Lãnh Vương Phi

Chương 18: Chương 18: Say rượu ở Từ Ninh cung




“hôm nay mẫu hậu rất cao hứng, đến mẫu hậu cũng uống với mấy đứa một ly” thái hậu nhìn nhi tử và nhi tức của mình hòa thuận như thế cũng vô cùng vui vẻ. Vì vậy bà cũng cho Từ ma ma rót một chung rượu.

“tụi con kính mẫu hậu” bốn người thấy vậy cũng rót ly rượu mới đứng lên kính rượu thái hậu.

Lãnh Băng Châu lại phải uống tiếp một ly nữa. Cô biết thái hậu là một người không bị khuôn mẫu. Bà đã vào cung mấy chục năm nhưng hành động và lời nói vẫn có sự thoải mái không bị gò ép.

Lãnh Băng Châu rất có hảo cảm với bà. Thêm vào đó cô biết tình cảm của những người ở đây đều là thật lòng, không phải là hư tình giả ý như những người thân kiếp trước. Phần tình cảm này từng chút từng chút sưởi ấm lại trái tim gần như chết lặng của Lãnh Băng Châu.

“nàng làm sao vậy” Long Quân Thương thấy cảm xúc của Lãnh Băng Châu có chút không đúng nên khẽ hỏi.

“không có gì chỉ là lỡ như say mất” Lãnh Băng Châu nhỏ giọng đáp lại

“không sao có ta ở đây” Long Quân Thương trả lời.

nhưng một khoảnh khắc lúc nãy Long Quân Thương cảm nhận được một sự hoài niệm đầy ưu thương của Lãnh Băng Châu. Tuy vậy y cũng chỉ nghĩ là nàng đang nghĩ về lúc nhỏ không được yêu thương.

Lãnh Băng Châu nghe Long Quân Thương trả lời có chút ngây người. Thường ngày vẫn luôn nghe y nói mấy câu như vậy không biết lúc nào cô đã quen dần. Nhưng khi cô đang nhớ về kiếp trước khi nghe Long Quân Thương nói có ta ở đây cô lại cảm thấy yên tâm đến lạ.

Từ trong lòng Lãnh Băng Châu một cảm giác ỷ lại và tin tưởng cùng với cảm xúc không tên đã len lỏi tự bao giờ. Lãnh Băng Châu luôn có cảm giác mình vẫn không thuộc về thế giới này nên cô sợ một ngày nào đó mình sẽ biến mất.

Long Quân Thương ngươi đừng có thích ta có biết không, ngươi đừng nên thích ta. Tự tận đáy lòng Lãnh Băng Châu chỉ hi vọng như vậy. Cô sợ phải nợ ân tình của Long Quân Thương. Cái tình cảm này một khi nảy sinh thì lỡ như cô biến mất thì phải làm sao. Long Quân Thương biết đi đâu đòi lại.

“yên tâm ăn đi, lại ngây người” Long Quân Thương tri kỉ gắp mấy món Lãnh Băng Châu thích vào bát của nàng

“đúng đó Châu nhi nếu không hợp khẩu vị mẫu hậu cho người làm lại cho con” thái hậu nhìn nhị nhi tử hết kéo tay rồi ôn nhu hỏi han, gắp thức ăn cho thê tử chỉ thấy lòng chua chua. Con bà còn chưa có săn sóc bà như vậy, đúng là có thê tử liền quên mẫu hậu.

“Thức ăn rất tốt! con thất lễ rồi” Lãnh Băng Châu thoát khỏi suy nghĩ trả lời

“muội nghĩ gì mà thất thần vậy” Tần Vô Sương tri kỉ liền gắp thức ăn vào bát thái hậu. Thấy Long Quân Thiên nhìn u oán cũng gắp vào bát y mấy con tôm.

“con...”

“nàng ấy sợ uống say” Long Quân Thương trả lời thay Lãnh Băng Châu. Y biết nàng không muốn trả lời

“cũng không hỏi đệ” Long Quân Thiên mỹ tư tư ăn đồ hoàng hậu gắp giọng nói đầy ghét bỏ với nhị đệ mình

“haha say thì say! nếu say thì ở lại với mẫu hậu” thái hậu nghe vậy thì bật cười. Bà vô cùng thích có người bầu bạn, thường ngày Tần Vô Sương hay đến chỗ bà. Tuy nhiên cũng thường bị Long Quân Thiên đến Từ Ninh cung bắt người đi.

“vâng” Lãnh Băng Châu ứng tiếng. Cô cảm nhận được thái hậu thật lòng yêu thích mình nên cũng thả lỏng nhiều hơn.

“không cho phép! cho dù có say thì con cũng mang nàng về phủ” Long Quân Thương phản đối. Đùa gì vậy mới thành thân ngày thứ hai mà ở lại cung. Chưa kể có một hoàng tẩu luôn nhìn thê tử mình chằm chằm.

Long Quân Thương tin chắc nếu Lãnh Băng Châu ngủ lại Từ Ninh cung thì Tần Vô Sương cũng sẽ ở lại. Vì vậy hai huynh đệ hoàng thượng đạt thành nhận thức chung liếc nhau.

“đúng đó mẫu hậu hoàng đệ mới thành thân mà” Long Quân Thiên nhắc nhở

“nếu vậy thì đều ở lại cũng mẫu hậu, chẳng lẽ cung của mẫu hậu còn không đủ chỗ cho hai phu thê hai đứa hay sao” thái hậu cũng không định ép buộc nhưng vẫn lên tiếng níu kéo hi vọng

“vậy là lúc nãy mẫu hậu không định giữ con lại ư! chỉ để Châu nhi ở lại” Long Quân Thương một bộ không thể tin hỏi

“đúng đó con cũng không tâm sự với ta giữ con lại làm gì” thái hậu trêu ghẹo. Lãnh Băng Châu thấy vậy cũng mỉm cười. Nụ cười khuynh quốc khuynh thành làm mọi người chững lại quên luôn cả việc trêu đùa.

“hoàng đệ, đệ muội uống với tỷ một ly” Tần Vô Sương nghe thái hậu nói liền đánh bàn tính trong lòng đứng lên kính ly rượu. Một lời làm mọi người thoát khỏi không khí kinh diễm lúc nãy.

“Đệ uống thay cả của Châu nhi mời tỷ” Long Quân Thương uống xong ly của mình liền muốn cầm ly của Lãnh Băng Châu

“đều là người nhà mà đệ muội vẫn câu nệ sao, không sao có say tỷ cũng ở lại Từ Ninh cung với muội” Tần Vô Sương cản lại

“đúng đó đều là người nhà cứ tự nhiên” thái hậu nghe Tần Vô Sương cũng định bụng ở lại nên liền cao hứng.

Lãnh Băng Châu thấy vậy nhận ly rượu tự mình uống. Long Quân Thương thì vô cùng bất lực trước mẫu hậu và hoàng tẩu của mình. Cả tử cấm thành này trước đây chỉ có thái hậu và hoàng hậu làm cho hoàng đế không có cách nào khác. Giờ có thêm Lãnh Băng Châu đột nhiên hoàng đế và nhị vương gia lại chung một thuyền mà cam chịu trước các nàng.

Cứ như thế đến đến đi đi, ăn xong bữa cơm Lãnh Băng Châu đã uống khá nhiều. Long Quân Thương ngồi cạnh nàng luôn chú ý tình hình của nàng. Thấy nàng vẫn vân đạm kinh phong ngồi đó nên y cũng an tâm.

Còn Tần Vô Sương thì lúc trước trốn khỏi nhà lăn lộn trên giang hồ một thời gian vì vậy mấy ly rượu với cô không đáng kể. Thái hậu thì không uống rượu, Long Quân Thiên cũng giống Long Quân Thương hai huynh đệ đều là kiểu người ngàn chén không say, nên người có khả năng say nhất ở đây chỉ có Lãnh Băng Châu.

“vẫn ổn chứ” thấy Lãnh Băng Châu bỗng ít nói lại hơn lúc nãy Long Quân Thương dò hỏi

“chỉ uống một chút không sao” Lãnh Băng Châu ngước mắt nhìn y trả lời

“say rồi” Long Quân Thương nhìn nàng làm hành động quen thuộc như lần say trước liền biết

“say rồi sao” Long Quân Thiên hỏi hoàng đệ mình

“nàng ấy say rồi, vậy đệ mang nàng ấy hồi phủ trước” Long Quân Thương định đứng dậy hành lễ ra về bỗng nghe hai giọng nói vang lên

“Say rồi thì ở lại đi”

“Châu nhi say rồi thì ngủ lại đi”

thái hậu và hoàng hậu vô cùng trong mong nhìn Long Quân Thương.

“không được sẽ bị dị nghị. Mẫu hậu, hoàng tẩu ta nên mang nàng ấy hồi phủ” Long Quân Thương quăng cái ánh mắt cho hoàng huynh nhà mình.

“đúng đó mẫu hậu, tai vách mạch rừng mà. Phu thê đệ ấy ở lại một đêm truyền ra ngoài lại phiền phức” Long Quân Thiên lên tiếng

“thì mẫu hậu cũng chỉ cần Châu nhi thôi! có đúng không Châu nhi” thái hậu nhìn Lãnh Băng Châu tuy say mà vẫn giữ phong thái ngồi đó. Hành động lúc nãy bà cũng không thấy nàng có gì là say.

Tuy nhiên ngay lặp tức bà bị manh đến tim tan chảy. Chỉ thấy Lãnh Băng Châu vẫn đang yên lặng ngồi đó khi nghe gọi tên liền dùng đôi mắt long lanh nhìn bà hỏi

“mẫu hẫu gì ạ?” nói xong còn chớp chớp đôi mắt

“Ôi! con ở lại với mẫu hậu được không?” thái hậu đối mặt với gương mặt như tranh như họa trước mặt làm ra biểu tình đó chỉ thấy tim sắp hòa thành nước.

“muội muội ở lại ở lại đi” Tần Vô Sương cũng không chịu được bắt đầu ồn ào

“Thương” Lãnh Băng Châu nghĩ nghĩ rồi kéo kéo tay áo Long Quân Thương gọi. Trong tiềm thức cô vẫn quay qua trưng cầu ý của Long Quân Thương.

“chúng ta về phủ nào” Long Quân Thương đỡ Lãnh Băng Châu đứng dậy đưa tay ôm thắt lưng nàng nhìn thái hậu và hoàng hậu chằm chằm. Lãnh Băng Châu như này chỉ nên để một mình y nhìn, nếu còn ở lại có khi thái hậu và hoàng hậu sẽ bỏ cả lễ nghi mà tranh người.

“Ôi! ôi! con đừng vội mẫu hậu không tranh người với con nữa. Ở lại thêm một lúc rồi về” thái hậu biết mình không có cơ hội tranh người bèn bỏ cuộc.

“đúng đó Châu nhi ở lại đi mà” Tần Vô Sương lanh trí hơn đổi đối tượng qua Lãnh Băng Châu

“Đi về phủ” Lãnh Băng Châu không thích ồn ào, hôm nay cô vào cung lâu như vậy cho dù có yêu thích vẫn muốn về nghỉ ngơi. Cho nên cô tủi thân nhìn Long Quân Thương sao đó tựa vào ngực y như muốn trốn khỏi tiếng nói xung quanh.

“được về nhà thôi” Long Quân Thương nhìn nàng như vậy tim mềm thành một mảng. Trong tiếng nói của thái hậu và hoàng hậu bế người ra khỏi Từ Ninh cung.

“Được rồi chúng ta cũng về dưỡng tâm điện thôi” Long Quân Thiên thấy vậy cũng kéo hoàng hậu nhà mình về

“Lần đầu thấy lão nhị ôn nhu như vậy” thái hậu vẫn còn cao hứng nhìn các nhi tử nhi tức rời đi mà quay sang nói với Từ ma ma.

“Nếu là nhị vương phi nô tài nghĩ nam nhân trong thiên hạ đều sẽ ôn nhu với nhị vương phi. Chưa kể lúc vương gia động lòng thậm chí còn chưa biết nhan sắc thật của nàng” Từ ma ma đỡ thái hậu vào bên trong

“thậm chí là cả nữ nhân cũng phải ôn nhu với Châu nhi thôi, say vào lại làm người thích đến vậy” thái hậu bật cười nhớ lại cảnh nhị nhi tử của mình đầy đề phòng bế người về.

“không ồn rồi” Lãnh Băng Châu được Long Quân Thương bế đi trên đường ra xe ngựa bỗng nhiên nghi hoặc hỏi

“đúng không ồn rồi, có đau đầu hay khó chịu không” Long Quân Thương bước chân vững vàng, nghe giọng nói mềm nhũng của nàng cũng ôn nhu trả lời lại.

“buồn ngủ” Lãnh Băng Châu khẽ lắt đầu rồi nói

“ngoan ngủ đi” Long Quân Thương nhìn nàng như vậy nhẹ giọng dỗ dành

từ Từ Ninh cung đi ra đến xe ngựa khá xa. Long Quân Thương biết ngày mai thế nào tin tức cũng truyền ra nhưng y không để tâm. Lúc nãy đi gấp không kịp dịch dung, nhưng với thế lực tuyệt tình cung y chỉ cần cho người giải quyết thì dung mạo của hai người không lộ ra ngoài. Còn việc y sủng Lãnh Băng Châu thì y muốn để thiên hạ nhìn thấy.

- -----------------------*******************---------------------------

Tử Nhi: nhớ tag nhi gắn ở phần giới thiệu nha, không phải chỉ mỗi ngọt sủng không đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.