Lãnh Vương Phi

Chương 17: Chương 17: Gia yến




Vì để tránh phiền phức trước khi ra cửa Long Quân Thương lấy mạng che mang lại cho Lãnh Băng Châu. Từ ngự thư phòng đi qua cung thái hậu thì hoàng thượng và hoàng hậu có thể dùng kiệu để đi. Tuy nhiên vì hai phu thê Long Quân Thương không thể đi kiệu nên Long Quân Thiên và Tần Vô Sương cũng tản bộ từ từ mà không dùng kiệu.

Bên ngoài đầy rẫy người nhìn chằm chằm, cho dù ám vệ và người trong cung đều là của hoàng thượng và Long Quân Thương bố trí. Nhưng không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn nên Long Quân Thiên dắt tay hoàng hậu mình đi trước giữ một khoảng cách nhất định.

Long Quân Thương quen cửa quen nẻo nắm tay Lãnh Băng Châu đi phía sau

“ có mệt không” vẫn không muốn từ bỏ việc có thể tiếp xúc thân mật với Lãnh Băng Châu nên Long Quân Thương ghé vào tai nàng hỏi.

“ta cũng không yếu ớt như vậy” Lãnh Băng Châu cũng thật hết cách. Nàng có chút lười nhưng cũng không đến nổi đi bộ một lúc như vậy. Nam nhân trước mắt nghĩ nàng là trẻ con hay sao mà đi mấy bước đã lo lắng.

“nàng không có yếu ớt nhưng mà ta vẫn không nỡ để nàng mệt” Long Quân Thương cũng thật lòng nói. Người này y chỉ hận không thể để trong tay mà sủng đâu nỡ để nàng mệt.

Mấy tháng qua tiếp xúc Long Quân Thương thừa biết nàng khá là ít đi lại. Nếu có thể ngồi là ngồi cả ngày tính sổ sách. Nếu không phải phụ hoàng mất đi để lại mầm móng loạn phản thì huynh đệ hai người không phải diễn tuồng cho thiên hạ nhìn.

Chờ sau này bắt hết đám phản tặt đó thì y có thể quang minh chính đại đánh xe đi khắp hoàng cung.

“Thương” Long Quân Thương đang oán thầm hoàng huynh mình đột nhiên nghe Lãnh Băng Châu gọi tên.

“sao vậy?” đây là lần thứ hai Lãnh Băng Châu gọi tên y giọng nói thanh lãnh khi gọi tên y làm lòng Long Quân Thương có chút ngứa.

“ta không phải con nít” Lãnh Băng Châu trả lời.

“ta không có xem nàng là con nít mà” Long Quân Thương cũng không biết giải thích làm sao.

“ta chẳng qua là....”

“hai phu thê hoàng đệ thật ân ái” Long Quân Thiên bỗng lên tiếng. Đừng cho rằng y không thấy hai cái người phía sau cứ kéo tay nhau nói nhỏ không ngừng.

“hoàng huynh quá khen” Long Quân Thương nuốt luôn lời sắp nói xuống mà trả lời Long Quân Thiên.

“chẳng qua cái gì” Lãnh Băng Châu hỏi tiếp

“không có gì.....” nội tâm Long Quân Thương muốn nói chẳng qua ta thích nàng, yêu nàng nên muốn sủng nàng. Nhưng y biết chưa phải lúc. Mấy tháng qua y đã đủ hiểu con người Lãnh Băng Châu. Nhìn nàng đối nhân xử thế rất có tình nghĩa nhưng thực chất lại là người vô cùng lãnh tình.

Long Quân Thương biết Lãnh Băng Châu chỉ xem mình là bạn tri kỉ chứ chưa đến mức gọi là yêu thích. Cho nên y cứ từ từ bắt đến tay.

“Hoàng thượng, hoàng hậu, nhị vương gia, nhị vương phi yết kiến” tiếng thái giám của Từ Ninh cung làm mọi người thoát khỏi suy nghĩ.

“Tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu, nhị vương gia, nhị vương phi” Từ ma ma mặt mày rạng rỡ hành lễ

“ Bình thân” Long Quân Thiên phát tay

“Mẫu hậu đã ăn sáng chưa” Tần Vô Sương hỏi Tần ma ma.

“ hồi nương nương thái hậu vẫn luôn chờ mọi người, vẫn còn chưa ăn sáng” Tần ma ma nhanh nhẹn trả lời.

“được rồi vào thôi” Long Quân Thiên nắm tay Tần Vô Sương rồi nhìn qua phu thê hoàng đệ mình lên tiếng.

Bên trong đại điện chỉ có tì nữ và thái giám hầu hạ. Thiên hạ ai ai cũng biết Long Quân Thiên sủng ái Tần Vô Sương đến cực điểm, ba ngàn giai lệ đều không cần. Vì vậy thường ngày ngoại trừ hoàng thượng và hoàng hậu đến thỉnh an thì Từ Ninh cung vô cùng yên ả.

Trên cái ghế phụng lớn giữa đại điện thái hậu phục sức đơn giản mà tao nhã. Cho dù đã ngoài 40 nhưng nét đẹp trên mặt vẫn chưa hề phai nhạc. Điều này cũng cho thấy vì sau năm đó tiên hoàng yêu chiều bà đến vậy.

Bốn người đi vào đại điện hành lễ “tham kiến mẫu hậu”

“được rồi được rồi bình thân hết đi” thái hậu nở một nụ cười hòa ái nhìn các nhi tử nhi tức của mình.

“mời mẫu hậu dùng trà” Long Quân Thương và Lãnh Băng Châu nhận lấy tách trà từ Từ ma ma mà hành lễ dâng trà.

“tốt! tốt! tốt! đây là lễ của ta cho Châu nhi, được rồi hai đứa mau đứng lên. Đều là người nhà không cần câu nệ” thái hậu vô cùng cao hứng, cho dù nhi tức của mình bị hủy dung thì sao chứ. Chỉ cần nhi tử của mình vui vẻ là tốt rồi, hôm nay nhìn Long Quân Thương xuân tâm phơi phới thì bà hiểu nhi tử mình thật sự hạnh phúc.

Cho nên việc Long Quân Thương đuổi hết ám vệ về đêm qua bà cũng chẳng để tâm. Nếu thật sự nhị nhi tử của bà để ám vệ nghe góc tường đêm tân hôn bà mới thật sự nghi ngờ.

“đa tạ mẫu hâu”Lãnh Băng Châu nhận lấy khai lễ vật cuối nhẹ đầu cảm tạ

“sao không có của con” Long Quân Thương đỡ Lãnh Băng Châu đứng dậy lên tiếng hỏi. Cho dù là nhi tử cũng sẽ có 1 bao lì xì nhỏ làm lễ chứ đây là tục của Long Thịnh hoàng triều.

“ta đưa cho thê tử con rồi, sau này khố phòng của con nó quản” Thái hậu cười mắng, từ tiên hoàng cho đến hoàng thượng đều là những kẻ yêu thê tử như mạng.

Thái hậu nhìn nhị nhi tử thì liền biết Long Quân Thương trước sau gì cũng bị quản gắt gao. Đừng nghĩ bà không biết y lên tiếng để Lãnh Băng Châu nhìn thấy tâm ý của bà.

“mẫu hậu có nhi tức rồi thì không cần nhi tử” Long Quân Thương môi câu lên nụ cười nhưng vẫn giả vờ oán thán

“một lát ta chia cho” thấy y cứ lầm bầm Lãnh Băng Châu hết cách kéo tay áo y nói nhỏ, cái tên này hay dùng gương mặt yêu nghiệt làm bộ dạng tủi thân trước mặt nàng. Hôm nay cho dù đã dịch dung thì Lãnh Băng Châu cũng không chịu được.

Nếu còn không lên tiếng khi về lại ăn vạ với cô. Cho dù biết là Long Quân Thương không để ý nhưng đại yêu nghiệt cứ lăn qua lăn lại làm bộ dạng tủi thân thì cô cũng rất phân tâm.

“được rồi vào ăn sáng” Long Quân Thiên cũng không nhìn được bộ dạng đệ đệ mà lên tiếng.

Cung nữ và thái giám sau khi thử độc thì mang thức ăn vào. Từ sơn hào hải vị đến mấy món thanh đạm đều đủ cả. Trên bàn còn có một bình rượu, bình rượu này cũng là lễ của Long Thịnh Hoàng Triều. Dâng trà trưởng bối, kính rượu huynh tỷ, tẩu tử để cho gia đình hòa thuận sau khi đón thành viên mới.

“Tất cả lui ra đi” Long Quân Thiên phất tay cho tất cả lui ra hết chỉ để lại Từ ma ma hầu hạ thái hậu.

Hôm nay là bữa cơm gia đình nên Long Quân Thiên cũng không muốn bị quy củ trói buộc. Cả đại gia đình hảo hảo ăn một bữa vui vẻ với nhau.

“Châu nhi sao vẫn còn mang mạng che” thái hậu nhìn Lãnh Băng Châu, cho dù là hủy dung bà cũng vừa ý nhi tức này. Khí chất tao nhã cao quý từ trong xương cốt không phải là người bình thường có thể có được.

Phàm những người có nét đẹp từ bên trong thì không chỉ giáo dưỡng mà phẩm hạnh đều cao quý, vẻ ngoài suy cho cùng cũng chỉ là một túi da phai mòn theo năm tháng.

“vâng thưa mẫu hâu”Lãnh Băng Châu vốn cũng không định đeo mạng che tiếp. Bây giờ cô cũng không có gì e ngại, chỉ tại Long Quân Thương không muốn nàng bị chú ý nên cứ nhắc đi nhắc lại với nàng về cái mạng che.

Ban nãy ngồi vài bàn vì đã quen nên nàng cũng quên mất. Nghe thái hậu nhắc nàng cũng đưa tay tháo xuống.

“con đây là...” thái hậu kinh diễm đến ngỡ ngàng. Nhưng sau đó nhanh chóng thu lại biểu tình thất thố

“đúng là giai nhân như ngọc, người tựa họa mà” thái hậu cảm thán, mỹ nhân này e rằng nếu để thế nhân biết được chỉ là một hồi náo loạn.

“Đa tạ mẫu hậu khen ngợi” Lãnh Băng Châu cúi nhẹ đầu cảm tạ, cô không tự luyến nhưng cô biết gương mặt này đúng là rất dễ nhìn.

“muội là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành thật mà” Tần Vô Sương nhịn không được kéo tay Lãnh Băng Châu lên tiếng. Sau đó bị Long Quân Thương phóng qua một ánh mắt. Long Quân Thiên đau đầu kéo cô ngoan ngoãn trở lại.

“có đẹp hơn mẫu hậu năm xưa không” Long Quân Thương vô cùng đắc ý. Bây giờ không có người ngoài nên mọi người cũng không cần lo được lo mất mà chú ý quá nhiều.

“không được nói bậy” Lãnh Băng Châu lại kéo tay áo y. Dường như đó là thói quen hình thành dần theo mấy tháng nay. Long Quân Thương thấy vậy một bàn tay hạ xuống nắm lấy tay nàng khẽ vuốt ve

“con đó” thái hậu lời ít ý nhiều liếc y sau đó nhìn gương mặt của y ghét bỏ

“bộ dạng như vậy mà cưới được Châu nhi là phúc của con” đúng là càng nhìn càng thấy nhi tức hoàn mỹ, thái hậu càng thấy nhị nhi tử của mình không bằng người

“mẫu hậu quên mất gương mặt thật của con rồi ư” Long Quân Thương kinh sợ hỏi lại mẫu hậu mình. Chẳng phải dịch dung thôi sao bây giờ bị mẫu hậu của mình ghét bỏ.

“Ăn đi món này rất ngon” Long Quân Thiên dở khóc dở cười. Đệ đệ mình bên ngoài lạnh lùng, thủ đoạn bao nhiêu mỗi lần gặp mẫu hậu đều bị thủ đoạn của mẫu hậu hạ gục.

“con chẳng phải như vầy sao” thái hậu giả vờ kinh ngạc

“không được con không dịch dung nữa” Long Quân Thương mặt dù biết thái hậu trêu ghẹo y nhưng y cũng muốn bỏ dịch dung. Nhìn ánh mắt ghét bỏ của mẫu hậu khi nhìn mình ngồi cạnh Lãnh Băng Châu y cũng không vui mà có chút ấm ức.

“hahaha” tiếng cười của Long Quân Thiên và Tần Vô Sương vang lên. Ngay cả Lãnh Băng Châu cũng mỉm cười.

Nàng thật không ngờ ở hoàng gia mà vẫn còn giữ được không khí gia đình đầm ấm như vậy. Long Quân Thương thường ngày hay trêu ghẹo cô nhưng một mặt của y vẫn là lạnh lùng. Thật không ngờ trước mặt thái hậu y cũng như bao nhi tử khác với mẫu thân mình.

“Ăn đi ăn đi mặc kệ nó” Thái hậu cũng bật cười, lâu lắm rồi mới thấy biểu tình này của nhị nhi tử. Dạo trước sau khi tiên hoàng băng hà y cùng hoàng thượng trực linh cữu 3 đêm, ngày tân hoàng đăng cơ y bỏ đi suốt mấy năm trời.

Sau khi Long Quân Thương quay về cũng rất ít khi vào cung vì sợ bà ép hôn. Đến tận mấy tháng trước y đòi chiếu chỉ ban hôn mới thấy y thường xuyên ra vào Từ Ninh cung đòi sính lễ.

“ăn đi” Lãnh Băng Châu nhìn Long Quân Thương bỏ lớp dịch dung xung mới chịu vào bàn ngồi xuống khẽ nói.

Tuấn nam mỹ nữ ngồi cạnh nhau như là bữa tiệc của nhãn quang. Tần Vô Sương ngồi cạnh đã quên cả ăn nhìn hai người chầm chầm. Long Quân Thiên cũng hết cách với nàng.

“như vầy còn chấp nhận được” thái hậu cười vui vẻ gắp mấy món ăn. Có lẽ tâm trạng tốt nên khẩu phần ăn cũng tốt hơn thường ngày. Từ ma ma đứng cạnh nhìn cười đến vô cùng hài lòng.

“Hoàng huynh hoàng tẩu đệ và Châu nhi kính hai người, từ đây Châu nhi là người của Long gia ta mong phúc của huynh tẩu che chở” Long Quân Thương rót rượu cùng Lãnh Băng Châu đứng dậy làm lễ kính rượu.

Lãnh Băng Châu cho dù biết mình không thể uống nhiều rượu nhưng rượu kính lễ không thể không uống. Thêm vào đó hôm nay cô cũng vô cùng vui vẻ, cảm nhận không khí gia đình mà kiếp trước cô chưa có được nâng chung rượu lên uống cạn.

“Huynh tẩu nhận lễ, ban phúc cho hoàng đệ và đệ muội bạch đầu giao lão nhận phúc của Long gia” Long Quân Thiên cùng Tần Vô Sương cũng đứng lên uống cạn rượu.

đến đây nghi lễ dâng trà kính rượu chính thức hoàng tất. Từ đây về sau Lãnh Băng Châu chính thức trở thành con dâu của Long gia cả đời nhận che chở của hoàng gia.

- --------------------************************----------------------

Tử Nhi: không đúng! Thương ca bảo là thành thân giả mà sao lại lễ nghi như thật vậy

Lãnh Băng Châu: đúng rồi sao vậy?

Long Quân Thương: nàng nhận lễ rồi thì là dâu của Long gia đừng hòng chối bỏ

Tử Nhi: bớ người ta lừa hôn °○°

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.