Lãnh Vương Phi

Chương 57: Chương 57: Mang thai




Mấy ngày nay Lãnh Băng Châu vì thời tiết trở nên nóng nực vì vậy rất khó ngủ. Nhớ đến còn vài ngày nữa đến sinh thần Long Quân Thương cô thở dài. Xem ra có một số việc muốn cưỡng cầu là không thể.

Long Quân Thương vừa bước ra khỏi bình phong thấy nàng thở dài liền hỏi.

“Làm sao vậy bảo bối?” nàng ấy mấy ngày nay hơi thơ thẩn, ngay cả ăn uống cũng kén chọn hơn trước. Chắc có lẽ là quá nóng, y dùng nội lực hông khô tóc mình rồi leo lên giường kéo người lại ôm.

“Không có gì! chàng đừng ôm! nóng chết mất.” Lãnh Băng Châu đẩy Long Quân Thương ra sau đó đạp chăn đi rồi tiếp tục ngẩn người.

“nóng đến vậy sao? nàng xem ngay cả tính cũng nóng theo.” Long Quân Thương lần này dùng nội lực làm hạ nhiệt cơ thể rồi mới tiếp tục ôm người vào lòng.

“Đã nói là đừng ôm mà! chàng mau tránh ra.” Lãnh Băng Châu vốn đã khó chịu trong người vậy mà cái người này lại còn ôm. Cô bỗng nhiên có chút bực bội nên ngay cả giọng nói cũng khó chịu hơn.

“nàng mấy hôm nay sao vậy? nếu không thích vậy ta chỉ nằm đây quạt cho nàng thôi được không.” Long Quân Thương đột nhiên bị nàng nổi giận có chút sững người. Nhưng mà y vẫn là không thể bỏ mặc nàng như vậy, người này trời nóng vào cũng có chút tính tình.

“không muốn nói chuyện! mau ngủ.” Lãnh Băng Châu cũng không biết mình bị làm sao nữa, nói giận là giận. Nhìn cái người bị mình cáu gắt không những không nổi giận mà còn yêu thương quạt cho mình cô lại thấy có lỗi.

“sao vậy? ngủ đi! ta chỉ quạt cho nàng thôi.” Long Quân Thương nhìn người nói ngủ nhưng lại nhìn mình bèn ôn nhu hỏi.

“Xin lỗi! thiếp không nên nổi giận với chàng.” Lãnh Băng Châu trả lời sau có còn ngoan ngoãn nhích vào lòng y.

“trời đúng là quá nóng! ta không giận nàng.” Long Quân Thương thấy nàng như vậy lòng cũng mềm nhũng. Cho dù không giận nhưng y cũng có chút khó chịu, nhưng mà bây giờ nhìn người này như vậy tim y đều đã chảy thành nước.

“um!” Lãnh Băng Châu chỉ phát ra một từ nhỏ như muỗi kêu.

Long Quân Thương cuối đầu nhìn thì thấy nàng đã ngủ, hơi thở đều đều. Có lẽ vì nóng lại trở người tránh khỏi lòng y. Long Quân Thương có chút bất đắc dĩ, mới vừa nói chuyện như thế nào nói ngủ liền ngủ. Y khẽ hôn trán nàng một cái rồi cũng nhắm mắt lại.

Ở Miêu Cương, Vân Hàn sau mấy ngày tìm kiếm thì cũng tìm được người biết đến cổ vương. Cô nhìn cái tay đầy rẫy mạch máu màu đỏ của mình rũ mắt, nếu thêm ba ngày nữa mà không tìm ra vậy cái tay này xem ra không dùng được nữa rồi.

Vân Hàn rời khỏi nhà trọ đang định đi đến nơi có manh mối của cổ vương bỗng có một người áo đen chặn cô lại. Cô cảnh giác nắm lấy mấy cây kim hỏi người trước mắt.

“có việc?” lần trước đi Miêu Cương đã gặp rất nhiều phiền phức. Lần này cô lại không dẫn theo người Tuyệt Tình cung mà muốn đi một mình, chẳng lẽ có kẻ muốn thủ tiêu cô tại đây.

“Vân y sư! có người muốn mời cô đến để nhận lấy cổ trùng.” người áo đen nói xong liền báo một địa điểm rồi rời đi.

Vân Hàn chỉ thấy kinh nghi, rốt cuộc kẻ đứng sau là ai mà lại biết cô muốn cổ trùng. Nghĩ đến đôi tay sắp bị phế của mình cô đành liều một phen đi đến đó. Đi đến một ngôi nhà có vẻ là của một luyện cổ sư Vân Hàn đầy cảnh giác quan sát xung quanh. Bỗng Cánh cửa mở ra một cô nương người Miêu Cương tiến ra.

“Cô là Vân Hàn?” Cô gái đó hỏi. Giọng nói mang theo đặc trưng của người Miêu Cương. Trên tay cô còn cầm một cái hộp nhỏ.

“Đúng vậy? không biết cô nương mời ta đến đây có việc gì?” Vân Hàn hỏi.

“có người nhờ cậy ta giao vật này cho cô!” cô gái nói xong đưa cái hộp cho Vân Hàn.

Vân Hàn nhận lấy cái hộp cẩn thận đeo bao tay vào rồi mới mở ra. Thật không ngờ vậy mà là cổ trùng thật, trên đầu của nó còn có hai cái sừng nhỏ. Một con cổ trùng béo mập màu đỏ sậm đang vui vẻ gậm một con cổ trùng khác.

“Không biết người nhờ giao vật này là ai?” Vân Hàn hỏi.

“người đó nói cô chỉ cần biết y có ý tốt là được.” Cô gái Miêu Cương trả lời xong sau đó muốn khép cửa đi vào.

“khoan đã! nếu đã không thể nói vậy cô giao lại vật này cho người đó đi.” Vân Hàn đặt cái hộp lên bàn trên sân nói. Cô cũng không muốn vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác, cũng không biết mục đích của người kia là gì.

“Người đó nói sau này cô sẽ là phu nhân của y! nên cô cứ yên tâm nhận lấy đi” cô nương Miêu Cương lần này thật sự đóng cử.

“phu nhân? cái kẻ này!” Vân Hàn nghe vậy chỉ lắc đầu rồi cầm lấy cái hộp rời đi. Thật không ngờ y chẳng những biết mà còn cho người đến đây tìm cổ trùng.

Vân Hàn trở về quán trọ sau đó đóng kín cửa bắt đầu điều trị độc trùng trong cơ thể. Cô lấy một cây dao nhỏ hơ qua lửa sau đó gạch một đường lên mạch máu, thả con cổ trùng lên vết thương rồi cắn răn chịu đựng. Cảm giác cổ trùng từ vết thương cắn xé độc trùng đi ra không dễ chịu gì. Cô nhìn máu mình chảy ngày một nhiều đầu óc có chút mơ hồ, lấy một viên dược nuốt vào sau đó lại rạch thêm một đường ở chỗ khác.

Cứ như vậy đến khi Vân Hàn gần như chết lặng con trùng vương cũng đã no tròn nằm lăn ra đó. Vân Hàn lại nuốt thêm một viên dược sau đó băng bó mấy vết thương. Cũng may cuối cùng cái tay này cũng giữ lại được. Cô nhặt con cổ trùng thả lại vào cái hộp sau đó lên giường nằm nghỉ. Mất máu quá nhiều nên cô có chút choáng váng.

Nhị vương phủ, hôm nay Lãnh Băng Châu lại ngủ cả ngày. Ngày mai là sinh thần của Long Quân Thương nhưng cô vẫn không có chút tinh thần nào. Ngồi vào bàn ăn nhìn mấy món dầu mỡ trên bàn cô lại ủ rũ buông đũa.

Long Quân Thương như đoán được lại cho người thanh đạm lên, nhưng Lãnh Băng Châu cũng chỉ ăn mấy miếng rồi không ăn nữa. Nhìn cô như vậy lông mày Long Quân Thương càng cau càng chặt, y dỗ cô ăn thêm mấy miếng rồi nói.

“Ta cho người mời thái y rồi! khi nào Vân Hàn về thì đến chỗ cô ấy xem một chút” y thấy nàng cả ngày ủ rũ, lại rất hay ngủ nên rất lo lắng.

“được” Lãnh Băng Châu gật đầu, sau đó bỗng nhớ đến gì đó cô lại nói.

“một lúc nữa chàng đi mua vịt quay ở Mãn Hiên lâu đi!” Lãnh Băng Châu tay ở dưới bàn lặng kẽ đặt lên mạch của mình. Khi cô cảm nhận được hoạt mạch thì vô cùng kinh hỉ, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ dáng ủ rũ.

“Ta kêu người đến làm! nàng muốn ăn mấy con cũng được.” Long Quân Thương trả lời. Người của Hiên Mãn lâu cũng là của y nên nếu nàng muốn thì cứ gọi mấy người đến.

“Vương gia! thái y đến rồi.” đúng lúc đó quản gia vào thông báo.

“Thiếp muốn ăn ngay bây giờ! chàng đến đó lấy một con đi, phải còn nóng.” Lãnh Băng Châu nghe thái y đến liền gấp gáp.

“mời thái y đến thư phòng đi.” Long Quân Thương dặn quản gia rồi quay sang nhìn nàng.

“chờ thái y xem xong cho nàng liền đi được không?” nếu không thì y sẽ không yên tâm.

“thiếp muốn ăn bây giờ! chờ một lúc nữa liền không muốn ăn.” Lãnh Băng Châu bĩu môi giả vờ không cao hứng.

Long Quân Thương thấy vậy buông tay đầu hàng, y nhận mệnh cưỡi ngựa đến Hiên Mãn lâu mua vịt quay cho vương phi nhà mình. Trời đất bao la thê tử là lớn nhất, vì vậy người của Hiên Mãn lâu thấy cung chủ nhà mình giữa giờ cơm lại cưỡi ngựa đến thì vô cùng kinh ngạc. Sau đó biết là phu nhân muốn ăn vịt quay còn nóng thì lại bật cười, quả nhiên là thế. Cũng chỉ có phu nhân mới làm cung chủ bỏ công bỏ sức.

Lãnh Băng Châu bên này sau khi được xác nhận của thái y là mang thai thì cô vô cùng vui mừng. Cô căn dặn thái y, quản gia và Tiểu Tâm giấu kín chuyện này để cho Long Quân Thương một bất ngờ. Cuối cùng sau thời gian dài dùng dược thực quả thật có tác dụng.

Lãnh Băng Châu khẽ cúi đầu vuốt ve bụng mình, ở đây bây giờ đã có hài tử của cô và Long Quân Thương. Nghĩ đến ngày mai khi báo tin này cô cao hứng nở nụ cười.

Quản gia sau khi tiễn thái y đi thì vui đến nổi trong lòng nở hoa. Vương gia và vương phi cuối cùng cũng có hài tử rồi. Nhị vương phủ sao này sẽ không trống vắng nữa. Nếu vương gia mà biết mình có thế tử chắc chắn sẽ rất cao hứng.

“Quản gia! vương phi đâu? thái y đã khám bệnh chưa?” Long Quân Thương từ bên ngoài xách hộp thức ăn đi vào. Thấy quản gia đang đi phía trước thì hỏi.

“Vương gia! ngài về rồi! thái y nói vương phi chỉ vì nóng nên mới không thoải mái, chỉ cần uống ít thuốc mát là được rồi.” quản gia nhớ tới lời Lãnh Băng Châu dặn thì không nói. Ông cúi đầu bẩm báo cố gắng che dấu nụ cười sáng lạng của mình.

“Cho người nấu thuốc cẩn thận cho vương phi” Long Quân Thương nói xong xách hộp thức ăn đi vào phòng.

Lãnh Băng Châu lúc này đã trở lại bàn ăn. Cô nghĩ đến đứa bé thì vô cùng cao hứng, nhìn mấy món ăn trên bàn cô lựa mấy món sau đó cố gắng ăn thêm. Bây giờ cô còn phải ăn cho hai người. Lãnh Băng Châu cho Tiểu Tâm đến phủ cữu cữu mình mời người ngày mai đến phủ dự sinh thần của Long Quân Thương.

Mấy ngày nay vì sinh thần của y cô và hạ nhân trong phủ bận rộn không ít. Nhưng Long Quân Thương không muốn mời người ngoài vì vậy họ cũng chỉ mời người thân cận. Long Quân Thương mấy năm trước khi đến sinh thần cũng chỉ là vào cung ăn mì trường thọ mẫu hậu nấu sau đó uống rượu cùng hoàng đế. Năm nay Lãnh Băng Châu muốn y vui vẻ hơn một chút, nên cô đã tự tay chuẩn bị nhiều thứ hơn.

“còn muốn ăn nữa không? ngày mai ta lại đi mua về?” Long Quân Thương hỏi sau đó gấp tiếp một miếng vịt quay cho cô.

“không cần đâu! thái y đã kê đơn thuốc và những thứ cần ăn.” Lãnh Băng Châu nhìn y kiên nhẫn với mình như vậy thì rất vui vẻ. Người này chắc chắn sẽ là một phụ vương tốt.

“vậy nàng chịu khó vài tháng nữa! khi nào qua mùa hè sẽ mát hơn thôi.” Long Quân Thương nhìn nàng nói. Nếu có thể y sẽ cắt bỏ cả cái mùa hè nóng nực này.

“Chàng cũng ăn đi! chạy tới chạy lui như vậy cũng vất vả rồi.” Lãnh Băng Châu nhớ tới lúc nãy người này không chút khó chịu đi mua vịt quay giữa bữa ăn thì lòng mềm lại. Y vẫn luôn là như vậy yêu chiều cô không có giới hạn.

“chỉ cần nàng có thể ăn thêm vài miếng thì ta liền không vất vả.” Long Quân Thương sủng nịnh nói với nàng. Hiếm lắm mới muốn ăn một món, đừng nói là giữa giờ ăn cho dù là nửa đêm y cũng sẽ đi mua.

Người này chính là trân bảo cuộc đời y, chỉ cần nàng muốn y sẽ tình nguyện tìm mọi cách lấy về cho nàng. Long Quân Thương chưa bao giờ xem sự sủng nịnh yêu chiều của mình là sự thiệt thòi. Y sủng nàng vì y muốn thế không một chút khó chịu hay giận dữ nào.

Nhưng Lãnh Băng Châu cũng chưa bao giờ được sủng mà kiêu ngạo, cô luôn là người luôn toàn tâm toàn ý nghĩ cho y. Cô luôn biết những điểm mềm mại nhất trong lòng y, luôn biết cách an ủi y từ những việc nhỏ nhặt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.