“Thần đệ có một vương phi là đủ rồi” Ám nhị nhìn qua Oa Nạp Lan nghĩ, chỉ với một mình vương phi thì mang bao nhiêu công chúa đến vương gia cũng sẽ chẳng nhìn.
“Được vậy chúng ta gặp nhau ở chiến trường” sứ thần Oa Nhĩ phát hỏa nói
“Nếu đệ không đồng ý vậy thì tự mà đi đến biên giới Tây Nam mà đánh. Trẫm không quản nổi” Long Quân Thiên ném tách trà, triều thần lập tức quỳ xuống
“hoàng thượng bớt giận” lâu rồi mới thấy hoàng thượng phát hỏa lớn như vậy. Lần gần nhất chính là năm hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ vì mấy đại thần dâng tấu không cho hoàng thượng bỏ hậu cung.
“Đi thì đi! thần đệ sẽ không vì một công chúa mà thiệt thòi vương phi của mình” Ám nhị vô cùng tròn vai nói
“nhị vương gia! khoan đã” Oa Nạp Lan thấy Long Quân Thương vì vương phi của mình mà đắc tội cả Long Quân Thiên và 10 bộ Oa Nhĩ liền căm tức.
Cô nhìn Lãnh Băng Châu vẫn ung dung ngồi đó, mạng che cũng không làm mất khí chất của cô. Nhưng nghĩ đến nhan sắc dưới mạng che của mình cô mười phần tự tin.
Cho dù đeo mạng như nhau thì Lãnh Băng Châu cũng không bằng công chúa như cô. Dựa vào đâu Long Quân Thương lại không cần cô.
“nhị vương gia ngay cả mặt ta cũng chưa nhìn mà lại từ chối. Một lòng chỉ vì vương phi” vừa nói Oa Nạp Lan vừa tháo mạng che. Mọi người hít khí, không hổ là mỹ nhân đẹp nhất 10 bộ Oa Nhĩ nhan sắc đó so với hoàng hậu còn đẹp hơn 1 phần.
Từ ánh mắt đến đôi môi đều mang một nét kiều diễm phong tình, làm cho bất kì nam nhân nào cũng dễ sa vào
“chắt hẳng nhan sắc của nhị vương phi kinh diễm tuyệt thế nên Nạp Lan mới không bằng” Oa Nạp Lan vừa nói vừa đảo mắt quan sát biểu hiện của mọi người. Thấy biểu hiện của họ cô vô cùng hài lòng, gương mặt này chính là thứ cô tự tin nhất từ trước đến nay.
Vũ đạo với cô chỉ là tuyệt diễm phía sau, cái làm cô tự tin sẽ làm cho Long Quân Thương thay đổi suy nghĩ chính là gương mặt của cô. Vì vậy Oa Nạp Lan không ngần ngại lật con bài tẩy dưới mạng che mặt của mình.
“vậy sao! vẫn là hẹn gặp nhau ở chiến trường đi” Ám nhị bất động thanh sắc nói. Nhan sắc này mà đi so với vương phi thì chỉ có ngủ mơ giữa ban ngày
“Ngươi” Sứ thần Oa Nhĩ tức giận nhìn Long Quân Thương. Hôm nay mặt mũi của Oa Nhĩ đều bị mất hết. 50 sứ thần các nước đều ở đây vậy mà Long Thịnh Hoàng Triều đúng là quá khinh người
“nếu nhị vương phi có tư sắc như vậy thì chắc không ngại tháo mạng che tại đây chứ” Oa Nạp Lan thấy Long Quân Thương vẫn không thay đổi ý định liền uất hận nhìn Lãnh Băng Châu
Ngay lập tức tâm điểm lần nữa trở lên người Lãnh Băng Châu. Ai cũng biết nhị vương phi bị hủy dung từ nhỏ là một xấu nữ có tiếng. Bây giờ mà tháo mạng che thì ngay cả một góc cũng không bằng công chúa Oa Nhĩ.
“tại sao ta phải tháo” Lãnh Băng Châu như không quan tâm nói
“để bổn công chúa nhìn xem tư sắc thế nào mà nhị vương gia lại một lòng như vậy” Oa Nạp Lan thấy thái độ của cô như vậy liền nóng giận
“bổn vương đã nói cho dù thế nào cũng không đổi ý công chúa vẫn là nên chết tâm đi” Ám nhị lên tiếng. Nữ nhân đúng là khó giải quyết
“nếu mà tháo mạng che công chúa này sẽ xấu hổ khóc tại đây” Tần Vô Sương ghé vào Long Quân Thiên khẽ nói
“nàng còn đùa cợt” Long Quân Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng
“hai huynh đệ chàng đều là hồ ly” Tần Vô Sương bĩu môi. Hai cái người này tính kế người ta mà làm y như thật.
Hoàng thượng và hoàng hậu nói gì không ai biết tâm điểm của mọi người đều tập trung ở đại điện
“nếu đã vậy xin đừng trách chúng tôi thất kính. Đều hẹn gặp vương gia ở chiến trường” Sứ thần Oa Nhĩ lên tiếng sau đó 10 sứ thần của bộ Oa Nhĩ đứng dậy rời đi
“nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! giờ thì hay rồi cút đến Tây Nam mà chịu” Long Quân Thiên giận dữ phất tay áo rời đi
“đi thì đi” nói rồi Ám nhị cũng cùng Lãnh Băng Châu ra về
Quần thần thấy vậy lúng túng nhìn nhau, sứ thần các nước khác thấy chuyện mỗi người một tâm trạng.
“Các vị sứ thần cáo lỗi! bổn cung thay mặt hoàng thượng mời các sứ thần về nghĩ ngơi. Ngày mai các hội tranh tài đều sẽ diễn ra” Tần Vô Sương ở lại dọn dẹp cục diện
“ly rượu này cáo lỗi với mọi người! làm mọi người mất hứng” nói đoạn Tần Vô Sương uống cạn rồi rời đi.
Buổi yến tiệc kết thúc trong sự tiếc nuối của các tiểu thư công tử. Hàng năm yến tiệc sẽ kéo dài các tài tử giai nhân đều có cơ hội trổ tài. Năm nay vì một nhị vương phi lại bị làm gián đoạn. Mọi người đều nhịn không được có chút oán thán nhị vương phủ.
Lãnh Băng Châu hồi phủ lại ra ngoài vườn hoa ngồi. Mấy ngày tới là hội tranh tài nên cô có thể cáo bệnh ở nhà. Lúc trước cô không thích ồn ào kể từ ngày về nhị vương phủ ở cô luôn thấy tự do tự tại.
Mặc dù Long Quân Thương suốt ngày cứ bám dính lấy cô nhưng cô đã quen rồi. Mười mấy ngày nay cái người hay nhắc nhở cô từng chút không có ở nhà làm cô có chút không quen. Lần đầu tiên sau từng ấy năm cô thấy trống trải vì thiếu cái gì đó.
“Ám nhị” Lãnh Băng Châu thoát khỏi dòng suy nghĩ liền nhớ đến chuyện của Lãnh Băng Vân
“vương phi” Ám nhị đã trở lại thành ám vệ liền hiện thân
“thông báo với Triệu Huân sau hội tranh tài liền biến mất được rồi” Lãnh Băng Vân sẽ không ngờ phu quân tương lai với gia thế giàu có của mình đều là giả.
“Tuân lệnh” Ám nhị nhận lệnh rồi biến mất
Triệu Hi là kế hoạch từ đầu của cô, ngay cả việc anh hùng cứu mỹ nhân đều là cô sắp xếp. Lãnh Băng Vân mấy ngày nay sống trong ảo tưởng hạnh phúc đã đủ rồi. Lãnh Băng Châu thật muốn biết biểu cảm của mấy mẹ con tam di nương khi mà đột nhiên tất cả về Triệu Hi đều biến mất.
Lãnh Băng Châu ở vườn hoa thêm một lúc rồi đi dặn dò hạ nhân trang trí vương phủ sau đó về phòng mình.
Mấy ngày sau Lãnh Băng Châu lại nhận được thư hồi âm của Long Quân Thương. Trong thư y nói đã tìm ra được chứng cứ hoàng thúc mình liên hệ với bộ lạc Oa Nhĩ. Còn có việc hòa thân cũng là một hồi âm mưu. Công chúa Oa Nhĩ mang trên người cổ trùng hòng hạ cổ để làm nội ứng. Y còn vui vẻ nói sẽ giải quyết trong 3 tháng nữa là có thể hồi phủ.
Lãnh Băng Châu nhìn bức thư 5 tờ từng chữ từng chữ liền đọc hết. Cô lại có chút nhớ người nào đó rồi.
Ở biên cương Tây Nam, Long Quân Thương lần này đã quan minh chính đại cầm chiếu chỉ đến tiếp nhận doanh đội. Hơn mười ngày trước họ đều ở trong nhân mạch của Tuyệt Tình cung vừa âm thầm điều tra. Nhìn tờ danh sách trên bàn Long Quân Thương cau mày.
Y luôn cảm giác có chút vấn đề nhưng đã điều tra rất nhiều lần vẫn là như vậy. Long Quân Thương nghĩ chắc là do y quá đa nghi. Màng của lều trại được đẩy ra một binh sĩ mang bản đồ của Tây Nam tiến vào
“Vương gia đây là bản đồ của Tây Nam” binh sĩ có chút không cam lòng nhưng vẫn dâng lên. Nhị vương gia không làm tiêu dao vương cho an phận mà lại chạy đến Tây Nam. Oa Nhĩ tập kết quân muốn đánh đến chỉ vì nhị vương gia này quá sủng nhị vương phi.
Còn vương gia này thì hay rồi, chẳng những vì hồng nhan mà còn thật sự mang cái thân không chút tài đến đây đòi đánh giặc. Nhìn gương mặt hơi tái của y cũng không biết đổ bệnh khi nào.
“lui ra! gọi các tướng quân đến đây” Long Quân Thương mắt cũng chả nhìn binh sĩ ra lệnh. Hôm qua tới đây nhận quân liền biết phải ra mặt giải quyết vấn đề lòng quân trước.
Mấy tên náo loạn sắp bị moi lên hết vì vậy đến lúc y phải thể hiện thực lực của mình. Còn thân phận Tuyệt Tình cung chủ vẫn để đó làm đường lui.
“Vương gia cho gọi chúng ta có chuyện gì” 7 tướng quân đi vào lều của Long Quân Thiên lên tiếng hỏi. Tên vương gia nhàn tản này chỉ vì mỹ nhân mà ấm đầu chạy đến đây. Không hiểu hoàng thượng nghĩ gì mà thật sự cho y nắm quân cả Tây Nam.
Chẳng lẽ như lời đồn, hoàng thượng muốn mượn tay bộ lạc Oa Nhĩ để giết nhị vương gia. Nhưng mà như vậy lại lấy mạng của hàng vạn tướng sĩ ra đánh đổi thì đúng là không hiểu nổi.
“ta muốn hỏi các ngươi về bản đồ Tây Nam này” Long Quân Thương gõ gõ ngón tay lên bản đồ được trải trên bàn
“Bản đồ này có vấn đề gì sao! các phòng tuyến và căn cứ địa chúng tôi đều đánh dấu và ghi chú cả rồi” một tướng quân lên tiếng hỏi
“Vậy sao” Long Quân Thương chỉ vào một điểm chỗ giao nhau giữa hai chiến trường
“Ở đây theo ta biết là mỗi khi trời mưa liền sẽ dễ dàng biến thành đầm lầy” Long Quân Thương đứng dậy, ánh mắt lạnh căm đảo qua 7 người
“các tướng quân ai giải thích cho ta biết tại sao trên bản đồ lại chỉ vẽ là con đường bình thường” khí thế của Long Quân Thương đột ngột thay đổi làm 7 vị tướng quân có chút đứng thẳng lưng lên. . harry potter fanfic
“vương gia cần gì phải nghiêm trọng, chỉ là một khu vực nhỏ chỉ khi mưa lớn mới bị lầy đi” một người trong số đó lên tiếng. Đúng là một vương gia không hiểu sự đời việc có chút lại làm lớn như vậy
“Thường ngày quân ta cũng hay đi qua đó, đúng là đất có hơi mềm hơn chỗ khác nhưng vẫn bình thường” một người khác phụ họa. Họ đống quân ở đây mấy năm rồi cũng không thấy ảnh hưởng nhiều cho nên cũng không sửa bản đồ
“Đúng đó khu vực này chỉ gần đây mới trở nên mềm hơn. Vương gia cũng không cần làm lớn chuyện” mấy người khác liền phụ họa. Vẽ lại một bản đồ họ lại phải đánh dấu ghi chép lại, cho nên khu vực đó không thay đổi lắm họ cũng liền lười đổi.
“Bao lâu” Long Quân Thương nhìn vào người mới lên tiếng hỏi
“khoảng 1 năm trở lại” tướng quân đó không biết sao có chút chột dạ nói
“1 năm mà các không sửa bản đồ! quân lương nuôi các ngươi đúng là lãng phí” Long Quân Thương ném bản đồ vào hắn
“mỗi người hai mươi quân côn” đúng là nên dọn từ gốc xuống, quân đội bây giờ trở nên loạn như vậy.
“hừ! cũng chỉ là một nhàn tản vương gia còn nghĩ mình là chủ soái à” mấy tướng quân nghe vậy cũng không thèm nể mặt Long Quân Thương nữa hừ lạnh định kéo nhau đi
Rầm một tiếng thật lớn sau đó là tiếng đổ vỡ. Cả 7 người quay đầu liền thấy cái bàn lúc nãy đã tan nát. Cái bàn làm bằng đá nguyên tản chạm khắc mà thành nói vỡ liền vỡ. 7 người từ thái đổ khinh bỉ liền nuốt một ngụm nước bọt. Vị vương gia này không giống với lời đồn.
Nếu nói y vô dụng thì chỉ e không được mấy ai hữu dụng. Nội lực cỡ nào để vỗ một cái làm bàn đá vỡ nát chứ
“ai không phục thì kí sinh tử lệnh! bổn vương phụng bồi” Long Quân Thương nhẹ nhàng lấy cái khăn trong túi ra lau bụi trên tay. Ánh mắt lạnh băng nói
“vương gia thứ tội” 7 người ngay lập tức quỳ xuống. Họ chỉ nghe lời đồn bên ngoài nhưng chưa bao giờ biết được thực lực thật sự của vị vương gia này.
“khu vực đó chỉ cần nước thôi liền sẽ trở thành tử huyệt khi hành quân. Các ngươi một năm không sửa bản đồ vậy đáng tội gì” Long Quân Thương lướt qua bọn họ đi ra bên ngoài
“chúng thuộc hạ biết tội, tình nguyện chịu phạt” 7 người lập tức cúi đầu chịu phạt. Lúc nãy Long Quân Thương đã nhắc nhở bọn họ, không chỉ có mưa mới tạo sình lầy. Quân địch nếu tận dụng điểm này dẫn nước đến thì khi đánh trận quân lính nếu theo thói quen đi qua liền là toàn quân bị diệt.
Cái việc mà một năm qua bọn họ coi thường đó chính là sinh mạng của hàng vạn tướng sĩ. Cả 7 người đều đổ đầy mồ hôi lạnh, 20 quân côn là Long Quân Thương đã nương một bậc.
“cung chủ” Ám nhất vào lều nghỉ của Long Quân Thương đưa thư. Bên ngoài là tiếng quân côn đánh vào người cùng tiếng người
“phu nhân thế nào” Long Quân Thương nhận lấy bức thư cẩn thận vuốt ve rồi hỏi
“lúc nhận thư phu nhân vẫn ở vườn đào. Tiểu Tâm nói phu nhân dạo này hay ở trong vườn đào cả ngày chắc là đang nhớ cung chủ” Ám nhất bẩm báo
“ta biết rồi lui ra đi” Long Quân Thương nhìn Ám nhất đi mất khóe môi cong lên. Y mở bức thư của Lãnh Băng Châu gửi mình đọc từng chữ một thầm nghĩ trong lòng ta cũng rất nhớ nàng.
- ------------------------****************-------------------------------
Tử Nhi: thường là sẽ 2 chap 1 ngày nha. Nhi có thói quen viết xong đọc lại rồi chỉnh sửa nhiều lần. Tuy vẫn giữ nguyên nội dung nhưng mà lâu lâu thấy câu từ có thay đổi thì cũng đừng ngạc nhiên.
Nay 3 chap 1 ngày luôn ☆~☆