĩ có chút khinh thường nhìn Long Quân Thương. Đánh được vài trận liền cao ngạo, loại người này chỉ mau chóng thất bại.

“ha! vậy liền chờ xem” Long Quân Thương cười nhẹ rồi vung gươm chém luôn tướng quân Oa Nhĩ đang nằm dưới đất.

“bổn vương hôm nay coi như thu hoạch ngoài ý muốn! đầu nguyên soái bổn vương nhận” vừa dứt lời hai người liền lao vào đánh nhau. Không hổ là nguyên soái Oa Nhĩ quốc từng chiêu đều sát phạt nhưng lại không có sơ hở.

Tuy nhiên chưa được 20 chiêu liền bại. Nếu đã không có sơ hở thì Long Quân Thương liền dùng mạnh đối mạnh. Nội lực của y mạnh đến áp hẳng một đầu làm nguyên soái Oa Nhĩ rơi xuống ngựa

- -----------------------------***************----------------------------

Tử Nhi: nay Nhi đọc lại rồi sửa bug của mấy chương trước. Nếu kịp ra thêm 1 chap còn không kịp hôm nay chỉ 1 chap thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.