Hiệu suất của Tuyệt Tình cung cực kì cao. Khoảng một khắc sau Long Quân Thương đã trở lại, trên tay cầm một khay đồ vật. Lãnh Băng Châu lúc nói thì không nghĩ nhiều, bây giờ thấy y cầm đồ vào lại thấy mặt nóng bừng lên. Không sao chỉ vẽ một đóa hoa mà thôi, cô tự nhũ trong lòng.
“Chàng muốn vẽ ngay luôn sao?” Lãnh Băng Châu đã biết còn hỏi.
“Ta nghe nói vẽ tranh sẽ giúp tốt cho tâm trạng.” Long Quân Thương lời ít ý nhiều trả lời.
“Vậy thì vẽ.” Lãnh Băng Châu nghe y nói như vậy lại mềm lòng xuống. Dù sao thì cũng là cô gợi ý cho y nên cô phải chịu trách nhiệm thực hiện.
“Chờ ta một chút.” Long Quân Thương nói rồi cầm cây bút long lên chấm mực vẽ vài mẫu hoa bỉ ngạn lên giấy. Lãnh Băng Châu thấy y vẽ liền xuống giường đứng bên cạnh xem.
“Nàng thích cái nào?” Long Quân Thương vẽ xong hỏi người bên cạnh. Cúi người nhìn thấy nàng đi chân trần xuống giường liền cau mày bế nàng lên.
“Chàng chọn là được! dù sao thì cũng là để chàng xem mà” Lãnh Băng Châu tựa vào ngực y nhỏ giọng đáp. Câu cuối nói nhỏ đến mức như phản phất.
“Sau này không cho đi chân không xuống giường.” Long Quân Thương đặt nàng lên giường nhắc nhở. Sau đó lại hôn lên cái môi đang bĩu ra với mình. Người này càng ngày càng ỷ lại và thể hiện hết mọi mặt với y, nhưng nàng càng như vậy y càng thỏa mãn hài lòng.
“Cũng không lạnh” Lãnh Băng Châu bị hôn đến môi đỏ bừng lầm bầm trả lời. Ở bên cạnh Long Quân Thương càng lâu tính của cô càng tùy hứng, như một thói quen ỷ lại một cách hiển nhiên.
“nàng đó! còn cãi.” Long Quân Thương thấy nàng như vậy rất đáng yêu, y gõ nhẹ lên mũi nàng. Cảm xúc khó chịu khi nãy đều bị nàng làm tan thành mây khói. Y đi đến bàn bưng cái khay mực và bút lúc nãy mang lên giường.
“Ta sẽ vẽ cái này.” Long Quân Thương đưa cho nàng xem một bức họa.
Lãnh Băng Châu khẽ gật đầu, cô đưa tay phát họa lại cánh hoa sống động như thật trên tờ giấy. Long Quân Thương dời cái khay qua bên ghế cạnh giường sau đó từ phía sau ôm lấy người. Y vòng tay ra trước rút thắt lưng của Lãnh Băng Châu.
Đôi môi hôn lấy vành tai của người trong lòng sau đó thì thầm
“Ta sẽ cho người chuẩn bị bên ngoài đào lâm một chút! khi nào bỉ ngạn nở lại chúng ta lại ra đó có được không?” Long Quân Thương vừa nói vừa cởi cái áo ngoài của nàng xuống.
“Không cho phép.” Lãnh Băng Châu thật không ngờ người này vậy mà còn muốn làm cái trò màng trời chiếu đất.
“Ta chỉ nói là ra đó vẽ tranh thôi! nàng đang nghĩ cái gì?” Long Quân Thương cởi lớp tiết y cuối cùng rồi hạ lên đầu vai nàng một nụ hôn.
“không nghĩ gì! chàng mau vẽ đi.” Lãnh Băng Châu khẽ lắc đầu. Làn da của cô tiếp xúc không khí lạnh liền rùng mình một cái.
“Được!” Long Quân Thương hơi thở mang theo nhiệt khí quanh quẩn bên tai nàng. Y lại hôn một cái lên tấm lưng trần trong không khí sau đó cầm bút lông lên.
Long Quân Thương thấm mực nước màu đỏ, tinh tế vẽ từng cánh hoa bỉ ngạn lên. Dưới bàn tay của y đóa hoa yêu diễm nhanh chóng hiện lên nở rộ sau vai nàng. Long Quân Thương đã tưởng tượng thử nhưng thật không ngờ lúc nhìn thấy hiện thực còn kích thích hơn. Hầu kết của y lăn lộn một chút sau đó bỏ cây bút qua một bên đưa tay chạm vào đóa hoa đỏ.
“Đã xong chưa?” Lãnh Băng Châu cảm thấy hơi ngứa nên quay đầu hỏi.
“Xong rồi! rất xinh đẹp.” Long Quân Thương trả lời, trọng giọng nói còn mang theo dục hỏa.
“Nếu vậy thì được rồi chứ? thiếp mặc y phục vào.” Lãnh Băng Châu muốn kéo tiết y lên. Ngay sau đó đã bị ngăn lại.
Long Quân Thương ném luôn tiết y xuống đất sau đó tinh tế hôn lên từng tất da thịt của nàng. Nụ hôn nóng bỗng mang theo ám dục đầy ái mụi trần trụi. Lãnh Băng Châu bắt lấy cái tay đang du tẩu trên ngực mình cô xoay người. Long Quân Thương quen thuộc hạ xuống môi cô một nụ hôn, y hạ tay kéo tay nàng đặt lên thắt lưng mình.
Lãnh Băng Châu đoán ý giúp y khai mở thắt lưng. Y phục được cởi ra bộ hắc y hoa mai toán loạn vứt trên giường. Nụ hôn ước át nóng bổng chưa hề dừng lại, Lãnh Băng Châu bị giữ chặt thắt lưng nên chỉ có thể ôm chặt cổ y mà tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt.
“Ngoan! nâng người lên một chút.” Long Quân Thương khàn khàn cất tiếng. Giọng nói dụ dỗ đầy từ tính xâm lược tràn vào tai Lãnh Băng Châu. Lãnh Băng Châu nghe lời nâng người lên, lần này cô ngồi hẳng lên đùi của y. Tư thế này có chút xấu hổ vì vậy cô nhắm mắt lại.
“Thiếp chỉ nói cho vẽ....um” Lãnh Băng Châu vừa mới nói mấy câu lại bị hôn xuống. Cảm nhận ngón tay của y đang giúp cô chuẩn bị cô liền cảm thấy cả người càng thêm phát nhiệt.
“ta muốn ngắm hoa thêm một lúc” Long Quân Thương chấm dứt nụ hôn kéo dài nói. Sau đó dưới sự xấu hổ của Lãnh Băng Châu y xoay người cô lại tiến vào.
Nhìn người trong lòng mình vừa xấu hổ vừa bị bắt nạt đã khó nhịn mà rên rỉ, Long Quân Thương càng yêu thích. Đóa hoa đỏ yêu diễm trên lưng càng thêm thu hút. Lãnh Băng Châu vì nhịn không được tấm lưng hơi cong lại xương cánh bướm hiện ra.
Long Quân Thương ghé môi lên đầu vai nàng khẽ cắn một cái. Người này đúng là làm y ngày càng mê mụi. Một ánh mắt hay một sắc thái của nàng đều làm y không thể không chú ý.
Cứ như vậy Long Quân Thương đè người ra thay phiên vẽ hết các mẫu hoa ban đầu y họa ra đến gần sáng. Lãnh Băng Châu vì bị bắt nạt quá mức khóc sắp không thành tiếng. Long Quân Thương ngược lại tâm trạng đã không còn u ám nữa mà vô cùng thỏa mãn đi dọn dẹp hậu quả.
Hai người ngủ đến tận cơm chiều hôm sau đến khi Lãnh Băng Châu đói bụng mới mơ màng tỉnh dậy. Cô mở đôi mắt đau xót của mình muốn trở mình thức dậy. Nhưng mà cơn đau xót bủng rủng ở eo làm cô nhịn không được kêu một tiếng.
“Khó chịu lắm sao?” Long Quân Thương hỏi. Y đã thức từ lâu nhưng vẫn nằm trên giường ngắm người trong lòng.
“Um” Lãnh Băng Châu chỉ khẽ um một tiếng. Đây là lần đầu tiên cô hiểu cái gì gọi là không xuống được giường.
“Ta xoa thêm một lúc nữa.” Long Quân Thương hôn lên đôi mắt đang ngập nước vì chưa tỉnh ngủ hẳng nói. Tay xoa bóp trên eo của nàng vẫn chưa hề ngừng lại.
“Thiếp đói!” Lãnh Băng Châu ghé vào người y thì thầm. Cảm nhận bàn tay ấm áp đang xoa trên eo mình quả thật giúp cô dễ chịu hơn nhiều.
“Được rồi chờ ta một chút.” Long Quân Thương nhận mệnh xuống giường đi ra ngoài.
Một lúc sau y trở lại giúp cô rửa mặt rồi mang đồ ăn vào đút cho cô. Lãnh Băng Châu từ chối cầm lấy đũa ăn mấy món. Cô quay qua nhìn người đang ngồi ăn bên cạnh mình có chút nghi hoặc, y vậy mà không thấy mệt chút nào sao?
“Làm sao vậy?” Long Quân Thương thấy nàng đang ăn lại nhìn mình nghi hoặc liền hỏi.
“không có gì! chỉ là muốn nhìn thôi.” Lãnh Băng Châu lắc đầu trả lời rồi lại ngoan ngoãn ăn. Cô nghĩ ra rồi đây chính là sự khác nhau về thể lực. Người thường như cô không thể so được với người nội lực đầy mình.
“Được! nàng muốn nhìn bao nhiêu cũng được.” Long Quân Thương nghe nàng trả lời liền câu môi cười. Y thấy nàng ăn đến cao hứng liền vô cùng hài lòng.
Cả hai vì lăn giường quá độ cả ngày hôm đó cũng không ra khỏi phòng. Cứ như vậy nghỉ ngơi cả một ngày. Mấy ngày sau hai người mới từ Tuyệt Tình cung trở về nhị vương phủ. Tiểu Tâm bây giờ là người phụ trách chính ở Bạch Nguyệt lâu, Lãnh Băng Châu thì vô cùng thích cuộc sống an nhàn hiện tại.
Mấy tiểu thiếp và a di ở Lãnh phủ trong mấy năm cô đi đã được Long Quân Thương thay cô xử lý. Vì vậy Lãnh Băng Châu lại trở về cuộc sống đi về mấy chỗ như trước. Nhưng lần này luôn có người bồi cô một cách rất vui vẻ.
Hôm nay mới qua giờ ăn sáng quản gia đến báo với Lãnh Băng Châu là Yên Yên tới tìm. Kể từ lần đó quay về Lãnh Băng Châu dặn người canh cửa nếu có Yên Yên đến thì phải báo với cô. Nhưng từ đó đến nay đây mới là lần đầu tiên Yên Yên tìm đến. Cô bé vui vẻ chạy theo sao quản gia vào đào hoa uyển, thấy Lãnh Băng Châu ngồi trên xích đu vẫy tay với cô thì có chút ngơ ngẩn.
Mỹ nhân như trích tiên giáng thế không nhiễm khói lửa nhân gian. Giữa vườn đào bóng dáng bạch y phất phơ hướng về phía cô vẫy tay cười. Yên Yên hồi thần sau đó gọi một tiếng
“Thần tiên tỷ tỷ” kể từ ngày hôm đó cô bé rất muốn đến tìm Lãnh Băng Châu. Nhưng mà mẫu thân cô bé ngại thân phận nên không cho cô bé đi. Hôm nay khi đi dạo ngang cô bé nằng nặt đòi vào nên mẫu thân cũng hết cách với cô. Khi thật sự thấy quản gia ra đón cô bé mẫu thân cô mới hết lo lắng, sau đó dưới sự đảm bảo của quản gia để lại cô bé rồi hồi phủ trước.
“Yên Yên lại cao hơn rồi.” Lãnh Băng Châu lấy khăn lau mồ hôi trên trán cô bé cười nói.
“mẫu thân nói muội đang tuổi lớn nên cao rất nhanh.” Yên Yên vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Lãnh Băng Châu. Giọng nói ríu rít đầy hứng khởi.
“Đúng vậy! còn sẽ ngày càng xinh đẹp nữa.” Lãnh Băng Châu nói, sau đó nhận lấy đĩa điểm tâm người hầu đưa đút cho cô bé một cái bánh nhỏ.
“ngon thật! sau này muội muốn đến đây thường xuyên hơn.” Yên Yên ăn cái bánh hai mắt liền tỏa sáng. Đây là cái bánh ngon nhất từ trước đến giờ mà cô bé được ăn.
“Được! sau này muội muốn đến lúc nào cũng được.” Lãnh Băng Châu nghe giọng nói trong trẻo của cô bé cảm xúc cũng mềm mại hơn hẳng.
“Nhưng mà mẫu thân muội sẽ không cho muội đến thường xuyên.” Yên Yên nhớ đến lời mẫu thân mình có chút rầu rĩ.
“Không sao? tỷ sẽ cho người đến nói với mẫu thân muội một tiếng.” Lãnh Băng Châu nói rồi đứng dậy dắt tay cô bé.
“Đi! tỷ dắt muội đi thả diều.” Lãnh Băng Châu dắt cô bé ra khoảng sân trống rộng bên trong đào hoa uyển, sau đó nhận lấy con diều từ tay nữ tì hướng dẫn cho Yên Yên thả.
“Tỷ tỷ nhìn xem! cao thật cao.” Yên Yên vui vẻ chạy tới chạy lui trên sân. Lãnh Băng Châu thấy vậy cầm một cái cần câu thả xuống hồ sen cạnh đó rồi cũng cười nhìn cô bé thả diều.
“Yên Yên! sắp tới tỷ muốn tổ chức sinh thần cho một người! muội cũng đến nhé.” Lãnh Băng Châu lên tiếng nói với Yên Yên.
“Tỷ muốn tổ chức sinh thần cho vương gia ạ?” Yên Yên đứng lại tay vẫn cầm dây diều điều khiển cho nó bay trong không khí.
“Đúng vậy!” Lãnh Băng Châu gật đầu. Cô vẫn còn đang suy nghĩ đến không biết phải tặng quà gì.
“Vậy muội sẽ đến giúp tỷ.” Yên Yên nghe vậy vui vẻ cười nói.
“Muội đến tham gia là được rồi!” Lãnh Băng Châu nghe vậy cũng bật cười.
“Vậy muội sẽ chuẩn bị quà sinh thần cho vương gia, dù sao ca ca vương gia cũng là tướng công của tỷ” Yên Yên nghiêng đầu suy nghĩ sao đó trả lời. Cái đầu nhỏ vui vẻ hoạt bát làm cho hai búi tóc cũng lúc lắc theo.
“vương gia ca ca?” Lãnh Băng Châu nghe xưng hô như vậy liền nở nụ cười. Cung chủ Tuyệt Tình cung làm cho giang hồ khiếp sợ mà lại được một tiểu cô nương gọi là ca ca.
“Đúng đó! ca ca vương gia cũng rất đẹp. Thần tiên tỷ tỷ và ngài ấy được gọi là...gọi là một đôi bích nhân.” Yên Yên thành thật gật đầu trả lời. Cô bé nhớ đến lời khen của mọi người liền nhắc lại.
Lãnh Băng Châu thấy cô bé như vậy thì càng yêu thích. Nghĩ đến nếu cô có một nữ nhi đáng yêu như vậy chắc sẽ không tệ. Còn khoảng hơn một tháng nữa đến sinh thần của người nào đó, cô biết mình nên tặng cái gì rồi.
Long Quân Thương từ trên triều quay về liền đi đào hoa uyển tìm người. Còn chưa vào cổng đã nghe tiếng cười nói trong trẻo truyền ra từ vườn hoa. Y đi vào sau đó ôn nhu cười nhìn hai bóng người một lớn một nhỏ đang lúng túng vụng về muốn gỡ con cá trên cần câu xuống. Gần đó con có một sợi dây thả diều bị vứt dưới đất, còn con diều không biết từ lúc nào đã rơi trên một cành đào lớn trong vườn.
- -----------------------------******************-----------------------
Tử Nhi: đoán xem Châu tỷ muốn tặng gì?
Tiểu kịch trường (khảo sát phỏng vấn)
Tử Nhi: Bàn về sở thích của các nam nhân!
Long Quân Thiên: đánh cờ!
An Lăng: cưỡi ngựa!
Long Quân Thương: ngắm hoa!
Long Quân Thiên: đệ có sở thích đó từ khi nào?
Long Quân Thương: kể từ chương này bắt đầu thích! (cười ái mụi)
Thẩm Tuệ: Hàn Hàn
Ba nam nhân:.........