Long Quân Thương tiến vào thuận tay giúp hai người tháo con cá ra. Sau đó y giúp Lãnh Băng Châu phát một ít nước dưới hồ lên cho cô rửa tay. Yên Yên thấy vậy cũng học theo phát nước lên rửa tay. Long Quân Thương giúp hai người mang con cá lên sau đó chỉ lên con diều nói
“sao lại ở đó?” y thả con cá lớn vào thùng nước. Con cá chép vun vẫy mấy cái làm văng cả nước ra ngoài.
“vương gia ca ca! chắc là nó vừa mới rơi xuống.” Yên Yên cũng không sợ Long Quân Thương mà lại vô cùng thân thiết trả lời.
“chàng lấy nó xuống đi!” Lãnh Băng Châu nói với Long Quân Thương sau đó kéo Yên Yên đi tìm chỗ muốn nướng cá.
Long Quân Thương nhìn hai người cao hứng bỏ y lại thì có chút dở khóc dở cười. Y cũng không mất hứng dùng kinh công bay lên lấy con diều xuống. Y đi đến chỗ hai người đang thêm củi vào đống lửa đã được chuẩn bị sẵn đưa con diều cho Yên Yên.
“nàng còn biết nướng cá?” Long Quân Thương hỏi sau đó ngồi xuống bên cạnh Lãnh Băng Châu.
“lúc trước từng thấy! nên muốn thử một chút.” Lãnh Băng Châu trả lời sau đó chỉ con cá ý muốn nhờ Long Quân Thương xiên nó vào cái que giúp mình.
“nàng nhờ việc ta ngày càng thuận tiện.” Long Quân Thương bật cười nói với nàng.
“Làm sao? chàng không tình nguyện.” Lãnh Băng Châu bỏ thêm một quả ớt cho Yên Yên đang loay hoay giã muối trong cối đá.
“Vô cùng tình nguyện! nàng muốn gì cũng được.” Long Quân Thương trả lời sau đó đưa lại con cá đã xiên que cho nàng.
Lãnh Băng Châu đặt con cá lên nướng cẩn thận trở bề. Sau đó còn rắc thêm một ít muối lên thân con cá. Cô nhớ đến hôm nay Thẩm Tuệ tìm đến Long Quân Thương thì hỏi.
“Thẩm Tuệ tìm chàng có việc gì?” Lãnh Băng Châu nhìn con cá bắt đầu phát ra mùi thơm rất hài lòng. Xem ra nướng cá cũng không khó như cô tưởng.
“Vân Hàn lại muốn đi Miêu Cương! y tìm ta nhờ ta bảo cô ấy ở lại.” Long Quân Thương trả lời. Y nhìn con cá đang vàng dần lên thì có chút kinh ngạc. Không ngờ lần đầu tiên lại có thể nướng khéo như vậy.
“Sao cô ấy lại muốn đi Miêu Cương?” Lãnh Băng Châu có chút nghi hoặc hỏi. Cô đưa lại cái que nướng rồi chỉ Yên Yên cách lật cá. Cô bé rất hứng thú muốn tự tay thử.
“Nghe nói là muốn đi tìm trùng vương! hình như lần trước cô ấy bị trúng cổ trùng. Cô ấy vẫn chưa nói cho Thẩm Tuệ.” Long Quân Thương trả lời. Vân Hàn nhờ y không nói cho Thẩm Tuệ bởi vì không muốn y lo lắng.
Nhưng mà cổ trùng vẫn có chút phức tạp, nên vẫn phải đi Miêu Cương một chuyến. Nhưng mà Thẩm Tuệ không biết điều đó vì vậy chạy đến tìm y nhờ giúp đỡ.
“xem ra sự việc không đơn giản như chàng nói.” Lãnh Băng Châu nói. Cô biết nếu phải để Vân Hàn đi tìm cổ vương thì sự tình đã có chút phức tạp, nếu không thì sao phải dấu Thẩm Tuệ.
“Đúng là có chút phiền phức! nếu không chữa tốt đôi tay của Vân Hàn có thể bị phế.” Long Quân Thương nói xong trong lòng có chút thở dài.
Vân Hàn là y sư nổi tiếng trên giang hồ, y thuật của cô được xưng là tiểu thần y chỉ sau Y Mệnh chân nhân năm đó. Nếu đôi tay bị hủy chỉ sợ không còn bắt mạch châm cứu được nữa.
“khi nào cô ấy đi?” Lãnh Băng Châu nghe vậy cũng lo lắng. Cũng giống như cô, nếu đôi tay bị hủy không còn đàn được vậy thì sẽ rất khó chịu và đau khổ.
“có khả năng là đêm nay.” Long Quân Thương cũng hết cách. Y chỉ có thể làm vai ác với bằng hữu nhà mình.
“Tỷ tỷ cá chín rồi” Yên Yên chăm chú nướng cá thấy cá chín liền lên tiếng gọi.
“Được rồi! mau ăn cá, không cần nghĩ nhiều.” Long Quân Thương thấy nàng trầm tư nhận con cá từ tay Yên Yên nhắc nhở nàng.
Lãnh Băng Châu phân cho Yên Yên phần thịt cá đã gỡ xương cẩn thận, còn phần còn lại cô rắc thêm một ít ớt lên rồi cả hai người cùng ăn. Thật không ngờ lần đầu tiên nướng cá đã thành công như vậy. Thịt cá thơm ngọt cùng với vị cay nhẹ ăn rất ngon miệng. Con cá lớn cứ như vậy bị ba người ăn hết, Lãnh Băng Châu cũng tạm gác chuyện của Vân Hàn ra sau đầu.
Trong đêm từ Tuyệt Tình cung một nữ tử mặc thanh y cưỡi trên con ngựa chạy như bay ra ngoài. Vân Hàn đeo theo cái hộp gỗ cùng mấy bộ y phục cứ vậy đi đến Miêu Cương.
Chuyến đi này xem ra đã làm người kia giận không nhẹ, từ chiều đã không còn qua dược phòng quấn lấy mình. Vân Hàn nhìn đôi tay hiện lên mấy mạch máu đỏ của mình thở dài giục ngựa đi nhanh hơn. Tiếng ngựa xé vó trong màng đêm lao đi vun vút.
Thẩm Tuệ từ trong bóng đêm nhìn bóng người cỡi ngựa đi càng ngày càng xa khẽ rũ mắt. Nàng ấy vẫn là kiên cường chống đỡ như vậy. Nhớ đến Thẩm gia sau lưng mình y xiết chặt cây quạt trong tay. Nếu không phải mấy kẻ làm loạn ở Thẩm gia thì y đã đích thân đi theo.
Thẩm Tuệ đứng đó thật lâu mới xoay người quay về. Y phải nhanh chóng dọn dạch những kẻ lòng lang dạ sói ở Thẩm gia mới yên tâm đón người về. Thẩm Tuệ nhớ đến nhân lực mà Long Quân Thương đưa qua hỗ trợ cho y liền nở lụ cười lạnh. Mấy kẻ đó lại dám cho người đi Miêu Cương hsj thủ, chẳng những Tuyệt Tình cung không bỏ qua mà y cũng sẽ không để họ yên ổn.
Mấy ngày sau Lãnh Băng Châu đến phủ Quốc Công. Lần này cô đến một mình còn Long Quân Thương vẫn chưa hạ triều. Lãnh Băng Châu sau khi trò truyện cùng An lão phu nhân và An phu nhân một lúc lâu thì mới nói ra mục đích của mình.
“cữu mẫu! nếu con muốn điều dưỡng cơ thể thì phải làm sao?” khi hỏi cô cũng có chút ngại ngùng. Nhưng mà hai vị trưởng bối này của nhà cô đều là người có kinh nghiệm, học hỏi sẽ không tệ.
“con không khỏe chỗ nào sao?” An phu nhân kinh ngạc hỏi.
“con vẫn tốt! chỉ là nhị vương phủ hơi trống vắng.” Lãnh Băng Châu nói xong ngượng ngùng nhấp một ngụm trà.
“Hahaha! cái con bé này có gì mà ngại? để ngoại tổ mẫu nói cho con nghe.” An lão phu nhân nghe thấy nhanh chóng nhận ra ý định của cô cười vui vẻ trả lời.
“Đúng đó! ngoại tổ mẫu của con vẫn là kinh nghiệm hơn ta.” An phu nhân cũng cười nói.
“Vậy làm phiền ngoại tổ mẫu vậy! chỉ là hai người đừng để cữu cữu và vương gia biết! con muốn tạo bất ngờ.” Lãnh Băng Châu nghe vậy cũng không ngại ngùng nữa mà nhờ hai người.
Cả ba người trò chuyện thêm một lúc thì Lãnh Băng Châu nhận lấy đơn thuốc sau đó hồi phủ. Ra tới cổng lại thấy cữu cữu và vương gia nhà mình đang đứng ở cửa trò truyện. Lãnh Băng Châu có chút kinh ngạc hỏi.
“sao chàng lại ở đây?” người này còn mặc triều phục hẵng là từ hoàng cung cùng cữu cữu đến đây.
“ngài ấy nghe người báo con đến đây thì cũng chạy đến đây nói muốn đón người.” An nguyên soái thay Long Quân Thương trả lời.
“cữu cữu! vậy bọn con về đây.” Lãnh Băng Châu nói với An nguyên soái sau đó leo lên xe ngựa.
“hai vò rượu ở chỗ ám vệ. Cữu cũu đừng để cữu mẫu biết.” Long Quân Thương nói xong cũng leo lên xe ngựa.
Kể từ hôm hai người uống say thì An phu nhân cấm tiệt không cho An nguyên soái uống rượu. Đã mấy tháng rồi không có giọt rượu nào An Lăng không chịu nổi đến chỗ Long Quân Thương đòi. Long Quân Thương cũng dễ tính lại lén lút giấu rượu đưa cho ông.
“Quan hệ của chàng với cữu cữu khi nào lại tốt tới vậy?” Lãnh Băng Châu hỏi. Hai người này kể từ cái hôm say rượu lại càng thân thiết.
“chắc là đồng bệnh tương liên!” Long Quân Thương trả lời sau đó hôn hôn cổ tay nàng. Kể từ khi có hình xăm thì vị trí hôn liền đổi từ mu bàn tay qua cổ tay, Lãnh Băng Châu cũng đã quen rồi không có phản ứng.
“Hai người cũng có nổi khổ chung?” Lãnh Băng Châu nghi hoặc, chẳng lẽ đều được gọi là chiến thần.
“Đều bị thê tử quản nghiêm.” Long Quân Thương thành thật trả lời sau đó kéo người ôm vào lòng hôn tiếp.
“Cái gì quản nghiêm? chàng nói thiếp dữ ư?” Lãnh Băng Châu đẩy gương mặt yêu nghiệt ra lãnh giọng hỏi.
“Không có! ta rất thích bị quản! vô cùng vui vẻ tình nguyện bị quản.” Long Quân Thương vui vẻ cười rồi hôn lên cái môi lại bĩu ra của nàng. Dạo gần đây y phát hiện ra thì ra trêu người xù lông lại thích như vậy.
“không cho hôn! tối nay cũng không cho ngủ chung.” Lãnh Băng Châu phát hiện ra ý tứ trêu đùa của y thì tức giận dùng tay che môi lại.
“Được hiện tại liền không hôn! nhưng ngủ thì phải ngủ chung.” Long Quân Thương kéo tay nàng lên sau đó cắn đầu ngón tay nàng. Không ngủ chung! làm gì có việc đó?
Lãnh Băng Châu vốn muốn phản bác nhưng nhớ đến việc mình muốn làm nên thôi. Hai người trở về phủ, Lãnh Băng Châu đi đến nhà bếp đưa cho người đơn dược thực của mình. Đầu bếp là người kinh nghiệm lâu năm nhìn đơn thuốc liền biết ý định của Lãnh Băng Châu. Nghĩ đến tương lai nhị vương phủ sẽ đông vui hơn trước thì rất cao hứng. Ông nghĩ nghĩ rồi lại chuẩn bị thêm một ít đồ cho vương gia nhà mình, dù sao thì hai vẫn nhanh hơn một.
Vậy là tối hôm đó trên bàn ăn lại nhiều thêm hai bát canh. Lãnh Băng Châu bình tĩnh uống hết chén canh, sau đó cô nhìn Long Quân Thương vẫn còn ngây người hỏi.
“sao vậy?” đang ăn cơm nhìn chén canh ngây người làm gì.
“không có gì?” Long Quân Thương trả lời. Sau đó y đầy hoài nghi nhân sinh nhìn chén canh thập toàn đại bổ trên bàn. Chẳng lẽ y còn chưa ra sức đủ nên hôm nay nàng ấy mới đi đến phòng bếp đưa đơn thuốc.
Cứ như vậy một người âm thầm chuẩn bị mà không biết người còn lại đã hiểu lầm thành cái dạng gì. Lãnh Băng Châu mấy ngày sau đó nằm trên giường bắt đầu cũng hoài nghi nhân sinh. Chẳng lẽ thuốc của cô uống mà lại giúp bồi bổ người bên trên chứ không phải bản thân mình.
- ----------------------*********************-------------------------
Tử Nhi: nửa đêm không ngủ được up một chương ngắn ☆~☆
Tiểu kịch trường
Long Quân Thương: chẳng lẽ nàng ấy chê ta yếu?
Lãnh Băng Châu: thuốc này có tác dụng bổ ngược ư?
Đầu bếp: bất ngờ không? ngạc nhiên không?
Lãnh Băng Châu: bây giờ hối hận còn kịp không?
Long Quân Thương: nàng đoán xem?