“Di? Ngươi tin tưởng ta không phải là người của triều đại này rồi sao?” Cẩm Cẩm đột nhiên tò mò vung mắt to lên.
Tây Môn Liệt Phong im lặng một hồi, mặc dù đáy lòng hắn vẫn như cũ
không muốn tin tưởng sự thật này, nhưng gần đây nhìn thấy nha đầu này cử chỉ cùng hành động có chút quái dị, trong tim hắn từ lâu đã không khỏi
có chút hoài nghi lai lịch của Mộ Cẩm Cẩm này.
“Nếu như nàng chịu ở lại trong cung làm hoàng hậu của trẫm, trẫm liền quyết định tin nàng một lần.” Trên thế giới nàng có biết bao nhiêu
chuyện kỳ quái, có lẽ nữ nhân trước mắt này thật sự là đến từ một thời
đại khác cũng không chừng.
“Nhưng là…” Cẩm Cẩm suy nghĩ do dự một chút,” Ta chán những nghi lễ
cổ nhân phiền phức của các ngươi, rõ ràng là người thân quen nhất của
mình, thấy còn phải ba quỳ chín lạy, hơn nữa còn không cho gọi thẳng tên họ đối phương, ở thời đại kia của chúng ta…”
“Nàng đáp ứng làm hoàng hậu của trẫm, hết thảy lễ nghi phiền phức,
trẫm có thể vì một mình nàng tỉnh lược hết.” Hắn đủ lòng rộng rãi đi,
nếu như nữ nhân này còn muốn lén sau lưng hắn xuất cung, hắn thật sự
liền đem nàng nhốt vào trong địa lao.
“Nhưng là…” Mộ Cẩm Cẩm còn muốn nhắc lại yêu cầu, nhưng thấy gương mặt tuấn tú của hắn đã băng lại vô cùng dọa người.
“Tây Môn Liệt Phong…”
Hắn vừa muốn bởi vì nàng gọi thẳng tên họ mà tức giận, đột nhiên lại mạnh mẽ thu hồi hết tức giận,” Có trẫm!”
Thấy Tây Môn Liệt Phong như vậy, Mộ Cẩm Cẩm không nhịn được trộm cười ra tiéng, nàng không khách khí một chưởng đánh lên vai hắn,” Được rồi,
bổn cô nương nhìn ngươi có thành ý như vậy, để giữ mặt mũi cho ngươi, ta quyết định làm lão bà của ngươi.”
Cái tiểu nữ nhân ghê tởm này, đã được tiện nghi còn khoe mẽ, nhưng
trước mắt vì muốn nàng sau này đi vào khuôn khổ, hắn quyết định nhẫn!
“Trẫm đã đáp ứng yêu cầu của nàng, nàng có phải hay không cũng nên
trở về đại điện giữ lại ít mặt mũi cho trẫm, biết điều một chút đi lĩnh
chỉ a?” Ai! Hoàng thượng như hắn thật không có chút uy quyền, đúng là
làm cho liệt tổ liệt tông của hoàng triều Dạ Sát mất hết thể diện a.
“Đứng lĩnh chỉ hay là quỳ lĩnh chỉ?”
“Đương nhiên là… Đứng lĩnh!” Nữ nhân này thật là còn cò kè mặc cả, úy khuất đầu gối của nàng một chút thì sẽ chết sao?
“Quyền lợi hoàng hậy rốt cuộc có bao nhiêu?”
“Nàng muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.” Di? Hắn khi nào thì biết dỗ nữ nhân như vậy?
“Có thể hay không tùy tiện khi dễ ngươi?”
“Cẩm Nhi…”
“Được được, người ta chẳng qua là thuận miệng hỏi thêm một câu, nếu
như khiến ngươi tức giận thấy nhàm chán, ta đây sẽ hưu phu ơ.”