Lãnh Vương Phi

Chương 25: Chương 25: Oa Nạp Lan




Lãnh Băng Châu được cung nữ mời đến vị trí của mình, ở bên kế phải của bàn đế hậu. Vị trí bên trong vì không có Long Quân Thương nên đó là chỗ trống. Bên phải cô là bàn của cữu cữu và cữu mẫu cô cũng chỉ có một mình cữu mẫu cô ngồi.

Ở bên trái hoàng đế là bàn của thái tử, quốc trượng và thừa tướng. Long Việt Hiên từ khi tiên hoàng băng hà liền nhận đất phong chưa từng trở về cho nên không để vị trí của ông. Ông cũng là hoàng đệ cùng cha cùng mẹ của tiên hoàng, hoàng thúc ruột của Long Quân Thiên và Long Quân Thương. Người mà Long Quân Thương phải đi giải quyết.

“nhị vương gia vẫn chưa đến à” An phu nhân thấy Lãnh Băng Châu vẫn chỉ một mình liền hỏi

“Một lúc nữa mới đến” Lãnh Băng Châu cũng cam chịu. Đã phải trả lời câu này rất nhiều lần, lúc nãy vừa bước vào còn bị nhiều ánh mắt phóng đến

“Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm” tiếng của thái giám vang lên triều thần liền đứng dậy hành lễ. Long Quân Thiên nâng tay

“tất cả bình thân” sau đó Long Quân Thiên và Tần Vô Sương ngồi vào vị trí của mình. Tần Vô Sương ngồi xuống liền đảo mắt qua Lãnh Băng Châu, Long Quân Thiên ở dưới bàn kéo tay cô mới thu hồi tầm mắt.

“Sứ thần các nước yết kiến” theo tiếng của thái giám từ bên ngoài cửa 50 sứ thần các nước và bộ lạc bước vào. Đi theo thứ từ từng nước và bộ lạc, họ thay nhau hành lễ và dâng cống phẩm rồi vào chỗ ngồi của mình.

Đến khi xong cũng đã hơn nửa canh giờ hoàng đế liền ra lệnh bắt đầu buổi tiệc. Lãnh Băng Châu ngồi lâu có chút khát, nâng tách trà lên xong lại bỏ xuống. Cái mạng che này làm cô khi ra ngoài khá bất tiện trong việc ăn uống.

“trẫm mời các sứ thần các nước và bộ lạc đã không quản đường xa đến đây” Long Quân Thiên nâng ly rượu mọi người cũng đứng lên nâng ly đáp lễ. Đảo mắt trong điện tính từ chỗ của đế hậu thì vị trí của Lãnh Băng Châu và An phu nhân là nổi bật nhất.

2 nữ nhân lại không có tướng công mà ngồi một mình ngay 2 vị trí quan trọng như vậy cũng ít nhiều làm các sứ thần chú ý.

“hoàng thượng không biết đây là 2 vị nào” một sứ thần của Vân Quy quốc lên tiếng hỏi

“Đây là nhị vương phi của hoàng đệ trẫm, còn đây là An phu nhân của An Quốc Công” Long Quân Thiên giới thiệu. Lãnh Băng Châu và An phu nhân khẽ cuối đầu chào.

“Đều là mỹ nhân thanh nhã! không biết quân gia đâu” một sứ thần của bộ lạc Cát Cách lên tiếng hỏi.

“Hoàng đệ có việc nên đến muộn! An Quốc Công đang bận chút việc ở biên cương” Tần Vô Sương lên tiếng trả lời thay cho hai người.

Việc Lãnh Băng Châu và An phu nhân dự yến không có phu quân đã có chút đơn bạc. Một câu hỏi của sứ thần Cát Cách càng làm mọi người chú ý hơn. Một người mặc thanh y mang mạng che không rõ mặt, ngồi đó như không có gì lọt vào mắt. Một người vận tử y xanh đẹp cao nhã, cho dù An phu nhân đã ngoài 30 nhưng vẫn là một mỹ nhân diễm lệ.

“Đã vậy tại hạ mạo phép mời An phu nhân một ly! An Quốc Công là chiến thần hiển hách nay không gặp mặt xin gửi lời ngưỡng mộ qua phu nhân” sứ thần Cát Cách không để ý đến thoáng khó chịu trong mắt cái quần thần của Long Thịnh Hoàng Triều mà kính ly rượu.

Phu nhân cho dù có tướng công bên cạnh cũng sẽ ít ai mời rượu. Chưa kể đến An phu nhân không có An Quốc Công bồi yến mà chỉ đến theo lễ lại bị đưa vào tình huống khó xử. Nếu uống thì sẽ có chút quá phận vì bà dù sao cũng chỉ là một phu nhân, còn nếu không uống thì lại ngại mặt mũi của sứ thần. Liền mang tiếng không hòa hảo hiếu khách.

“được đại ân ngưỡng mộ chiến thần Long Thịnh Hoàng Triều quả là vinh hạnh. Xét thấy cữu mẫu sức khỏe không tốt vậy để bổn vương phi nhận thay cữu mẫu” Lãnh Băng Châu lên tiếng phá đi không khí hiện tại.

Nếu để người khác nhận thay ly rượu này ai cũng không hợp phép. Cho nên Lãnh Băng Châu là cháu ruột theo tình theo lý đều thích hợp nhất. Chưa kể thân phận nhị vương phi cũng sẽ phù hợp hơn một vị phu nhân.

“Vậy thì kính” sứ thần Cát Cách thấy phong thái của Lãnh Băng Châu đã chú ý đến cô. Bỗng thấy cô lên tiếng liền tỏ vẻ hứng thú hào sảng cạn ly rượu.

Lãnh Băng Châu dùng tay áo che lại mặt mình bên dưới mạng che cũng uống ly rượu. Đúng thật khá phiền phức cô cau mày.

Trên đài các vũ cơ đã múa sang bài thứ hai. Đây là một vị tiểu thư con của một vị quan nhị phẩm múa chính. Tuy không đến nỗi kinh động lòng người nhưng cũng đủ dùng từ đặc sắc để hình dung.

“vũ khúc của Hoàng Triều thật đáng ngưỡng mộ. Tuy nhiên năm nay đến cùng chúng tôi còn có công chúa của 10 bộ của Oa Nhĩ” sứ thần của Oa Nhĩ lên tiếng, sau đó nhìn lên vũ đài nói tiếp

“công chúa của chúng tôi là mỹ nhân của bộ lạc. Vũ khúc của Hoàng Triều tuy đặc sắc nhưng có phần nhàm chán. Công chúa chúng tôi sẽ hiến một vũ khúc cho mọi người cùng vui” Sứ thần Oa Nhĩ nhắc đến công chúa của mình đầy cao ngạo.

Vị tiểu thư hiến xong bài vũ đứng trên đài nghe vậy liền xấu hổ. Bài múa danh chấn cả thành của mình liền trở thành nhàm chán. Tuy vậy cô vẫn giữ đúng lễ rồi lui khỏi đài.

“Được vậy liền mời” Long Quân Thiên vẫn không chút thất thố thản nhiên mời. Các quần thần và gia quyến mặt đều có chút khó coi, đây không chỉ chê một người mà là chê vũ khúc của Long Thịnh Hoàng Triều nhàm chán.

'cạch' một tiếng cánh cửa lớn lần nửa mở ra. Một giai nhân mặc trang phục của Oa Nhĩ đeo mạng che tiếng vào. Theo tiếng nhạc bước chân mỹ nhân thanh thoát vừa đi vừa nhảy về phía vũ đài.

Mỗi nơi cô đi qua đều để lại mùi hương hoa thoang thoảng. Mọi người nhìn từng bước nhảy đầy điệu nghệ cùng thân hình thanh thoát của mỹ nhân trên đài liên ngơ ngẩn. Âm nhạc của Oa Nhĩ cũng vui vẻ và nhanh hơn của Long Thịnh Hoàng Triều, vì vậy các bước nhảy cũng nhanh và dứt khoác hơn.

Tuy vậy dáng người trên vũ đài lại làm nó vừa dứt khoác vừa mềm mại chứ không cứng nhắc. Mạng che vẫn không làm lu mờ đi vẻ đẹp của mĩ nhân trên đó. Mọi người xem đến ngẩn ngơ, mấy tiểu thư ngồi sau lưng gia phụ mình căm tức nắm chặt khăn tay. Tài nghệ bị chế nhiễu mà bọn họ không làm gì được bởi vì người ta nhảy quá đẹp.

Tiếng nhạc kết thúc mọi người vẫn chưa hoàng hồn. Người không bị kinh diễm chỉ có Long Quân Thiên và Tần Vô Sương nãy giờ vẫn gắp đồ ăn qua lại cho nhau. Cùng với Lãnh Băng Châu và Cữu mẫu cô đang trao đổi chút việc nhỏ.

“Hay lắm! đúng là tuyệt sắc giai nhân bước nhảy kinh động tâm phách” Tần Vô Sương nghe tiếng nhạc đã hết liền khen ngợi làm mọi người hoàng hồn.

tiếng vỗ tay và khen ngại liền vang lên. Sứ thần Oa Nhĩ ánh mắt khinh thường nhìn đám người lúc nãy ngơ ngác. Oa Nạp Lan đi ra giữa điện cúi người hành lễ

“Đa ta hoàng hậu khen ngợi! Oa Nạp Lan được lệnh phụ hãn đến đây ngoài việc cùng đi dâng cống phẩm còn có một việc khác” Oa Nạp Lan đứng thẳng người rồi nhìn đến sứ thần của mình. Sứ thần nhận ánh mắt liền lên tiếng

“Hoàng thượng! Đại hãn chúng tôi muốn tỏ ý giao hảo liên hôn. Không biết hoàng thượng có thể sắp xếp một mối nhân duyên cho công chúa chúng tôi” Sứ thần Oa Nhĩ đứng dậy đi ra đại điện bên cạnh Oa Nạp Lan

“công chúa cao quý! vậy trẫm muốn nghe xem công chúa có lựa chọn chưa” Long Quân Thiên lên tiếng

“Oa Nạp Lan ngưỡng mộ hoàng thượng đã lâu xin hoàng thượng thành toàn” Oa Nạp Lan nhìn thẳng vào Long Quân Thiên Lên tiếng. Nam nhân phía trên người vận hoàng bào nét mặt tuấn mĩ, gương mặt nở nụ cười nhưng ánh mắt lại không có ý cười. Chỉ khi nhìn người bên cạnh mới lộn ra ôn nhu ấm áp.

“Công chúa có điều không biết! Trẫm khi lập hậu đã ra chiếu giải tán lục cung, một đời chỉ một người” Long Quân Thiên biểu tình bất biến một tay nắm lấy tay Tần Vô Sương một tay đễ trên thành ghế gõ nhẹ.

“Hoàng thượng! công chúa chúng tôi cao quý, chỉ có hoàng gia mới để công chúa cam lòng gả đến. Hoàng thượng từ chối ắt là không muốn mối giao hảo này” sứ thần Oa Nhĩ nói

“Vậy thì để công chúa liên hôn với nhị hoàng đệ của trẫm đi” Long Quân Thiên lên tiếng làm mọi người kinh ngạc. Trước nay hoàng thượng luôn muốn kiềm kẹp nhị vương gia, vậy mà nay lại đưa một mối hôn sự quan trọng như vậy đến.

“trẫm là thiên tử! quân vô hí ngôn vậy nên xét về điều kiện thì tại đây chỉ có nhị hoàng đệ là phù hợp” Long Quân Thiên nhìn qua Lãnh Băng Châu hỏi

“phải không nhị vương phi” câu hỏi của Long Quân Thiên làm mọi ánh nhìn tập trung lên Lãnh Băng Châu. Lãnh Băng Châu đứng dậy không trả lời mà hỏi lại Oa Nạp Lan

“Đây là công chúa nguyện ý” Lãnh Băng Châu tính tính thời gian thì Ám nhị sắp lên sàn rồi

“ta muốn gặp nhị vương gia trước” Oa Nạp Lan nhận lệnh đến đây hòa thân. Một trong hai người ai cũng là hoàng thất, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ là được.

“Ai muốn gặp bổn vương” cánh cửa lần nửa mở ra. Long Quân Thương từ bên ngoài bước vào đi đến giữa đại điện hành lễ với đế hậu

“Tham kiến hoàng huynh hoành tẩu” Ám nhị đóng giả Long Quân Thiên dịch dung thành gương mặt thường ngày của y bước vào.

“Là công chúa bọn ta muốn gặp vương gia” sứ thần Oa Nhĩ lên tiếng

“Không biết công chúa gặp ta để làm gì” Ám nhị hỏi. Nếu Lãnh Băng Châu không biết có khi còn khó phân biệt thật giả. Không hổ là ám vệ hàng đầu Tuyệt Tình cung ngay cả phong thái cũng y như thật.

“ta muốn gả cho nhị vương gia làm nhị vương phi” Oa Nạp Lan nhìn người trước mặt gương mặt tuy không tuấn tú bằng Long Quân Thiên nhưng khí thế và phong thái không thua ai. Từ nhỏ cô lớn lên ở thảo nguyên nên hoàng cung cũng không phải nơi cô thích đến.

So với cái lồng chim to lớn như hoàng cung thì cô chấp nhận gả cho một vương gia tự tại hơn.

“Bổn vương đã có nhị vương phi công chúa xin chọn người khác” Ám nhị đi đến đứng cạnh bàn Lãnh Băng Châu nhưng không dám ngồi xuống. Đùa gì vậy ngồi xuống rồi thì ngày mai xác y sẽ treo trên đỉnh núi để điểu táng.

“lúc nãy hoàng thượng đã có lệnh” một sứ thần Oa Nhĩ khác hừ lớn đứng dậy

“công chúa của bọn ta là mặt trời cao quý, đến quý quốc lại bị hai người đẩy tới đẩy lui. Hoàng thượng nếu không giải quyết thì hẹn gặp ở chiến trường”

Oa Nạp Lan không ngờ mình lại tiếp tục bị từ chối có chút uất hận. Cô sinh ra đã là mặt trời nhỏ của bộ lạc, xinh đẹp cao quý. Lần này phải hạ mình đến đây mà lại vì hai nữ nhân khác bị từ chối.

“hoàng đệ cuộc hôn nhân này trẫm nghĩ đệ không có tư cách từ chối” Long Quân Thiên ngẩn đầu nhìn Long Quân Thương (Ám nhị) nói

- ---------------------------***************------------------------------

Tử Nhi: có ai chờ mong Thương ca không? ☆~☆

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.