“Mộ Cẩm Cẩm…”
“Đi thôi, chúng ta đi lĩnh chỉ.” Nàng vừa cười vừa ôm lấy bên cánh
tay Tây Môn Liệt Phong một lần nữa trở về đại điện Huyền Vũ, còn nhóm
người ở đó thì lại thêm một lần khiếp sợ khi nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm nhận
thánh chỉ.
Toàn bộ những người trên điện không ai dám tin vào những gì mình đã
thấy, nữ nhân này lại phóng túng ôm cánh tay hoàng thượng như vậy, hơn
nữa ngay cả nghi lệ quỳ lạy tối thiểu cũng không thực hiện, hơn nữa,
hoàng thượng còn đích thân hứa hẹn, từ nay về sau, Mộ Cẩm Cẩm ở trong
hoàng cung có thể không cần tuân thủ các quy củ lễ tiết, cũng có thể gọi thẳng đại danh của hoàng thượng, mặt khác, ngày đại hôn đã định vào nửa tháng sau.
Sau khi chỉ lệnh được công bố, từ trên dưới Dạ Sát hoàng triều tất cả đều sợ ngây người!
Còn Nguyệt quý phi một lòng mong chờ chính mình có thể làm hoàng hậu thì lâm vào bi phẫn, hoàng thượng hắn… Điên rồi sao?
Sau đại lễ phong hậu được cử hành vô cùng long trọng của hoàng triều Dạ Sát.
Hoàng thượng anh tuấn tiêu sái Tây Môn Liệt Phong cùng với hoàng hậu
xinh đẹp mỹ lệ Mộ Cẩm Cẩm, nhất thời trở thành đề tài được đàm luật
nhiệt tình nhất trong cả nước.
Vào một buổi sáng trời xanh mây trắng, Mộ Cẩm Cẩm đang cùng lão công
của mình xuất cung dạo phố, liên tiếp nhiệt tình hướng dân chúng chào
hỏi, làm cho tiếng hô của quần chúng vây xem xung quanh nổi lên từ bốn
phía, rối rít kêu hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế, còn vị
hoàng hậu này thì không có nửa điểm kiêu ngạo, hiển nhiên đón tiếp đông
đảo dân chúng tín yêu mình.
Sau khi đại lễ dạo phố đã xong, trên dưới hoàng thành cả nước chúc
mừng, trong cung lại càng tổ chức yến tiệc long trọng, văn võ bá quan
trong triều thì nhiệt tình ăn uống náo nhiệt, giằng co suốt một ngày,
sắp té xỉu, Mộ Cẩm Cẩm một người ngồi trong tẩm cung Tây Môn Liệt Phong
lẳng lặng đợi lão công của nàng tới đây vén khăn hồng voan.
Nhưng là ngóng trái ngóng phải, cái nam nhân đáng chết kia vẫn chưa
trở lại, có lầm hay không a, nàng không được mặc áo cưới xatanh trắng
đúng tiêu chuẩn đã làm cho người ta buồn bực, còn tiểu tử thúi Tây Môn
Liệt Phong kia thì hết lần này tới lần khác làm khó nàng, ngay đến đêm
động phòng hoa chúc cũng dám cả gan biến nàng thành chim bồ câu ngóng
dài cả cổ.
Mũ phượng khăn voan trên đầu đã nặng muốn chết, giằng co suốt một
ngày, còn không cho ta ăn uống một bữa thật tốt, mặc kệ, trước việc làm
no bụng là tương đối quan trọng hơn cả, Cẩm Cẩm vứt rơi mũ phượng, trang sức nặng trịch trên đầu xuống, bỏ đi phượng bào dầy chết người trên
thân, không đợi Tây Môn Liệt Phong trở về tẩm cung, nàng đã hất hàm nắm
đũa hung ăn tấn công mãnh liệt thức ăn để trên bàn.
Đến khi Tây Môn Liệt Phong trở lại tẩm cung của mình, liền thấy tiểu
thê tử của hắn thật không có hình tượng dang tay dang chân hình chữ đại
nằm ngửa trên long sàng mà ngủ, trên bàn còn lưu lại chút thức ăn dư
thừa, hắn không khỏi nhíu đôi mày rậm, dần dần đi tới bên giường, tinh
tế quan sát nàng từ trong ra ngoài, từ người nàng toát ra một loại khí
chất tuyệt mỹ, nàng thật sự rất đẹp, có vẻ nhu nhược muốn làm cho người
ta thương tiếc, cũng có vẻ cường hãn làm cho người ta hít thở không
thông, khẽ cúi đầu xuống, hắn nhẹ nhàng hôn nên mỗi tấc da thịt mềm mại
non mịn của nàng.